Vương Gia Nói Một Câu
Chương 4 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Đội sơn tặc chậm rãi quay về sơn trại, Tam đương gia vội vã tiến lên nghênh đón, “Ta nói Đại đương gia à, ngài đi làm cái gì vậy!”
“Mang theo các huynh đệ làm một chuyến,” Đại đương gia vung tay lên, “Đi xem trong xe ngựa có thứ gì tốt.”
Lâu la tuân lệnh, chạy tới tra xét xe ngựa.”Báo cáo Đại đương gia, bên trong, bên trong chỉ có một người, cùng một chút thứ không đáng giá.”
“Người?” Đại đương gia đến gần xem xem, chỉ thấy một thiếu niên niên kỉ còn trẻ da mềm thịt non, đáng tiếc đang té xỉu ở trong xe.
“Ai u, ta nói Đại đương gia này, ngài quên rồi sao, Nhị đương gia trước khi xuống núi đã ngàn vạn lần dặn dò, kêu ngài nghỉ ngơi trong sơn trại.”Đừng đi sinh sự gây chuyện, Tam đương gia yên lặng nuốt câu cuối cùng vào trong họng.
“Cái rắm!” Đại đương gia tức giận rống to, “Hắn là đương gia, hay ta là đương gia? Còn dám ra lệnh cho lão tử.”
“Báo —— Nhị đương gia tới dưới chân núi, lập tức quay trở về.”
Đại đương gia sau khi nghe xong, bất giác thân mình run lên, hồi tưởng lại trước khi Nhị đương gia xuống núi như thế nào, còn uy hiếp mình, nếu không nghe lời, sau khi trở về sẽ như thế này như thế này. Không khỏi nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt liếc về phía Tam đương gia.
Tam đương gia thở dài, mỗi lần đều phải nhờ hắn ta đến giảng hòa, lần sau chia hoa hồng hắn ta cũng không thể được chia thêm một phần a.
“Người tới, trói người này lại.trước giam ở trong hậu viện đi.” Hắn nhìn các huynh đệ xung quanh vừa mới cướp bóc về, “Lát nữa Nhị đương gia hỏi đến, chúng ta hôm nay làm cái gì?”
“Chủng điền chủng thái chủng thụ!” Mọi người trăm miệng một lời trả lời, thuần thục chỉnh tề cho thấy đã nói qua rất nhiều lần.
(Làm ruộng nấu ăn trồng cây =)))
Bộ dạng Nhị đương gia văn sinh yếu nhược, nhưng khí thế kia, lại nhìn Đại đương gia nhanh nhanh lùi vào trong ghế dựa, đã biết đương gia chân chính của sơn trại là ai.
Nhị đương gia ngồi ở ghế bên phải, hơi hơi hất cằm lên, ánh mắt lóe lóe nhìn Đại đương gia phía chủ tọa, hỏi, “Ngươi có phải làm chuyện xấu sau lưng ta không?”
“Chó má!”Đại đương gia phản bác, “Lão tử làm chuyện xấu gì sau lưng ngươi!Không đúng, lão tử làm gì ngươi quản được sao!”
Một lát sau, Tam đương gia vẻ mặt trắng bệch trở về, run rẩy nói, “Bán, bán rồi.”
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt giảm mạnh xuống, biểu tình Lý Trọng Gia không thay đổi, nhưng Kiếm Nam quen thuộc với y hiểu rõ Vương gia thật sự tức giận.
“Cái gì!”Lưu Phong nghe xong đều choáng váng cả người, gã hiện tại tuyệt không dám nhìn biểu tình của Vương gia.”Bán đi đâu vậy, nhanh nhanh đuổi theo!”
“Tối hôm qua, đã bị kỹ viện trấn trên mua đi rồi.” Bộ dáng Tam đương gia phá quán phá suất, “Bán cho Túy Hoa lâu.”
Kiếm Nam cũng sắp chống đỡ không nổi muốn hôn mê, đám sơn tặc này thật quá lớn mất, cư nhiên dám bán Thái phó đương triều vào thanh lâu!
Lý Trọng Gia từ đầu tới cuối một lời không nói, giờ phút này y hơi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Đại đương gia, Đại đương gia cảm thấy huyết dịch trong người muốn đông lại, ngoan ngoãn, hắn lúc này đã hiểu ra cái gì gọi là dùng ánh mắt giết người, thiếu niên kia có quan hệ gì với người này a, thần sắc dạng như mình vừa ngủ với lão bà y vậy. Nhị đương gia không dấu vết ngăn trở tầm mắt Lý Trọng Gia, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh đi tìm người đi.”
Cuối cùng, Nhị đương gia trộm giật nhẹ áo Lưu Phong, hỏi, “Người các ngươi tìm là ai?”
Lưu Phong miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Lão sư thân đệ đệ của gia nhà chúng ta.”
Nhị đương gia lảo đảo vài bước, thân đệ đệ của Vương gia là ai? Đương kim hoàng thượng a! Lão sư hoàng thượng là ai? Thái phó đại quan nhất phẩm a!
Gã quay đầu lại nhìn Đại đương gia, nếu lần này đầu của ta và ngươi còn ở trên người, về sau ta đi đâu cũng phải mang ngươi đi theo, đỡ để ngươi gây ra họa lần nữa!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu chấm điểm nhắn lại ~ lăn lộn.
———–
Tự nhiên yêm là yêm khoái anh Đại đương gia:))
Biệt nữu phun tào thụ x phúc hắc công (¯﹃¯)