Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 1 :

Ngày đăng: 05:21 22/04/20


Edit:Mèo Mạnh Mẽ



Trong kinh thành, nói đến gian khách sạn cao cấp nhất, nếu không phải là Phú

Quý lâu kia thì nơi đâu có thể hơn. Mặt tiền lộng lẫy, món ăn xuất sắc,

tiểu nhị được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi

không đến một năm, đã khiến Phú Quý lâu trở thành khách sạn lớn số một ở kinh thành. Nhân sĩ kinh thành, thương nhân từ Nam chí Bắc không có ai

là không muốn được tới Phú Quý lâu ăn uống một lần.



Nhưng Phú

Quý, phú quý, tên như ý nghĩa, chi phí hiển nhiên cũng không hề tầm

thường. Nếu không phải là phú thương, quan to hay kẻ quyền thế, người

bình thường chỉ sợ ngay cả cửa lớn Phú Quý lâu cũng chẳng dám bước qua.



Thế mà hôm nay, có hai người khoác Bố Y - dường như là hai ông cháu, ăn

mặc còn nghèo nàn hơn những kẻ gia cảnh bình thường, lại dám lớn mật như vậy, lần lượt vượt qua cửa cao ba tấc kia.



Nếu là bình thường

thì hai người đã sớm bị tiểu nhị ngăn cản ở cửa, cho dù có mặt dày vào

cửa chỉ sợ cũng không tránh được phải bị những kẻ tự cho mình là vương

công quý tộc cao quý chế nhạo một phen. Nhưng mãi cho đến khi hai ông

cháu kia bước lên thang gỗ, đi vào một gian phòng trang nhã ở lầu hai,

trong Phú Quý lâu vẫn là một mảng im ắng.



Hóa ra hai ông cháu nọ

tuy ăn mặc bình thường, nhưng cô cháu gái đi theo sau ông lão tuổi thất

tuần kia thì tuyệt đối không hề tầm thường! Đôi mày duyên dáng như vầng

trăng, không vẽ mà đẹp, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo như củ ấu không tô

điểm mà vẫn đỏ thắm, đôi mắt như vì sao trong đêm đông, như làn thu

thủy, rực rỡ mà liễm diễm, cái mũi nhỏ thẳng thanh tú như viên ngọc đẹp, mà so với ngọc lại càng tinh tế hơn, thêm vào đó là da thịt trắng nõn

như sương tuyết, nếu lấy quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không

quá đáng chút nào.



Chẳng qua, ánh mắt và vùng giữa trán thiếu nữ lộ ra vẻ nghiêm nghị, anh khí, trong lúc giơ tay nhấc chân lại mơ hồ

tản ra sự lạnh nhạt không nói nên lời. Bọn nam tử bị mê hoặc đến thần

hồn điên đảo, tuy tâm trí đều hướng về nàng nhưng cũng chỉ dám đứng xa

ngắm nhìn chứ không dám khinh nhờn.



Lúc này, thiếu nữ - Ấn Hoan

đã theo sau ông lão đi tới căn nhã gian cạnh lan can. Một làn gió mát

đúng lúc thổi tới, khiến mái tóc đen và ống tay áo nàng phất lên nhẹ

nhàng tung bay, càng làm cho vẻ quyến rũ, phong tình của nàng tăng lên,

khiến mọi người không khỏi kinh ngạc tán thán. Nhưng nàng lại không để ý đến việc đó, vừa vào ngồi liền bắt đầu khuyên: “Sư Phụ, thảo dược cũng

đã bán xong, chúng ta nên nhanh chóng trở về cốc mới đúng.” Thì ra thiếu nữ cũng không phải là cháu gái ông lão, mà là đồ đệ của ông.



“Không vội” Ấn Phong khí định thần nhàn khoát tay áo. “Con xem kinh thành này

quả là náo nhiệt, mới sáng tinh mơ trên đường đã đầy ắp người, nghe nói

tối nay còn có hội chùa đấy, chúng ta khó được tới kinh thành một

chuyến, đương nhiên không thể bỏ lỡ chuyện tốt bực này.”



Người

như ông, cái gì cũng không thích, lại thích náo nhiệt, hôm nay gần đến

ngày Tết, Kim Huyễn vương triều một khung cảnh vui mừng, vừa gõ chiêng

vừa đánh trống, không chỗ nào mà không náo nhiệt, mới chơi có hai ngày

thì làm sao mà ông đã nghiền. Tối nay đi dạo hội chùa xong, sang ngày

mai ông còn muốn chạy đi nhìn thứ này thứ nọ một chút đấy.



“Tâm

nhi và Hỉ nhi còn ở trong cốc.” Thầy trò làm bạn mười năm, sao nàng có

thể không hiểu cá tính ham chơi của người, nếu theo ông cụ làm ẩu như

thế chỉ sợ năm nay cũng trôi qua luôn. Bọn họ còn chưa bước ra cổng kinh thành, bởi chuyện lần này mới làm xong, nàng tìm lí do thúc giục ông.



“Vậy thì sao?” Ấn Phong mới lơ đễnh.



“Họ không biết võ công.” Nàng nói ra trọng điểm.



“Hai tiểu nha đầu kia đúng là không biết võ công, nhưng mà một đứa sức lực

vô cùng lớn, chỉ cần một nắm đấm là có thể đánh chết cả một con gấu, đứa khác lại biết bói toán, am hiểu xu cát tị hung, có chỗ nào cần người lo lắng?” Ấn Phong vẫn thờ ơ. Ông vuốt râu dài, lúc thì nhìn gian hàng nhỏ trên đường rao hàng, lúc lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng tiểu nhị, loay hoay cực kì vui vẻ, rõ ràng không muốn nghe lời khuyên của nàng.



(*)Xu cát tị hung: Theo may mắn, tránh nguy hiểm.



Mắt thấy sư phụ dường như quyết tâm muốn ở lại kinh thành, Ấn Hoan không khỏi thầm thở dài.



Khác hẳn với cá tính của sư phụ, nàng từ nhỏ đã không thích náo nhiệt, năm

trước mua sắm đồ Tết, đều là do Ấn Tâm và Ấn Hỉ xuất cốc với ông, mà năm nay sư phụ lại kiên quyết muốn nàng đi cùng.



Có câu nói sư mệnh nan vi, mặc dù nàng không muốn nhưng cũng không cách nào từ chối, chỉ

là kinh thành náo nhiệt này thật sự không hợp với tính cách của nàng,

thừa dịp bữa cơm này, nàng phải bàn bạc kĩ hơn, nghĩ biện pháp khuyên sư phụ trở về Tiếu Tiếu cốc mới được. Lông mi dài hơi khép, đang lúc Ấn

Hoan nghĩ nên bắt đầu kế hoạch, thì tiểu nhị cũng đỏ mặt đến hỏi thức ăn rồi.



Chạy bàn ở Phú Quý lâu năm năm, kiểu mỹ nhân nào hắn cũng

đều đã gặp qua, nhưng yên tĩnh mà tao nhã như đóa hoa lan trong u cốc,

lạnh lùng như sương tuyết giống mỹ nhân trước mắt, hắn thật đúng là lần

đầu tiên được gặp. Thân là nam tử, mỹ nhân như thế gần ngay trong gang

tấc, hắn thật sự khó mà thơ ơ, càng không cần phải nói trên người tiểu

mỹ nhân này có một làn hương hoa mai thanh lãnh.



Tiểu nhị vừa rót nước trà, vừa say mê ngửi mùi hương, kết quả mất tập trung, bình sắt

trong tay mất chính xác, mắt thấy nước trà nóng hổi sắp vẩy lên tay nhỏ

trắng như tuyết, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, tay nhỏ lại không báo trước dời đi, hướng về phía ống đũa rút ra một cây đũa trúc



Vèo! Cùng với động tác không kịp nhìn thấy là một âm thanh xé gió, đường phố bên dưới Phú Quý lâu, một tên nam tử trong nháy mắt ôm lấy tay kêu lên

một tiếng đau đớn, túi tiền nắm trong tay, loảng xoảng một tiếng rơi

xuống mặt đường đá, không ít người đi đường vội vàng quay đầu lại, trong đó có một nam tử ăn mặc giống thương nhân, nhận ra túi tiền trên mặt

đường đá kia là của mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, vội vàng túm lấy

cổ áo tên nam tử kia mà chất vấn.



Trên đường phố bởi vì bất thình lình xảy ra sự việc này, lại càng thêm ồn ào, náo động, không ít người

đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người nọ, nghị luận ầm ĩ, lại không có

ai chú ý, nằm trên đường đá là một cây đũa trúc.



“Xin lỗi! Xin

lỗi! Cô nương, người không sao chứ?” Trên Phú Quý lâu, tiểu nhị lại bị

sơ suất của bản thân làm cho sợ hãi, giơ bình sắt lên, cuống quýt giẫm

chân tại chỗ.



“Ta không sao”. Ấn Hoan lạnh nhạt liếc tiểu nhị

một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo không có vẻ đau đớn. Đôi tay nhỏ nhắn trắng tựa tuyết đặt trên bàn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu,

không đỏ cũng không sưng, tiểu nhị thấy vậy vừa sợ vừa nghi hoặc.



“Thật, thật không có việc gì? Nhưng tôi mới vừa --- ”



“Thiếu chút nữa đã như thế, thiếu chút nữa đã như thế!” Ấn Phong cười hì hì

nói chen vào. “Ta nói tiểu nhị à, lão già ta đói bụng, ngươi nhanh nhanh mang món ăn thượng hạng lên đi, lão đây không ăn kiêng, cứ việc bưng

toàn bộ món ăn ngon nhất tốt nhất nơi này của các ngươi lên đi!” Cốp một tiếng, vài thỏi bạc bị ném lên bàn.



Nhìn bạc trắng bóng kia, tiểu nhị đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt mày liền hớn hở lên.
“Đó là tại vì ——” hai tỉ muội rất ăn ý, đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng, đều không đủ can đảm nói ra sự thật.



“Phòng bếp không sạch sẽ mới có chuột, các ngươi nói xem Cúc nhi các nàng có

làm tốt việc thuộc bổn phận của mình hay không?” “Cái này ……….” Hai tỉ

muội ngập ngừng, hoàn toàn không biết có nên nói ra sự thật hay không.



Nếu nói thật, sau này hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị mấy người nọ chỉnh

đến chết đi sống lại, còn nếu như không nói thật, thì đổi lại sẽ bị đại

nương trừng phạt, rốt cuộc họ nên làm cái gì bây giờ, ô ô ô…... .....



Hai cặp mắt vô cùng do dự, chần chừ dao động giữa Lôi đại nương và Cúc nhi. Mắt thấy cuối cùng sắp rơi xuống hướng Cúc nhi. Cúc nhi thông minh lại

đánh đòn phủ đầu mà hét lớn lên.



“Đoàn Đoàn, Viên Viên, các người đừng có hãm hại chúng tôi đấy! Ai làm nấy chịu, hôm qua rõ ràng tới

phiên trực của các người, phòng bếp sao lại có chuột, các người chắc

phải biết rõ nhất!”



“Hả?”



“Phải đó, bình thường các người

hay ở sau lưng mà oán trách Lôi đại nương phân quá nhiều công việc, cố

tình không làm việc đàng hoàng, bây giờ xảy ra chuyện thì lại muốn đổ

lên người chúng tôi!”



“Không! Không phải! Chúng tôi chưa từng oán trách ——”



“Cô đừng vì chúng tôi không giúp một tay mà vu hại chúng tôi đấy!”



“Chúng tôi, chúng tôi không ——”



“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Không ngờ chỉ một chuyện mà lại kéo ra nhiều nội tình bên trong đến thế, Lôi đại nương cũng không kiềm được giận dữ. Chưa từng thấy Lôi đại nương tức giận đến như vậy, hai tỉ muội bị dọa

cho vô cùng sợ hãi, từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây ồ ồ

chảy ra ngoài hốc mắt. Làm sao còn nhớ đến chuyện giải thích. Bọn Cúc

nhi bên cạnh thấy mình chiếm thế thượng phong bèn đắc ý cười trộm. Nhưng vào lúc ấy, Ấn Hoan lại bước ra từ sau cây đại thụ. Hai tỉ muội vừa

nhìn thấy nàng, lập tức quên cả khóc, đôi mắt đỏ hồng, dường như nhìn

thấy cứu tinh mà phát ra ánh sáng.



“Đại nương.”



Nhìn vẻ

mặt giận dữ của Lôi đại nương, nàng hơi hơi thu lại lông mày, nhẹ nhàng

khom người, bên trong sự lạnh nhạt ẩn giấu vẻ uy nghi, khiến nàng thoạt

nhìn không hề giống một nha hoàn hèn mọn, mà trái lại giống một đại tiểu thư có giáo dưỡng.



Không ngờ hơn phân nửa hạ nhân đều kéo đến sài phòng, sắc mặt Lôi đại nương càng thêm khó nhìn.



“Tại sao ngay cả ngươi cũng lười biếng? Bổ củi xong rồi sao?” Bà hùng hổ

hỏi, không tránh khỏi hoài nghi nguyên nhân Ấn Hoan lười biếng đến dưới

tàng đại thụ.



“Đều đã xong, đủ phần cho cả ba ngày.” Ấn Hoan thản nhiên trả lời, mắt không gợn sóng.



“Phần ba ngày?” Đại nương kinh ngạc trừng to mắt, nhưng lập tức lại đanh mặt. “Đừng có nói dối!”



“Ngài có thể kiểm tra.”



Thấy Ấn Hoan thản nhiên như thế, sắc mặt Lôi đại nương mới hòa hoãn lại.



Nha hoàn này là do Tổng quản bỗng nhiên nhận vào, sau khi vào phủ liền ném

cho bà dạy dỗ, tuy thoạt nhìn là một nha hoàn ngoan ngoãn nghe lời,

nhưng vấn đề là ở khuôn mặt nàng.



Mặt đẹp răng trắng, mắt hạnh má đào, không cười đã thế, cười lên còn khuynh thành đến cỡ nào, ngay

chính bà là nữ nhân mà lần đầu gặp nàng cũng phải choáng váng, huống chi trong cái phủ đệ này có hơn trăm tên gia đinh, hộ vệ? Vì tránh cho gặp

phải sóng gió, bà đành phải sai nàng đến nơi hẻo lánh nhất là sài phòng. Thứ nhất, khỏi phải xuất đầu lộ diện; thứ hai, cũng là hi vọng làm việc nặng nề sẽ khiến nàng trở nên tráng kiện hơn một chút, ai ngờ đâu, lại

không được như mong muốn. Nha đầu kia, nhìn như yếu đuối, trên thực tế

lại có thể làm được thật.



Chính mắt bà đã thấy, nàng bổ củi với

tốc độ cực kì nhanh, nàng nắm búa nặng trong tay nhẹ nhàng còn hơn dao

bếp, nhẹ một cái, khúc củi cứng rắn đã thành hai nửa, trừ việc đó ra,

nàng còn có thể xách theo hai thùng nước chạy qua chạy lại giữa phòng

bếp và phòng củi mà mặt không đỏ, thở không gấp.



Bây giờ nàng

đã bảo đảm, bà sao có thể hoài nghi? “Đại nương tới phòng củi, là đến

tìm con sao?” Nàng giả vờ không biết, đưa tay an ủi hai tỉ muội, đôi mắt lại ý vị thâm trường chăm chú nhìn nhóm người Cúc nhi.



(*)Ý vị thâm trường: Ý tứ hàm xúc, hứng thú.



Vừa chạm phải ánh mắt nàng, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch. Cả

đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoảng hốt dùng ánh mắt trao đổi

lẫn nhau.



“Không, ta tới tìm Cúc nhi các nàng.” Lôi đại nương

khôn khéo, sao có thể để sót động tác nhỏ kia, nháy mắt đã hiểu ra. “Ấn

Hoan, ba ngày nay, Cúc nhi các nàng có thường chạy đến nơi này không?”



“Cái này………….” Nàng cúi đầu suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại lắc đầu. “Làm việc mệt, sau khi làm xong con liền đến dưới tàng cây nghỉ ngơi, thỉnh

thoảng có người đi qua, con cũng không đặc biệt chú ý, nên không biết

được.”



“Vậy sao?” Lôi đại nương nhíu mày, làm sao lại tin tưởng lời nàng.



Nha đầu này khôn khéo, ngoại trừ đem nước tới phòng bếp, ngày thường đều ở

đây chẻ củi, quét rác, kế bên này có động tĩnh gì nàng rõ nhất, nhưng

lúc này có điều chần chừ, chỉ sợ cũng giống tỉ muội Đoàn Viên, có miệng

mà khó nói đây. Chết tiệt, rốt cuộc bình thường đám người Cúc nhin kia

đã làm những gì, khiến mấy nha đầu mới tới đều sợ các nàng? Xem ra sau

này bà phải để ý kĩ chút, tránh cho bọn chúng gây ra chuyện lớn! “Đại

nương, nghe nói đêm nay Hoàng thượng muốn ở lại dùng bữa, phòng bếp nhất định là bề bộn nhiều việc, hay là để con đến hỗ trợ nhé?” Ấn Hoan bỗng

nhiên thay đổi đề tài.



“A?”



Lời này giống như một tia sấm sét, bổ cho đại nương sắc mặt lập tức biến đổi, giờ mới nhớ tới việc này.



Việc có nặng có nhẹ, đây là chuyện thị phi, làm sao quan trọng hơn Hoàng

thượng. Vẻ mặt đại nương nghiêm chỉnh, vội vã ra lệnh, dẫn mọi người đi

về phía phòng bếp.



Giữa lúc rối loạn, Ấn Hoan đang theo sau đám người, lại cố ý thả chậm bước chân.



Lúc bước đi, nàng như vô ý quay đầu liếc nhìn rừng hoa đào một cái, sau đó

mới dường như nghĩ tới việc gì, nhanh chóng cất bước rời đi.