Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 103 : Khát máu thành tính, tân hoàng lên ngôi
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Vẻ mặt Mặc Thanh Vân đầy ý cười quở trách tiểu nha đầu trong lòng, thực không hiểu nổi tại sao trong đầu nàng lại có ý nghĩ lỳ kì cổ quái như vậy, thật đúng là khiến hắn giật mình không nhỏ.
"Đúng vậy, ta cũng muốn có quyền lực giống như bọn hắn, cũng muốn được uy phong như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Cô gái chu miệng lên, đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn Mặc Thanh Vân, khiến hắn không đành lòng cự tuyệt.
Cô gái khăng khăng khiến cho hắn phải suy nghĩ một hồi, sau mới nhìn nàng nói: "Tuyết Nhi, nếu là nàng muốn, ta nhất định sẽ thay nàng làm được, nhưng là..."
Từ khi hắn thức tỉnh đã không còn nghĩ đến chuyện muốn làm hoàng đế, chỉ muốn toàn tâm toàn ý được đến chân trời góc bể cùng nàng, nhưng giờ nàng lại có loại ý nghĩ này, mà chính mình cũng đã đáp ứng tất cả đều sẽ nghe nàng, nếu nàng muốn chơi đùa, vậy hắn cứ chiều theo ý nàng đi, dù sao chỉ cần có nàng ở bên cạnh là tốt rồi.
Kỳ thật hắn có thể giúp nàng khôi phục trí nhớ nhưng lại sợ nàng sẽ nhớ lại chuyện ngàn năm trước, hắn không dám mạo hiểm, bởi vì hắn sợ, sợ vạn nhất nàng nhớ lại toàn bộ sẽ rời bỏ hắn, cũng sợ nàng sẽ lại lần nữa chĩa kiếm về phía mình.
"Được, ta muốn, nhưng sao cơ?"
Vẻ mặt Tuyết Đại kích động nhìn hắn, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
"Nhưng là nàng chỉ có thể làm hoàng hậu, tuy ta không thích làm hoàng đế, nhưng vì nàng ta liền miễn cưỡng tiếp nhận vậy."
Hai người mải nói chuyện không coi ai ra gì, hơn nữa lời nói ra đều là đại nghịch bất đạo, ở trước mặt hoàng thượng mà ngang nhiên bàn đến chuyện cướp ngôi, hai vị... xin hỏi hai vị có phải rơi mất não rồi hay không? (ặc... nguyên văn ta k chém j hết =”=)
"Còn ngẩn người làm gì? Còn không mau bắn tên cho trẫm! Mau bắn chết hai người kia cho trẫm!"
Lão hoàng đế đã tức muốn thủng phổi rồi, sắc mặt hết xanh lại tím, miễn bàn có bao nhiêu rực rỡ.
"Không thèm, hoàng hậu quá bất lực, một chút quyền lực đều không có, Tuyết Nhi không cần, Tuyết Nhi muốn được giống như lão đầu mặc áo vàng kia cơ!"
Đối với nhóm người đang giương cung về phía mình nàng hoàn toàn ngó lơ, vươn một ngón tay ngọc ngà chỉ về phía lão hoàng đế đang mặt mày tái mét.
Dứt lời, lão hoàng thượng còn chưa kịp nói một câu đã ngã xuống đất, không còn thở nữa.
Một màn này không chỉ dọa sợ hoàng hậu bên cạnh mà càng khiến đám đại thần kia run rẩy, tuy bọn hắn sợ hãi nhưng lại không dám chạy trốn, không phải sợ bị bắt mà là dưới chân như bị đổ chì vào, không bước nổi.
Nam nhân này đã giết hoàng thượng chỉ trong nháy mắt mà không làm ra bất cứ động tác nào, thật là đáng sợ. Đột nhiên một bóng dáng thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ lùi về phía sau.
"A!"
Hoàng hậu đang muốn bỏ trốn bị Mặc Thanh Vân phất tay áo quẳng ngã trên đất, đầu đụng vào tảng đá chảy máu đến dọa người.
"Như vậy đã muốn đi rồi hả? Phần diễn của ngươi còn chưa xong đã muốn rời đi rồi hả?"
Trêu chọc hắn thì chẳng qua là mất đi một cái mạng mà thôi, nhưng lại dám hại Tuyết Nhi thì đừng mơ tưởng được chết thống khoái, hắn sẽ từ từ hành hạ bà ta, để cho bà ta sống không bằng chết, để bà ta hối hận vì đã sống trên đời này!
"Người tới! Chặt tứ chi độc phụ này, sau đó vứt bà ta xuống hồ sen cho cá ăn!"
Giờ phút này hắn nghiễm nhiên là tư thế chủ nhân của hoàng cung, ra lệnh cho đám đại thần đang run rẩy kia.
Mà quả thật hắn rất có khí chất của quân vương, không chỉ như vậy, thậm chí ở các phương diện khác hắn đều hơn hoàng đế đã chết rất nhiều lần.
Cứ như vậy, hoàng triều Lan quốc liền thay đổi, tân hoàng cứ thế lên ngôi, tuy là tình cảnh có chút kỳ quái nhưng không ai dám dị nghị, không chỉ không có phản đối mà còn đối với vị tân hoàng này tôn sùng, kính sợ có thêm.
Mãi đến nhiều năm về sau, bọn hắn vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, lão hoàng đế bị giết, hoàng hậu thì bị tân hoàng sai người chặt tứ chi ném vào hồ cho cá ăn, bọn hắn cũng nhớ rõ tiếng kêu la thảm thiết của bà ta, ám ảnh giấc ngủ của bọn hắn hàng đêm.
Còn có mấy vạn binh lính bị chết kia, cái cảnh tượng máu chảy thành sông ấy vẫn như một ký ức mới mẻ in sâu trong tâm trí bọn hắn, quả thực là cả đời người khó quên.