Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 115 : Tiểu mao cầu đáng thương
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Một câu không thích của nàng, khiến cho toàn bộ người ở đây nghe mà rớt cằm, lại khiến cho Dạ Khuynh Thành thật cao hứng, hắn còn đang muốn mang Tuyết Đại rời khỏi đây, không muốn bị vây ở chỗ này, hoàn hảo Đại Nhi cũng không muốn làm hoàng hậu, nếu không thì thật khó xử cho hắn rồi.
"Ừ, vậy chúng ta đi thôi."
Mãi cho đến khi bóng lưng của hai người biến mất trong tầm mắt, những người khác vẫn còn ngây ngốc quỳ ở nơi đó, bọn hắn vừa thấy cái gì vậy? Vậy mà có nữ nhân không thích làm hoàng hậu? Càng khiến cho bọn họ kinh ngạc hơn là, lại có người vì nữ nhân của mình không thích làm hoàng hậu, hắn liền không thèm ngôi vị hoàng đế, này, không khỏi có chút quái dị?
"Đi, đi, chúng ta trở về phủ thôi."
Hôm nay náo loạn như vậy cũng khiến bọn hắn bị dọa một phen rồi, sớm trở về nghỉ ngơi thôi, điều dưỡng lại tâm tình một chút, về sau không thể lại hành sự lỗ mãng như vậy, có thể nói hôm nay bọn hắn đã được đi một vòng từ diêm la điện về, cuối cùng may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Ôn tướng quân này, ông vẫn là nên đi khuyên nhủ tam nữ nhi nhà ông đi, nếu như vương gia lên ngôi, như thế Ôn phủ các ngươi chính là hoàng thân quốc thích rồi, không biết sẽ khiến bao nhiêu người ghen tụ đỏ mắt đấy."
Tuy ông ta đã ở trước mặt mọi người tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Tuyết Đại, nhưng cha con vẫn là cha con, dù có đoạn tuyệt quan hệ nhưng không thể vứt bỏ máu mủ.
Ôn Hải Thiên không hé răng, vẫn đứng im không nhúc nhích, biểu tình trên mặt vẫn chưa từng biến hóa, khiến người ta không nhận ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Sau khi thấy mọi người đã tản đi hết, Ôn Hải Thiên mới xoay người đi về Ôn phủ.
Cô gái kia thật sự là tiểu nữ nhi mà ông ta vẫn luôn không để ý đến hay sao? Nhưng sao ông ta lại luôn cảm giác được sự xa lạ từ trên người nàng, giống như họ không hề có quan hệ huyết thống?
Tuy dung mạo của nàng ngày càng đẹp nhưng vẫn còn phảng phất đường nét của Mạt Nhi, chỉ là tính cách này...
Lắc lắc đầu, tăng nhanh cước bộ rời đi.
Trong vương phủ, Tuyết Đại và Dạ Khuynh Thành đang cùng dùng cơm, bộ dáng Dạ Khuynh Thành muốn nói lại thôi khiến cho Tuyết Đại rất khó chịu.
"Có cái gì chàng cứ nói đi."
Nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của hắn, nàng ngay cả tâm tình muốn ăn cơm đều không có.
"Đại Nhi, chúng ta hãy rời khỏi nơi này có được không?"
Người nọ quá cường đại, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn, biện pháp duy nhất bây giờ là nên tránh đi.
"Tại sao?"
Nói thật, hình dáng tiểu mao cầu của Ly Nặc thật sự rất đáng yêu, đến người lạnh nhạt như Tuyết Đại cũng không nhịn được sinh lòng thương tiếc với hắn.
"Ngươi còn dám cầu xin, không muốn sống nữa hả? Có tin ta hiện tại liền giết ngươi hay không?"
Thối hồ ly này, không học được bổn sự gì, lại đi học cái kiểu làm nũng trước mặt Đại Nhi.
Tuyết Đại nhẹ nhàng trấn an Dạ Khuynh Thành, để hắn không sinh khí, chính mình lại đến trước mặt tiểu hồ ly, bế thân thể nho nhỏ, lông lá xù xì lên, đặt nó xuống cái đệm bằng da bên cạnh.
Hiện tại Dạ Khuynh Thành đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nàng cũng không dám ôm tiểu hồ ly vào lòng, nếu không hắn lại nổi điên ăn dấm lung tung.
Tiểu hồ ly cảm kích nhìn Tuyết Đại, lập tức ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên đệm.
Nó cũng muốn biến thành hình người, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, hóa thành hình thú chủ tử đã bài xích rồi, huống chi là hình người?
Xe ngựa vững vàng đi trước, vào lúc giữa trưa, bọn họ đã đến một thành trần không lớn nhưng lại rất phồn hoa.
"Đại Nhi, tỉnh tỉnh..."
Dạ Khuynh Thành phân phó phu xe dừng lại, tiếp đó liền nhẹ nhàng đánh thức Tuyết Đại đã ngủ say.
“Làm sao vậy?"
Tuyết Đại mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi.
“Chúng ta đã đến trong trấn, có muốn xuống ăn chút gì không?"
Dọc đường đi, bọn họ chỉ là ăn một chút lương khổ tự mang theo, rất không dễ dàng mới đi ngang qua nơi này, cũng vừa đúng là thời gian ăn trưa, hắn nghĩ muốn để cho Tuyết Đại xuống ăn vài thứ, hảo hảo bổ sung thể lực.
Tuyết Đại gật đầu, liền theo Dạ Khuynh Thành xuống xe, ba người một hồ ly liền đi về phía tửu lâu, dọc đường đi tuy ngắn nhưng thu hút không ít ánh mắt.
Tuyết Đại cùng Dạ Khuynh Thành không để ý lắm, còn xa phu lại không được tự nhiên, tuy hắn biết những người đó không phải là nhìn mình mà là nhìn vương gia cùng vương phi, nhưng dù vậy hắn vẫn thấy không được tự nhiên, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.
Ngược lại, tiểu hồ ly lại cực kỳ vui vẻ, được nhiều người chăm chú nhìn như vậy, cho hắn cảm nhận mình cực kỳ uy phong. (*khinh bỉ*)