Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 121 : Bảo bảo ra đời

Ngày đăng: 19:50 18/04/20


Edit + Beta: Saki



"A... phải không? Nhưng theo ta biết được, thực lực hai người các ngươi cũng ngang ngang nhau, vì sao lần này Kỳ Lân lại thua ngươi hả?"



Tuyết Đại nhướng mày, vẻ mặt buồn cười nhìn hai người bọn hắn.



"Này... này ta cũng không biết, dù sao hôm nay hắn cũng là bại bởi ta rồi."



Hơn nửa ngàyLy Nặc mới phát hiện được có chỗ không thích hợp.



"Kỳ Lân ngươi nói, chủ tử có phải có chỗ nào không giống rồi hả? Sao ta lại cảm giác có chỗ là lạ, ngươi có cảm thấy được không?"



Lúc này hắn mới nhận ra, hôm nay chủ tử có chút không giống thường ngày, không giống lúc trước cả ngày chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, không nói lời nào cũng không để ý đến người khác."



"Tiểu chủ tử đã trở về bộ dáng vốn có, ngươi sao lại ngốc như vậy?"



Kỳ Lân liếc hắn một cái, đúng là thối hồ ly ngu ngốc.



Chính mình vì muốn hắn bớt giận mới cố ý để thua, bị hắn đánh thành bọ dáng này, hắn lại dám nói là mình tài nghệ không bằng người nên mới thua, không chỉ vậy, tiểu chủ tử có thay đổi lớn như vậy hắn đã phát hiện ra từ lúc nàng mở miệng nói chuyện, vậy mà tên đần độn này đến bây giờ mới phát hiện ra.



Đúng là rất kỳ quái, tiểu chủ tử như thế nào lại biến trở về bộ dáng lúc trước kia? CHẳng lẽ là nàng đã nghĩ thông suốt?



Ừ, rất có khả năng, hắn nên nói cho chủ tử tin tức tốt này, để cho hắn cũng vui vẻ một phen.



Cả ngày nhìn thấy hắn không vui, tâm tình của mình cũng như bị lây theo, không vui.



"Này, ngươi đi đâu đấy?"



Kỳ Lân xoay người đi về hướng cung điện, hắn vội vàng muốn đi báo cho chủ nhân tin tức tốt này.



"Ta đi tìm chủ nhân, lát sau sẽ tìm ngươi."



Nói xong liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.



"Ngươi nói là nàng nhận thức các ngươi?"



Trong điện, nam tử nghe được Kỳ Lân báo cáo, liền buông sách xuống, im lặng hồi lâu mới hỏi.




"Cứ nói đừng ngại, ta... đáp ứng sẽ không giáng tội các ngươi."



Từng đợt đau đớn kéo đến khiến hơi thở của nàng rối loạn, nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn.



"Bệ hạ, khi thần bắt mạch không chỉ phát hiện mạch tượng người rất bình thường, nhưng lại không phát hiện ra mạch hỉ, nhưng mà bụng của người..."



Hắn thốt ra lời này, các ngự y khác đều nhao nhao ném cho hắn ánh mắt kỳ quái, ngoại trừ ngự y đã bắt mạch đầu tiên kia.



Bởi vì hắn cũng chuẩn đoán ra hiện tượng này, vốn cho là mình đoán sai, lại sợ bị trách phạt nên không nói ra.



Hiện giờ bị Trương ngự y nói ra, hắn mới xác định mình không có chuẩn sai, nữ hoàng bệ hạ căn bản là không mang thai, nhưng mà bụng của nàng, thật đúng là khiến người ta khó hiểu.



"Ngươi nói cái gì? Một đám lang băm, đều cút hết đi, nhanh đi tìm bà đỡ tới." (ặc bh mới nhớ ra mời bà đỡ sao???)



Nghe Trương ngự y nói vậy, Tuyết Thiên như nhớ tới cái gì, vẻ mặt không vui đuổi bọn họ ta ngoài, sợ Tuyết Đại hoài nghi cái gì.



Đợi ngự y rời đi hết, hắn mới yên tâm.



Sao hắn lại ngu như vậy? Tuyết Nhi là mang thai con của rồng, sao có thể giống như người thường mang thai? Chỉ trách mình quá kích động, nhất thời không suy xét chu toàn.



"Ca ca, vì sao bọn hắn lại nói muội không mang thai? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"



Vẻ mặt Tuyết Thiên không được tự nhiên, nàng vừa liếc là biết có chuyện không ổn.



Đối với câu hỏi của Tuyết Đại, hắn nhất thời không biết đáp lại như thế nào.



"Tuyết Nhi, bọn hắn đều là lang băm, muội đừng tin lời bọn hắn, ca ca đảm bảo, muội thật sự mang thai, không cần nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chờ bảo bảo ra đời."



Hắn không thể nói cái gì, chỉ có thể trấn an nàng trước, chỉ hi vọng nàng không suy nghĩ nhiều.



Tuyết Đạivừa muốn nói cái gì thì bụng lại đau, mà lần này còn đau hơn lần trước, khiến nàng không thể mở miệng nói một chữ.



Nhìn nàng đau đến chết đi sống lại, Tuyết Thiên cũng gấp đến mồ hôi chảy ròng ròng.



"Mau đi xem xem bà đỡ đã đến chưa!"