Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 132 : Thiên Tà hồn phi phách tán

Ngày đăng: 19:50 18/04/20


Đây là câu trả lời của hắn, ý của hắn là “ta không hận ngươi nữa, nhưng ta cũng sẽ không vì trả ơn cứu mạng của ngươi mà thích ngươi”.



Mặc dù có chút vô tình, nhưng lại khiến cho nam nhân kia cảm thấy mĩ mãn, người hắn yêu thương đã không còn hận hắn nữa, như vậy là tốt rồi, như vậy hắn cũng yên tâm nhắm mắt.



Tường Vi hoảng hốt nâng hắn dậy, ngồi trên mặt đất, chính mình dùng một tay để chống đỡ thân thể của hắn, một tay đem thần lực không ngừng độ lại cho hắn.



“Ngươi không thể làm như vậy, nếu còn tiếp tục hắn sẽ chết nhanh hơn!”



Nguyệt thần thấy vậy vội vàng ngăn cản, khi Tường Vi tức giận ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới mở miệng giải thích: “Nếu như ta đoán không sai, thần lực của hắn đã dời đến trên người ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã nhập ma, thần lực đã bị ma khí làm ô nhiễm, không còn thuần khiết, nếu ngươi cứ truyền thần lực đang nhiễm ma khí vào người hắn sẽ chỉ càng khiến hắn bị vỡ mạch máu mà chết.”



Lời của hắn, không chỉ có Tường Vi đã nhập ma sợ ngây người, mà còn có Nhật thần cũng kinh ngạc.



“Ngươi nói cái gì? Thiên Tà vì sao lại đưa thần lực của mình cho nữ nhân này? Vậy hiện tại hắn chẳng phải là...”



Nhật thần bởi vì quá mức chấn kinh, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn, đại não của hắn vẫn đang còn hỗn loạn, có chút không tiếp thu được sự thật này.



Trái ngược với Nhật thần đang bàng hoàng, Nguyệt thần sắc mặt ngưng trọng gật đầu, trên mặt cũng là không đành lòng, tuy bọn hắn không rõ ràng lắm tình hình cụ thể, nhưng cũng mơ hồ đoán được chuyện này không phải là do Thiên Tà tình nguyện, đối với một nam nhân tự phụ như hắn, mất đi thần lực quả thật so với muốn mạng của hắn còn khó hơn.



Nhưng vì sao cuối cùng hắn vẫn kiên trì sống? Nghĩ tới đây, bọn hắn không khỏi nhìn về phía Dạ Khuynh Thành đang nắm tay hai đứa nhóc, nhất thời liền sáng tỏ, thì ra là vậy.



“Tiểu nữ van cầu hai vị đại thần, van cầu các ngươi cứu hắn, chỉ cần các ngươi cứu hắn, muốn ta làm cái gì ta cũng nguyện ý.”



Tường Vi toàn thân đã ma hóa giờ phút này quỳ gối trước mặt Nguyệt thần và Nhật thần, đáy mắt mang theo khẩn cầu, giờ phút này nàng ta, trừ bỏ hình dáng bên ngoài, đâu còn nửa bộ dáng ma hóa lúc trước, nghiễm nhiên là một cô gái si tình nguyện ý trả giá vì cứu người mình yêu, khiến người ta không đành lòng.



“Trong lục giới, ngoại trừ hậu nhân của Nữ Oa và bản thân hắn ra, không ai có khả năng giết được hắn, bởi vì hắn có thần thể bất tử bất diệt, ngay cả khi hắn mất đi thần lực, hắn cũng không chết được, nhưng mà vấn đề là ngươi đã xuất thủ khiến hắn bị thương, mà ngươi lại là người đã đoạt đi thần lực của hắn, công kích của ngươi, tương đương với chính hắn dùng thần lực của mình tự công kích chính mình, cái này không khác gì tự sát, chưa kể ngươi đã nhập ma, thần lực tinh khiết của hắn đã ma khí của ngươi làm ô nhiễm, cứ như vậy...”



Nói tới đây, Nguyệt thần có chút không nói được nữa, nhìn người đã từng là đồng bạn kiêm đối thủ ngày xưa giờ đây đang hấp hối, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
“Các ngươi đều đi chết hết đi!”



Cùng với câu nguyền rủa của nàng, toàn thân bỗng phát ra một luồng khí hình thành một cái lồng màu đen, lấy nàng làm trung tâm dần dần khuếch tán càng lớn, cuối cùng theo ý niệm của nàng, vật thể hình cầu màu đen to lớn bay về phía ba người.



Tại một tiếng khẽ kêu của nàng, quả cầu nổ tung khiến ba người bị chấn động thổ huyết, thân thể cũng bị thổi bay xa mấy mét mới ngã xuống.



“Mau, chúng ta mau đi xem phụ thân thế nào rồi.”



Tuyết Hoàng dắt tay muội muội, kéo nàng đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành đang bị thương.



“Phụ thân, người sao rồi? Có bị thương nặng hay không?”



Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng chạy tới bên cạnh hắn, lo lắng đỡ hắn dậy, hỏi.



Dạ Khuynh Thành giơ tay lau sạch vết máu trào ra bên khóe miệng, cười cười với hai hài tử, vốn định nói mình không có chuyện gì, nhưng vừa há miệng thì trong cổ họng liền trào lên một trận ngai ngái, tiếp theo liền không khống chế được mà phun ra một búng máu, dọa hai tiểu hài tử hoảng hốt.



“Phụ thân, người rốt cuộc sao rồi? Đừng dọa Hoàng Nhi!”



Kiên cường hiểu chuyện như Tuyết Hoàng, lúc này cũng bị dọa đến bật khóc, tiểu nha đầu thì càng không cần nói, nhìn Dạ Khuynh Thành phun ra một ngụm máu lớn, nàng bị dọa trợn tròn mắt, phản ứng kịp liền oa oa khóc lớn.



“Tiểu Phượng Nhi ngoan, phụ thân không sao, các con đừng lo lắng.”



Nhìn hai tiểu hài tử bị dọa khóc, Dạ Khuynh Thành cảm thấy cực kỳ áy náy, đều là chính mình không tốt, khiến bọn nhỏ sợ hãi.



“Phụ thân, huhu... Người ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.”