Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 135 :

Ngày đăng: 19:51 18/04/20


Trong Huyễn Hải Long cung, nam tử áo đỏ phong hoa tuyệt đại thần thái lười biếng ngồi trên chủ tọa, phượng mâu khép hờ, từ trên cao nhìn xuống đám đại thần Long tộc đang quỳ dưới đại điện.



“Cưới Vương hậu? Ý kiến hay, các ngươi ai muốn gả con gái cho bổn vương thì cứ việc mở miệng, bổn vương sẽ sai người chuẩn bị thật nhiều quan tài, để cho các nàng được nghỉ ngơi trong đó.”



Nam tử ngồi trên chủ tọa đang cười, còn cười đến rất đẹp mắt, giọng điệu khi nói chuyện cũng làm cho người ta cảm giác được tắm trong gió xuân, nhưng lại khiến đám người đang quỳ dưới kia lại đổ mồ hôi lạnh.



“Vương, xin thứ cho vi thần nói thẳng, chuyện tình của người và thần nữ quả thật là một giai thoại, nhưng hôm nay nàng đã thích một người khác, lại còn cùng hắn sinh hài tử, loại nữ nhân này căn bản không đáng để người cuồng dại bám lấy...”



Lời nói còn chưa dứt, đã bị khuôn mặt âm trầm của nam nhân ngồi trên chủ tọa dọa cho tái mặt không dám nói tiếp.



Nháy mắt tiếp theo, trước mắt đã có một bóng áo đỏ, tiếp đó là cổ đã bị một bàn tay lạnh lẽo chế trụ.



“Thừa tướng trí giả của Long tộc vĩ đại? Hả? Theo bổn vương thấy là ngươi đã ngại sống lâu rồi, vậy mà dám can đảm chửi bới thê tử của bổn vương, Vương hậu của Long tộc, xem ra hai chữ trí giả này cũng không hợp với ngươi rồi.”



Lực đạo trên tay cũng không nhẹ, nhìn sắc mặt đỏ lên cùng gân xanh nổi lên của vị Thừa tướng kia là đủ biết.



“Vương... Cựu thần không dám... thỉnh Vương thượng... tha mạng...”



Sắc mặt Thừa tướng bị nghẹn đến đỏ bừng, lời nói đứt quãng, tại lúc hắn trợn trắng mắt té xỉu, bàn tay trên cổ mới thu về.



“Người đâu, Thừa tướng lên tiếng bôi nhọ Vương hậu, đây là tội chết, nhưng xét thấy công lao lúc xưa, đặc biệt miễn tội chết, cách chức Thừa tướng, biếm làm thứ dân, bị tù chung thân trong Long cung, không được bước ra khỏi Huyễn Hải một bước!”



Theo lời hắn hạ xuống, trong điện liền xuất hiện mấy Kim long, sau khi biến thành hình người thì cung kính hướng nam tử áo đỏ quỳ lạy: “Chấp pháp Kim long tuân lệnh!”



Chấp pháp Kim long tổng cộng có bốn người, phân biệt chưởng quản bốn phía đông tây nam bắc của Long tộc, chỉ có khi trọng thần của Long tộc bị xử phạt mới hiện thân, chấp hành xử phạt kẻ đó.



“Vương, không cần, cựu thần biết sai rồi...”



Còn chưa nói lời cầu xin tha thứ xong, đã bị chấp pháp Kim Long mang đi, nhưng âm thanh tuyệt vọng của hắn vẫn còn vang vọng khắp đại điện, khiến cho các đại thần vốn muốn góp lời khuyên nhủ sợ tới mức không dám thở, nhanh chóng nuốt lời muốn nói lại chôn trong bụng, không dám nhắc tới một chữ, không có biện pháp, hình phạt này bọn hắn thật không đảm đương nổi.




“Tiểu thư, đã làm thỏa đáng, nô tỳ tận mắt thấy hắn uống hết trà đã bị hạ dược, người liền thuận lời chờ làm Vương hậu thôi.”



Nha hoàn nhẹ giọng nói bên tai nữ tử mặc giá y, cho dù âm thanh đã bị đè thấp nhưng vẫn không tránh được lỗ tai Tuyết Đại.



“Mẫu thân, nữ nhân kia thật là xấu xa, vậy mà còn hạ dược, thật là không biết xấu hổ!”



“Đúng vậy, nếu nàng độc chết phụ thân thì không ổn, mẫu thân, người nhất định phải cứu phụ thân nha, nếu không thì Phượng Nhi liền trở thành hài tử gia đình đơn thân rồi, Phượng Nhi không muốn đâu.



Tiểu nha đầu lại bắt đầu khóc lóc, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tuyết Đại, một đôi mắt ngập kín hơi nước.



Tuyết Đại khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm đi, hắn không dễ chết như vậy đâu.”



Trong đại điện Long tộc, một đôi tân lang tân nương đang bái đường.



Nữ tử toàn thân giá y đỏ thẫm, trên đầu che bằng khăn voan đỏ, theo quan lễ nghi tuyên đọc mà quỳ lạy.



Nam nhân bên cạnh nàng lại là bình tĩnh bất vi sở động, đừng nói quỳ lạy, đến ngay cả cái liếc mắt nhìn nữ tử cũng không nguyện.



Một luồng ánh sáng màu bạc hiện lên, Dạ Khuynh Thành ăn đau phải quỳ xuống, khi hắn vừa quỳ xuống liền lập tức đứng lên, lại hung tợn trừng mắt nữ nhân dùng ám khí với hắn, nhưng lại thủy chung không nói một câu.



Cứ như vậy, nghi thức hôn lễ được thuận lợi hoàn thành, tiếp theo là đưa vào động phòng rồi.



Nữ tử thân thủ nhẹ nhàng điểm một điểm trên người hắn, hắn mới có thể hoạt động tự nhiên, có thể nói chuyện.



Trong hỉ phòng, nữ tử lẳng lặng ngồi ở trên giường, nam tử lại ngồi trước bàn, cũng không giúp nàng vén khăn voan lên.



Cuối cùng nam nhân đứng lên, chậm rãi đi về phía nữ tử, nhưng hắn cũng không vén khăn voan lên mà chỉ từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: “Đưa giải dược ra đây, nếu không ngươi chỉ có con đường chết.”