Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 18 : Nịnh hót lại không phạm pháp

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


"Hắc hắc! . . ." Hải Đường ngượng ngùng, gãi gãi đầu, cười khan hai tiếng liền chuẩn bị chuồn mất.



"Đứng lại, vừa nhắc tới chuyện này thì liền muốn trốn. Lúc nào thì cái tính

ham chơi này của ngươi mới có thể thay đổi đây? Cả ba người bọn họ đều

rất chăm chỉ rèn luyện võ công của mình, còn ngươi thì ta lại chẳng thấy đâu cả . Ngươi mau nói cho ta biết dạo này ngươi đã đi đâu?" Nhìn bóng

dáng đang chạy trốn của Hải Đường, nàng lên tiếng ngăn cản, xem ra hôm

nay nàng (Hải Đường) không thể trốn thoát khỏi số phận thê thảm bị tiểu

thư giáo huấn rồi.



"Tiểu thư. . ." Hải Đường kéo nhẹ ống tay áo của nàng ấy, làm nũng.



"Huyết Đại tỷ tỷ. . ." Thấy không thể chạy trốn, nàng liền cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, bày ra tuyệt chiêu làm nũng.



"Mấy chiêu này ta đã miễn dịch hết rồi, ta cho ngươi thời gian nửa tháng để

chuyên tâm luyện đàn, Nếu có chỗ nào không hiểu thì bất kì lúc nào đều

có thể tới hỏi ta, sau nửa tháng ta sẽ kiểm tra. Nếu như không đạt yêu cầu của ta thì ta sẽ phạt ngươi cấm túc một

năm trong Say Nhan cư, không cho phép bước ra ngoài nửa bước. " Huyết

Đại lạnh lùng nhìn Hải Đường uy hiếp, đối với việc nàng ta làm nũng xem

như không thấy.



"Không, tiểu thư. . . Nửa năm không được ra

khỏi cửa, đây không phải là muốn mạng nhỏ của Hải Đường sao, ô ô. . . Tỷ tỷ tha mạng đi mà!" Nàng cầu khẩn ôm lấy cổ tay của bóng dáng màu trắng đang muốn xoay người đi, một đống nước mắt nước mũi không ngừng chảy.
"Nàng

cũng đã khá hơn một chút rồi, nhưng mà vẫn còn rất yếu." Bách Hợp nói

xong liền dẫn nàng vào phòng, đi đến bên cạnh cô gái kia đang nằm trên

giường kia, rồi ngồi xuống.



"Tiểu thư, người đã tới. . ." Người đang nằm trên giường cất giọng suy yếu, sau đó chống tay lên giường muốn ngồi dậy nhưng lại bị Huyết Đại đè xuống .



"Được rồi, ngươi đừng cử động, ta chỉ tới đây thăm ngươi một lát thôi. Sao

rồi, bây giờ còn đau lắm không?" Nhìn khuôn mặt suy yếu của cô gái trước mặt, nàng có chút tự trách. Nàng trách mình không biết y thuật, nếu

không bệnh tình của Mân Côi sẽ không đến tình trạng này.



"Tiểu thư, Mân Côi không đau nữa rồi. Người đừng tự trách mình nữa, đây là

mệnh của Mân Côi. Nếu không phải tiểu thư cứu ta lúc ấy, thì chỉ sợ là

ta đã sớm gặp lại cha mẹ mình dưới suối vàng rồi." Nàng chỉ nhìn ánh mắt của tiểu thư thì đã biết nàng ấy đang nghĩ gì, nàng hiểu tiểu thư cũng

như tiểu thư hiểu nàng. Cũng chính vì có loại hiểu nhau này nên đã khiến cho cả hai có duyên ở cùng một chỗ với nhau



“Ừ, trước hết ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện trong lầu ngươi đừng

để ý nữa. Ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt rồi nói tiếp." Nàng thề,

nhất định sẽ đem hết toàn lực truy tìm thần y Mạc Vấn đến chữa trị cho

Mân Côi, tránh để lại cho bản thân cảm giác tiếc nuối. Chỉ cần nàng nhìn Mân Côi đang sống như một bông hoa mỏng manh, yếu đuối thì trong lòng

nàng lại cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải nhiệm vụ lần đó xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì Mân Côi làm sao bị thành như thế này ? Mà mình lại không tới kịp để cứu nàng, nên mới khiến nàng đang trọng thương,

còn bị ở dưới đáy giếng lạnh lẽo cả một đêm, thiếu chút nữa là mất mạng.



"Bách Hợp, trước tiên ngươi hãy trở về Lưu Vân Các sắp xếp một chút, rồi quay lại đây chăm sóc cho Mân Côi, thuận tiện quản lý mọi

việc trong Say Nhan Cư này luôn. Ngươi cũng đừng trông cậy vào nha đầu

Hải Đường kia làm gì."