Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 37 : Biển hoa anh túc xinh đẹp

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


Editor : pemichio.



Beta : Song Ngư nhi.



Nhìn chất lỏng đang sôi trào trong dược trì kia thì cũng đoán được rằng nó

ít nhất cũng phải đang sôi ở 100 độ, cho dù làdiễn*đàn*lê*quý*đôn.com

người có da thô thịt béo thế nào thì vào trong đó, cũng sẽ phải bị lột

đi một lớp da. Nhưng sao hắn lại nói nhiệt độ này không tính là gì ?



"Được, vậy ta ra ngoài trước, huynh hãy ở lại trông chừng hắn, nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra thì huynh sẽ kịp thời phát hiện."



Nàng nói xong liền cất bước ra ngoài, lưu lại hai đấng mày râu không biết

nói gì ở trong phòng. "Ha ha!" Người nào đó không khỏi cười to một

tiếng, khiến cho gương mặt của tên nam *đàn*lê*quý*đôn.com nhân nào đó

vốn đã rất thối rồi, giờ lại càng thêm khó chịu, trợn mắt nhìn lại tên

nam nhân đang cười kia bằng một ánh mắt ác độc : "Nếu như ngươi muốn

cười thêm mấy canh giờ nữa thì cứ tiếp tục cười đi." Dứt lời, người nọ

quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại sau đó đem quần áo còn sót lại cởi

ra, rồi tung người nhảy xuống dược trì.



Giống như Mộ Bạch đã nói, chỉ chút nhiệt độ này đối với hắn không là gì, hắn chỉ cần dùng nội lực để chống cự, thì cảm giác chỉ giống như đang tắm suối nước nóng vậy.

Nhưng điều khiến hắn vui vẻ nhất chính là: Mộ Bạch bị Huyết Đại bắt ở

lại cùng hắn, chỉ cần nhìn cái mặt của hắn ta lúc này thì có thể

*đàn*lê*quý*đôn.combiết hắn ta có bao nhiêu khó chịu. Điều này làm Mặc


"Mộ Bạch, sao huynh lại ra đây? Tên ngốc kia có sao không?” Cuối cùng Huyết Đại cũng phát hiện có một*đàn*lê*quý*đôn.com nam tử

đứng cách nàng không xa, liền buộc miệng đem biệt hiệu bản thân nàng đặt cho Mạc Thanh Vân gọi ra.



"Tên ngốc đó là ai vậy?" Nam tử ngây

ngẩn cả người, lúc sau mới phản ứng kịp, buồn cười nói : "Hắn vẫn còn ở

bên trong, ta ra ngoài hóng mát một chút." Một tên ngốc ?

*đàn*lê*quý*đôn.com Ha ha, tiểu tử kia nếu như biết Huyết Đại đặt cho

hắn biệt danh đó, ừm, biệt danh rất có cá tính như vậy thì không biết là nên khóc hay nên cười đây? Hay là dở khóc dở cười? Rất rõ ràng, đáp án

dĩ nhiên là phía sau.



"Hoá ra là như vậy , ta còn tưởng rằng đã

xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ." Sau đó nàng liền xoay người chỉ vào

một mảnh đất màu đỏ đẹp đẽ cách đó không xa hỏi : "Những bông hoa anh

túc này đều là do huynh trồng sao?" Ở thế kỷ 21, trồng cây anh túc là

phạm pháp, không ngờ một kẻ cổ nhân *đàn*lê*quý*đôn.comnhư hắn lại trồng nhiều như vậy. Phóng tầm mắt ra sẽ nhìn thấy đó cả một biển hoa màu đỏ, chỗ đó ít nhất cũng phải chiếm diện tích là hai mẫu đất, cái này nếu

như ở thế kỉ 21 của nàng thì chắc chắn hắn sẽ bị ở tù mọt gông rồi.



"Đúng vậy, chúng là do ta trồng. Ta thật không ngờ là cô nương cũng biết loại hoa hiếm này."



Cây anh túc này rất hiếm thấy, ở Hi quốc cũng không có loại thực vật này.

Chúng là do Mạc Vấn thần vân du tứ hải từ nước khác mang về. Lúc trước

chúng chỉ chiếm một mảnh nhỏ thôi, mà lúc trồng chúng cũng rất phiền

toái bởi vì nó không hợp*đàn*lê*quý*đôn.com với đất ở đây. Hắn đã phải

mất một khoảng thời gian rất lâu mới suy nghĩ ra cách trồng chúng, nhờ

hắn tỉ mỉ chăm sóc nên mới có thành quả như ngày hôm nay. Không ngờ nàng là một người không hiểu y thuật lại có thể dễ dàng ra loại hoa này

khiến hắn có chút bất ngờ.



"Vì ta đã từng thấy chúng, lúc đó cảm thấy loài hoa này rất đẹp nên mới có ấn tượng sâu sắc như vậy."