Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 66 : Ma vật bị giam ngàn năm

Ngày đăng: 19:49 18/04/20


"Ngươi có biện pháp? Ân, ngươi hãy nói nghe một chút xem." Yêu quái quả

thật không có tiếp tục công kích nàng nữa mà ôm ngực đứng ở một bên một

bộ nhàn nhã nhìn nàng, Ặc, điều kiện tiên quyết là móng của nó có thể

biến thành tay.(Pe thích cái con này, nếu có thể biến thành người nữa là hoàn chỉnh ^0^)



"Nếu như ngươi đói bụng rồi, ta có thể dẫn ngươi đi ra ngoài ăn, ngươi

muốn ăn cái gì thì có cái đó, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, như thế

nào?"



"Thì ra cái biện pháp mà ngươi nói là cái này, rất tiếc ta nói cho ngươi biết, cái biện pháp này không, dùng, được!" Khinh thường nhìn Huyết Đại một cái, không chút nể tình nói.



"Vì sao?" Nó đây là cố ý muốn làm khó nàng sao?



"Nếu như mà ta có thể đi ra ngoài thì đã sớm đi ra ngoài, còn tiếp tục ở lại cái nơi tồi tàn không có cứt chim này sao?” Nàng nghĩ người ta là

kẻ ngu hết sao, một vấn đề đơn giản như vậy còn chờ nàng tới dạy? Ai,

nhất thời khẩu ngộ, đều đem mình làm thành thấp



"Ngươi là bị nhốt ở chỗ này hay sao?" Thì ra là như vậy, xem ra hôm nay

là không tránh được một cuộc ác chiến rồi nhưng bây giờ lại là buổi tối, nếu là ban ngày mình còn có thể cùng nó vật lộn một lần, mặc dù nàng có bản lãnh có thể nhìn thấy vào ban đêm, nhưng vào cái buổi tối lửa tắt

đèn như thế này, đối phương còn là một con vật cường hãn dù trong tối

hay ngoài sáng, nàng dù có cố gắng thế nào cuối cùng cũng sẽ không địch

lại, mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn liều lĩnh đánh cuộc một phen,

không có đạo lý ngoan ngoãn nhận lấy cái chết mà trong tự điển của nàng

càng không có từ không đánh mà hàng, cho dù không địch lại vậy trước

tiên cũng phải đánh một trận với nó.



"Cái này ngươi cũng không cần phải biết, không cần nhiều lời tốn nước

miếng, ngươi sớm muộn cũng trở thành bữa ăn trong bụng ta, vẫn là ngoan

ngoãn để cho ta ăn hết đi!" Hồng Quang trong mắt chợt lóe thể hiện hiện

giờ cảm xúc của nó đang rất kích động, đói bụng lâu như vậy rốt cuộc

cũng có thức ăn, trong rừng rậm ma thú mặc dù rất nhiều nhưng chúng nó

cũng không dám nhích lại gần mình nửa bước bởi vì bất kể con gì đến gần

đều trở thành thức ăn trong bụng nó, hơn nữa người trước mặt có vẻ như

rất ngon miệng, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, mặc dù là có cảm giác hơi gầy nhưng xem vì mỹ vị trước mắt thì cũng không thể quản nhiều như vậy,

trước kia đụng phải đại đa số đều nhưng nông dân thô tục, lúc này lại

gặp một mặt hàng da thịt mềm mại như vậy hỏi nó làm sao mà không kích

động? Nhớ lại nó cũng đã bị nhốt ở đây gần 2000 năm rồi, đây cũng xem

như là lần đầu tiên nhìn thấy một thức ăn xem có vẻ ngon miệng như vậy, ở trong mắt nó, giờ phút này Huyết Đại nghiễm nhiên đã trở thành thức ăn

mà nó sắp nuốt vào bụng.



Cứ như vậy, một người một thú lại đánh nhau, Huyết Đại đem hết bản lãnh

toàn thân cũng không thể đả thương con vật kia, cuối cùng bất đắc dĩ mới lấy ra chủy thủ Xích Huyết vẫn mang theo bên người nàng, cây chủy thủ

này cũng không phải là vật tầm thường mà là một ma vật vô cùng khát máu, vì sao nói nó là ma vật? Nguyên nhân có hai điều, thứ nhất: bình thường nó đều được nuôi dưỡng bằng máu tươi, cách ba ngày Huyết Đại sẽ đích

thân làm nhiệm vụ, lấy máu tươi của người khác để tế điện chủy thủ trong tay. Thứ hai: chủy thủ vừa ra, tất phải thấy máu, nếu như người sử dụng không thể làm cho đối phương chảy máu vậy thì chính bản thân người đó


"Ở trước mặt bản vương đùa bỡn diễn xiếc là vô dụng, mặc kệ ngươi giảo

hoạt như thế nào, cuối cùng cũng chạy không thoát cái chết." Hắn không

hề ra tay nữa mà chỉ lạnh mặt nhìn xuống thiếu nhiên đang quỳ trước mặt, muốn xem xem hắn đến tột cùng muốn chơi trò xiếc gì.



"Ly Nặc tự biết không phải đối thủ của chủ tử, có thể nghe thần nói hết

lời được không, sau khi nghe xong muốn chém giết muốn róc thịt đều do

chủ tử làm chủ." Ai, vào thời điểm biết được thân phận của đối phương nó thật là vừa mừng vừa sợ, vui chính là hắn rốt cuộc nhìn thấy chủ tử

rồi, sợ chính là chủ tử hình như cũng không biết nó, ngộ nhỡ chủ tử

không tin lời nó như vậy thì phải làm cái gì cho tốt đây?



"Hả? Vậy ngươi nói một chút coi, nếu khiến Bổn vương hài lòng thì ta sẽ

tạm tha cho ngươi không chết." Hắn nhíu mày, thú vị nhìn nó.



"Mặc kệ chủ tử tin hay không, lời của Ly Nặc đều là sự thật, ba ngàn năm trước, ngài là Long tộc Chí Tôn, trong lúc vô tình gặp được muội muội

của thần Sáng Thế, hai người đánh nhau lâu dài liền sinh tình nhưng bởi

vì thần Sáng Thế tham dự, khiến cho long tộc Huyễn Hải cùng thần điện

Sáng Thế đối địch với nhau, mà ngài cũng bởi vì yêu người không nên yêu

cuối cùng bị thần Sáng Thế đánh cho hồn bay phách tán, Long tộc cũng bị

đóng băng , mà roi trong tay ngài chính là một trong những vũ khí mà

ngài hay dùng nhất, nó gọi là roi Long Đằng , là dùng gân rồng của người phản bội trong Long tộc cùng tất cả bảo vật luyện chế mà thành, đây

cũng thứ tượng trưng cho thân phận của ngài."



Nghe nó nói xong, tim của hắn cũng theo lời kể của nó mà nhúc nhích,

giống như lời của nó nói chính là những thứ mà hắn đã từng trải qua,

liếc nhìn roi trong tay, mặc dù hắn cũng biết nó gọi là roi Long Đằng

nhưng căn bản cũng không biết nó từ đâu tới, là mình trong lúc vô tình

đoạt được, căn bản cũng không biết thì ra nó với mình cũng có một quá

khứ sâu xa như vậy.



"Ngươi làm sao có thể khiến ta tin tưởng toàn bộ câu chuyện của ngươi

đây?" Mặc dù tim của hắn có hơi chút xúc động, nhưng cũng không đại biểu đây tất cả chính là sự thật.



"Chủ tử, dường như Ly Nặc không có đoán sai thì trên người ngài có một

cái bớt hoa anh túc, không biết Ly Nặc nói đúng hay không?" Ngài nhất

định chính là chủ tử, cái loại hơi thở mãnh liệt đó nó không thể quen

thuộc hơn được, mặc dù bộ dáng thay đổi nhưng tính tình ngài vẫn giống

như trước kia, nhớ lại lần đầu tiên nó gặp ngài cũng là một bộ dáng lạnh lùng vô tình như vậy.



"Vị trí." Lời của nó để khiến hắn có chút ngoài ý muốn, bởi vì nó nói

không sai, trên người mình thật có một cái bớt hình đóa hoa anh túc,

chuyện này trừ bà vú đã nuôi dưỡng hắn lớn lên ra thì không có ai có thể biết được hơn nữa bà vú cũng đã bị người ta hại chết.