Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 7 : Hoa tỷ muội bị đuổi giết

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


"Ở phía trước không xa, có một khu rừng có chướng khí, chúng ta mau đi vào đó ! " Cô gái vừa lui về phía sau, vừa bình tĩnh nói.



"Nhưng mà nghe nói trong rừng đó có độc khí rất nặng, người đã vào đó chưa

từng có ai ra ngoài cả. Chỉ sợ là họ đều đã chết ở trong đó rồi." Cô gái thanh y sợ sệt nói, nàng thật sự không hiểu vì sao tỷ tỷ biết rõ là

chết đường mà còn xông vào đó.



"Tỷ biết chứ. Nhưng mà tỷ dù có chết cũng không muốn trở thành đồ chơi của bọn chúng.Tình nhi, muội sợ à?"



"Tỷ tỷ, người nói không sai.Tình nhi nguyện chết cùng tỷ tỷ, cũng không muốn bị hắn bắt được."



Nghe nàng nói vậy, cô gái lục y mãn nguyện gật đầu. Nàng nói một câu không

hổ là muội muội tốt của ta, rồi mang theo cô gái thanh y chạy về hướng

rừng độc.Mà bọn sơn tặc phía sau các nàng thấy vậy, chúng cảm thấy không thể tin được việc hai con nhóc này không hề sợ chết.



"Lục Ý,

Tình Thiên.Các ngươi đừng chạy về phía trước nữa, sẽ chết đấy.Chỉ cần

các ngươi trở về, ta bảo đảm các ngươi sẽ chỉ phải hầu hạ một mình lão

đại thôi, tuyệt đối sẽ không đem bán các ngươi vào kỹ viện."



"Tỷ tỷ, bọn họ đã hứa sẽ không bán chúng ta vào kỹ viện. Chúng ta có nên theo bọn họ trở về không?"



"Hừ! Điều bọn họ nói thì chỉ có mình muội sẽ tin thôi. Ở sơn trại, bọn chúng đã làm những gì, muội quên mất rồi sao ?" Gương mặt cô gái lục y vẫn
bóng dáng xinh đẹp tựa như ảo mộng trên thiên không kia.



"Tỷ tỷ,

bọn họ nói có tiên nữ hạ phàm kìa. Chắc chắn là nàng tới cứu chúng ta."

Cô gái thanh y đang chạy đến lối vào của khu rừng thì ngừng lại. Nàng

nhìn về phía sau thì không còn thấy đám người kia đuổi theo nữa.



"Đừng nghe bọn họ nói, bọn họ nói vậy chỉ là vì muốn gạt để bắt chúng ta trở

về mà thôi." Đám sơn tặc kia ngày thường giết người, cướp của, không

việc ác nào bọn chúng không dám làm. Điều mà bọn chúng nói ra sao có thể tin được ? Muội muội này của mình thật sự quá ngây thơ rồi.



Huyết Đại từ trên trời giáng xuống, một bộ quần áo trắng bồng bềnh như tiên.

Hơn nữa khí chất của nàng vốn là xuất trần thoát tục. Mà ngay từ lúc

nàng còn ở giữa không trung thì đã mang khăn che mặt màu trắng lên. Nàng chậm rãi đáp trên mặt đất, dùng đôi mắt đẹp lộ ra khỏi chiếc khăn che

mặt, lạnh lùng nhìn đám sơn tặc trước mặt. Ánh mắt nàng lạnh lẽo quét

khiến cho tất cả mọi người cảm thấy như rơi xuống hầm băng, không có một người nào may mắn thoát khỏi cảm giác khủng khiếp này.



"Các

ngươi đã nhìn thấy ta thì cũng không cần phải sống nữa." Khóe miệng nàng kéo nhẹ, nhìn đám người còn chưa kịp phản ứng lại, nàng cười lạnh một

tiếng.



"Tiên tử tha mạng ! Chúng tôi không phải cố ý mạo phạm.

Kính xin tiên tử bỏ qua cho chúng tôi được không ?" Trong đám người,

cuối cùng cũng có một người tỉnh táo lại, phản ứng kịp thời sau lời nói

của nàng. Hắn bịch bịch quỳ xuống, mặt đầy một đống nước mắt nước mũi

van xin nàng.