Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 70 : Ma vật khát máu bị vây trong Ma Vực

Ngày đăng: 19:49 18/04/20


Rốt cuộc đợi đến khi đoàn người đến đông đủ, lúc này mới kết bạn đi tới

rừng rậm, vừa vào đến bên trong, liền bị mùi vị bên trong gây khó chịu,

bịt mũi, hàng loạt tử khí âm trầm cũng vây quanh mọi người, trên mặt đất trải đầy thi cốt càng thêm kinh người, vài nữ tử có chút nhát gan đều

bị dọa đến hét ầm lên.



Bọn họ cùng nhau đi tới, cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng ác liệt chứ không hề nhìn thấy bất cứ một con ma vật nào, chẳng lẽ là tin đồn có sai sao? Nhưng nếu là tin đồn có sai, vậy những bộ thi hài trên mặt đất là có

chuyện gì xảy ra đây? Hay là những ma vật kia có đông người liền không

dám hiện thân sao? Dõi mắt mọi nơi, lần này những người tới trước thật

là không ít, một nhóm người lồng lộng hùng dũng vẻ mặt khác nhau đi về

phía trước, ánh mắt chuyên chú thỉnh thoảng quan sát chung quanh, không

khí khẩn trương tự nhiên sinh ra.



Mặc Thanh Vân vừa đi vào nơi này vẻ mặt liền khẽ đổi một cái, không biến sắc quan sát bốn phía , lúc này mới lấy tay che bụng của mình, vẻ mặt

khó chịu nói: "Ai nha, bụng của ta đau quá. . ." Mà bên cạnh hắn Đông

Phương Ngưng thấy hắn như thế lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Cửu

hoàng tử, chàng làm sao vậy? Là nơi nào không thoải mái sao?"



Mà Mặc Thanh Vân chỉ khó chịu nhìn nàng một cái, lúc này mới cười cười

xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Ta nghĩ trước đó chắc là ăn phải thứ gì đó

không sạch sẽ rồi, nghĩ muốn đi ị." Mặc dù hắn chỉ có chỉ số thông minh

như một đứa bé nhưng đứa bé cũng sẽ có thời điểm xấu hổ.



Đông Phương Ngưng nghe hắn nói như thế, lập tức thở dài ra một hơi,

nhưng lại gặp khó khăn, hiện tại tất cả mọi người ở chung một chỗ mới có thể an toàn như vậy, nhưng hắn lúc này lại không thích hợp bị tiêu chảy rồi, đây nên như thế nào cho phải? Liếc nhìn đám người đang chậm rãi đi về phía trước, lại nhìn gương mặt khó chịu của Mặc Thanh Vân, lúc này

mới gật đầu một cái nói: "Vậy chàng đi giải quyết đi, ta ở nơi này chờ

chàng, chỉ là tốc độ của chàng phải nhanh một chút, nếu không đoàn người đi xa chúng ta sẽ có thể gặp nguy hiểm." Tốc độ của đoàn người rất

chậm, nếu như tốc độ của hắn nhanh một chút chắc sẽ không thành vấn đề.



"Được, vậy ta đi trước." Dùng sức gật đầu một cái coi như đáp ứng, nói xong cũng ôm bụng hướng chỗ sâu trong buội cỏ đi tới.



"Ca, ngươi xem, dây là cái gì?" Thấy nàng ta kêu to, cả đoàn người đều

đều tập trung nhìn về hướng nàng chỉ, Đông Phương Ngưng lại càng hoảng

sợ, trời, sẽ không phải là ma vật xuất hiện chứ? Cửu hoàng tử vẫn còn ở
lại, nhìn hoàn cảnh bốn phía chung quanh một cái, đột nhiên phát hiện

một vấn đề, nếu như nàng không có đoán sai, mình chắc là lại đi vào một

trong Ngũ Hành Bát Quái Trận , Mê Huyễn trận, Mê Huyễn trận cũng chia

làm rất nhiều loại, trước nàng ở Y cốc đụng phải chỉ là làm cho người ta sinh ra ảo giác, mà bây giờ lại là một loại khác, mặc dù đồng dạng là

sinh ra ảo giác,nhưng ý nghĩa bên trên có chút bất đồng, Lúc này, Mê

Huyễn trận không phải là đang thôi miên người tiến vào trận, mà nó thông qua vị trí của mọi thứ trong trận mà thôi miên người tiến vào, đánh lừa thị giác của con người. Nếu như người tiến vào không thể hiểu được cấu

trúc của trận, thì sẽ bị vây ở trong trận cả đời, sẽ phải chết già ở

trong trận.



Mà cũng giống như lúc trước, nàng đã đi qua một lần nhưng giờ lại quay

về chỗ cũ, trừ là bị vây trong mê huyễn trận thì nàng không thể nào nghĩ đến kết quả khác, lần trước ở Y cốc may mắn được người khác tới cứu,

nhưng hôm nay ở trong cái địa phương quái quỷ này, ngày thường lại chả

có ai muốn tới thì làm sao sẽ có người đến cứu nàng nhưng nàng cũng

không thể ngồi tại chỗ chờ chết, cho dù chết nàng cũng muốn làm hết sức

sau đó mới chết, nghĩ như vậy, nàng lại tiếp tục cất bước đi tới phía

trước, lúc này nàng nghĩ rằng cứ tiến về phía trước là được nhưng liên

tiếp đi mấy canh giờ đều vẫn là đang đảo quanh tại chỗ, mắt thấy trời

cũng mau tối, nàng lại lần nữa trở lại chỗ cũ.



Cả ngày nay nàng đều chưa ăn gì lại đi lâu như vậy, bây giờ đã cảm thấy

bụng đói kêu vang, ngay cả đi bộ cũng không còn hơi sức, lúc này mới

không thể không tìm một chỗ ngồi xuống, trước đó nàng cũng đã thuận tiện đem tất cả hoàn cảnh xung quanh ghi tạc trong lòng, thừa dịp hiện tại

nghỉ ngơi nhớ lại, xem một chút xem có sơ hở nào không



"Đừng chạy! Này này, không cho chạy nữa, xem ta bắt được ngươi không đem ngươi làm thịt mới là lạ. . ." Đang lúc nàng lâm vào trầm tư thì một

giọng nói vang dội truyền đến, ngay sau đó, một nam tử mặc áo màu xanh

liền xuất hiện ở trong tầm mắt.



"Ha ha, rốt cuộc bắt được ngươi rồi, ai bảo ngươi dám chạy, ta nhất định đem ngươi đi nướng ăn." Trên tay nam tử áo xanh là một con vật nhỏ

không biết tên, mà con thú đang bị hắn nắm kia lại đang sợ hãi giùng

giằng, chít chít thét chói tai ra tiếng.