Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 98 : Tuyết Đại mất trí nhớ
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Nam nhân quá mức chuyên chú, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Tuyết Đại, ngay cả bộ mặt âm trầm đến kinh người của nam nhân bên cạnh nàng cũng không chú ý tới.
"Này, tên ngốc, ngươi đứng qua một bên cho bản thế tử đi, chớ cản trở ta ngắm mỹ nhân!"
Mặc Thanh Vân tiến lên từng bước, dùng thân thể cao lớn của hắn chắn trước mặt Huyết Đại, dẫn tới việc thế tử mãnh liệt bất mãn.
"Lâm Thân vương phải không? Bổn hoàng tử nhớ kỹ, bảo hắn lau khô cổ, chờ bổn hoàng tử tới chém, về phần ngươi, hiện tại có thể lăn."
Sắc mặt nam tử âm trầm đáng sợ, nói ra thực sự là vô cùng lạnh.
Người chung quanh nghe được lời của hắn, cũng không nhịn được hít một hơi, trời, cái hoàng tử ngốc không được cưng chiều này lại dám ăn nói ngông cuồng như thế.
Lâm Thân vương nhưng là thân vương Lan quốc, thực lực chỉ đứng đằng sau hoàng thượng, đừng nói một hoàng tử không được cưng chiều như hắn, chính là hoàng thượng tới cũng không dám làm gì hắn, hắn lại dám ăn nói ngông cuồng, nói để cho đường đường là thân vương một nước rửa sạch cổ chờ hắn đi chém, ai, tên ngốc chính là tên ngốc, lá gan không phải là người bình thường có thể so.
"Ngươi tên ngốc này đang nói cái gì? Còn dám nói một lần có tin hay không bản thế tử đánh cho răng ngươi rơi đầy đất! Một tên ngốc mà thôi, còn là một hoàng tử không được cưng chiều, bản thế tử chính là đánh ngươi cũng không có vấn đề gì, không tin có thể thử một chút!"
Nam nhân tự xưng là thế tử bộ mặt tối tăm nói, ở trong mắt của hắn, Mặc Thanh Vân trước mắt bất quá là một tên ngốc tất cả mọi người đều biết mà thôi, hắn không có gì phải sợ.
Đối mặt với khiêu khích của nam nhân kia, Mặc Thanh Vân không nói một tiếng, mọi người cho là hắn là sợ, không dám đắc tội thế tử, sợ mình đánh không lại người ta, sẽ bị đánh.
Nhưng là một giây kế tiếp, cái nam nhân làm ầm ĩ trước mặt hắn thân thể liền bất động, mọi người còn không có phản ứng kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cái đầu của nam nhân liền tách ra khỏi thân thể của hắn, là ai ra tay, làm thế nào giết người bọn họ cũng không thấy rõ.
Bọn họ thậm chí cho là, giết người tuyệt đối không phải là cái hoàng tử ngốc tay trói gà không chặt đó, nhất định là có cao nhân khác núp ở chỗ hắn, nếu không tại sao lại giết người ở trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn còn không phát hiện là người phương nào ra tay.
Đối với xì xào bàn tán của mọi người, Mặc Thanh Vân vẫn làm bộ khinh thường, hé nửa đôi mắt phượng, quét qua đám người một lượt, đám người phi thường náo nhiệt nhất thời yên lặng như tờ, an tĩnh đến mức dù là âm thanh một cây kim may rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trời ạ, tên ngốc này làm sao có thể có khí thế bức người như vậy? Bọn họ lúc này là thật cảm nhận được, mà không phải ảo giác, vị Cửu hoàng tử này giống như có chỗ nào đó rất kì lạ, nhưng bọn họ lại không nói rõ được rốt cuộc là chỗ nào không bình thường.
"Giá! Nhanh lên một chút, ở ngay phía trước!"
Dõi mắt nhìn lại, nơi xa có một chiếc xe ngựa hào hoa, đang rầm rộ tiến về phương hướng chỗ bọn họ, dọc theo đường đi nhanh như chớp, cũng không sợ đụng chết người, có thể thấy được có đủ phách lối.
Làm việc ác nhiều năm, đây chẳng lẽ là báo ứng của ông trời sao? Tuổi tác đang lúc chiều tà, nhi tử không có, mình cũng từ thân vương uy danh hiển hách mà biến thành tàn phế, đây là trời muốn diệt hắn!
Trời làm bậy, còn có thể tha, tự làm bậy, không thể sống, lời nói này chính là dành cho người như hắn.
Ngày thứ hai, trong triều truyền đến tin tức, nói là Lâm Thân vương bị cách chức làm bình dân, không chỉ có như thế, còn bị lưu đày đến đảo biệt lập.
Ngày thứ ba, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền tụng, Lâm Thân vương không chịu nổi đả kích, tự vẫn trong phủ của mình.
Ngày hôm đó, Mặc Thanh Vân có chuyện ra cửa, Tuyết Đại ở trong sân ngắm hoa một mình, thỉnh thoảng còn có thể ngồi ở chỗ đó ngẩn người.
Có lẽ là quá mức chuyên chú, ngay cả có người đến nàng cũng không chú ý, mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó xuất thần.
Một nam tử áo đỏ đứng cách nàng không xa, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, không chịu dời đi nửa phần.
Hồi lâu, nam tử mới bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra, muốn chờ nàng phát hiện ra mình là không thể nào, nghĩ tới đây, hắn liền cất bước đi về phía nữ tử đang ngồi.
"Tuyết Nhi."
Dạ Khuynh Thành đi tới bên cạnh Tuyết Đại thì đứng lại, dịu dàng gọi nữ tử giờ phút này không biết đang đi vào cõi thần tiên nào.
Một tiếng khẽ gọi này của hắn, làm thức tỉnh nữ tử đang ngẩn người.
"Ngươi, ngươi là người phương nào? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Nữ tử bị kinh sợ, lập tức nhảy ra thật xa, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nơi này là chỗ ở của nàng, không được nàng cho phép, bất luận kẻ nào đều không được phép tự tiện đến, nhưng người nam nhân này lại tự tiện xông vào, khiến nàng kinh sợ.
Phản ứng của nữ tử khiến cho vẻ mặt Dạ Khuynh Thành trở nên bi thương, hắn không hiểu, tại sao Tuyết Đại thấy hắn lại có vẻ mặt như vậy, hơn nữa, là vạn vạn không nghĩ tới, nàng thế nhưng hỏi mình là ai?