Vương Hoài Phong và Quý Văn Cảnh
Chương 8 :
Ngày đăng: 20:41 21/04/20
Ngón tay khớp xương rõ ràng, qua lại vuốt nhẹ bên bờ eo mịn màng căng bóng, đầu lưỡi thô ráp từ trong khoang miệng ướt át mang ra một chút nước bọt thấm ướt xương quai xanh nhô lên, phác hoạ thành tranh, từng cái cúc áo dễ dàng mở ra, đầu v* nấp ở bên trong hệt như sợ hãi mà ưỡn lên.
Ngón tay bên eo tìm được mục tiêu mới, theo đường bụng chậm rãi nhích lên trên, đầu lưỡi thô ráp không chịu cô đơn, như là đang đọ sức với ngón tay, từ cần cổ một đường trượt xuống.
“A…” Một đầu v* bị khoang miệng ấm áp ngậm vào liếm láp, một bên khác bị ngón tay thô cứng nhanh chóng vò nắn, Quý Văn Cảnh chưa bao giờ cảm nhận kích thích như vậy, cậu nhỏ giọng rên rỉ, chặt chẽ bám lấy vai Vương Hoài Phong.
Đầu lưỡi liếm láp hồi lâu, rốt cuộc bỏ qua đầu v* đáng thương dấp dính ánh nước, Vương Hoài Phong nhìn cái người đáy mắt ửng hồng, hôn lên đôi môi cậu, một lần nữa quấn quýt lấy nhau.
Bàn tay từ trước ngực một đường dời xuống bụng dưới, lại từ bụng dưới trượt vào cái quần còn chưa cởi ra. Giữa lớp lông không dày, cất giấu một vật nhỏ lén lút cứng lên, Vương Hoài Phong nhếch miệng, chậm rãi tuốt lên xuống.
Quý Văn Cảnh bị đôi môi hắn che lấp không có cách nào lên tiếng, chỉ có thể rên rên rỉ rỉ, từng trận khoái cảm từ dưới bụng kéo tới, tràn vào tứ chi, vốn dĩ còn có thể dây dưa với đầu lưỡi hắn, lại bởi cao trào gần tới mà chỉ có thể mặc cho người ta dây dưa, tốc độ trên tay Vương Hoài Phong càng lúc càng nhanh, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm người dưới thân mặt mày ửng hồng không khống chế được, đều là yêu thích.
Tiếng rên rỉ bên tai kéo dài dày đặc, Quý Văn Cảnh bị giọng của mình làm cho xấu hổ toàn thân ửng hồng, cậu giơ cổ tay lên vừa định cắn trong miệng, liền bị Vương Hoài Phong đầy bụng ý nghĩ xấu đè trở lại, hắn cúi đầu ngậm lỗ tai Quý Văn Cảnh, khàn khàn nói: “Kêu đi, êm tai.”
Quý Văn Cảnh hết cách, chỉ có thể nhỏ giọng xin tha: “Chậm… chậm chút… muốn ra…” Vừa dứt lời, tốc độ dưới thân liền nhanh thêm mấy phần, cậu bấu víu vai Vương Hoài Phong, chặt chẽ co rút ngón chân mình, cuối cùng phóng thích ra ngoài.
Tinh dịch màu trắng đầy tay từ dưới lên trên bắn đầy người, cậu hơi mở mắt, chỉ thấy Vương Hoài Phong chống cánh tay ngậm cười nhìn cậu, cậu còn chưa mở lời, đã thấy Vương tổng liếm liếm ngón tay, sau đó như là phát hiện bí mật gì, khàn khàn nói: “Ngọt.”
Bộ dạng sexy khiến Quý Văn Cảnh nhìn mà trợn trừng mắt: “Anh…”
“Đi thôi, đi tắm.” Vương tổng giúp đỡ tiểu nam thần giải quyết xong liền muốn đứng dậy, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay, Quý Văn Cảnh khẽ thở gấp hỏi: “Không làm à…”
Vương tổng tiếc nuối điểm điểm chóp mũi cậu: “Không có bao, ngày khác đi.”
“Không cần.”
“Hả?”
Quý Văn Cảnh ngồi dậy chủ động liếm liếm đôi môi hắn, nghiêm túc nói: “Có thể không cần bao.”
Vương Hoài Phong lẳng lặng nhìn cậu vài giây, xoa đỉnh đầu cậu, xác nhận lại: “Thật sự có thể sao?”
Quý Văn Cảnh còn muốn giải thích rõ ràng, lại cảm thấy mình bị nhẹ nhàng đặt ở trên giường, tiếp đó bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Vương Hoài Phong: “Đùa em thôi.”
“Em nói gì với anh, anh đều tin cả.”
Sau đó cười xấu xa moi từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ màu trắng, quơ quơ trước mắt Quý Văn Cảnh: “Cởi quần, bôi thuốc cho em.”
Mặt đỏ thẹn thùng trong dự đoán cũng không hề xuất hiện, phèo phổi Vương tổng tiếc nuối đùa giỡn thất bại, hắn mới vừa mở thuốc ra, đột nhiên lại bị ôm thật chặt, trong lòng Quý Văn Cảnh triền miên mềm mại, đầy ngập cảm động lại có thêm vui mừng không nói ra được, cậu chôn trong cổ Vương tổng cọ cọ nói: “Vương Hoài Phong, anh thật tốt.”
Vương Hoài Phong sửng sốt, một bụng nước vàng rụt lại hệt như thuỷ triều rút xuống, hắn có chút lúng túng hiếm thấy, giơ tay xoa xoa tóc Quý Văn Cảnh nghiêm túc đứng đắn nói: “Không có gì, cần vậy.”
Ôm một chốc, Quý Văn Cảnh buông hắn ra đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ. Tuy rằng phía sau không quá thoải mái, nhưng đi thì lại đi rất vững vàng, cơ mà vài bước từ bên giường đến phòng tắm, ở trong mắt Vương tổng lại trở thành đè nén đau nhức cũng không muốn lộ ra một chút yếu đuối trước mặt người yêu, lúc nghĩ đến người yêu, Vương tổng còn vểnh cao khóe miệng vui vẻ chốc lát, lương tâm hắn hơi hơi băn khoăn, cầm thuốc mỡ tự mình kiểm điểm: mình thật đúng là rất xấu xa.
Gõ cửa hai lần, đặt thuốc mỡ ở bên ngoài phòng tắm, quay người gọi điện thoại cho Đổng Minh, dò hỏi vấn đề công việc.
Trời còn chưa sáng Quý Văn Cảnh đã phải rời giường trang điểm, bộ phim đầu tiên sau khi quay lại, Lý Thịnh giúp cậu tranh thủ được nhân vật nam thứ, diễn viên diễn chung cũng đã từng có tiếp xúc, tuy rằng không thân cận giống như trước, nhưng cũng không có cái kiểu tránh không kịp.
Cả buổi trưa coi như hài hòa, cậu đóng phim nhiều năm, kỹ năng diễn xuất thuần thục, không cần đạo diễn nói thêm gì, cũng có thể làm rất khá, ngày quay đầu đoàn phim an bài fan tham ban, Quý Văn Cảnh ngồi ở một bên xem kịch bản, nghĩ hẳn Vương Hoài Phong cũng đã về rồi.
Trợ lý tiểu Trần mà Lý Thịnh an bài đi quanh một vòng trở về, có chút không phục nói: “Anh tiểu Cảnh rõ ràng vào giới lâu hơn bọn họ, nhân khí cao hơn bọn họ, hiện tại gặp chuyện, mỗi người đều trốn xa như vậy. Còn đám fan đó nữa, chân trước nói yêu anh bao nhiêu, xoay mặt lại bởi vì tin tức giả tạo mà bôi đen anh theo.”
Quý Văn Cảnh nhìn hắn thở phì phò, chớp mắt hai cái, cười nói: “Đây đều là chuyện thường tình, anh vốn cũng không có bạn bè gì trong giới, mọi người đều là quan hệ hợp tác, xã giao, anh có tài cán gì để người ta liều cả tiền đồ đến bảo vệ anh? Fan cũng giống vậy, yêu thích anh là bởi vì tác phẩm nhân vật, giữa bọn anh ngoại trừ mấy cái đó thì cũng không có liên hệ thực chất gì khác, bọn họ cũng không mở được thị giác thượng đế (thị giác thượng đế: giống như kiểu xem phim, biết tất cả mọi chuyện xảy ra, biết rõ ai tốt ai xấu ai làm gì), cũng không ở bên cạnh anh để hiểu chân tướng, thì dựa vào cái gì mà dưới tình huống họ không thể chịu đựng được việc ở ngoài giới hạn đạo đức, lại cưỡng ép bọn họ chấp nhận tin tức mặt trái của anh?”
“Nhưng anh… nhiều năm như thế, vì chuyện này không phải tất cả đều hủy hết sao, lẽ nào thật sự phải ngậm bồ hòn giống như anh Thịnh nói, là em thì em không nhịn được đâu, anh tiểu Cảnh anh chính là quá ngốc cứ nghĩ cho người khác quá nhiều, dùng lời trên mạng nói chính là… thánh mẫu!”
Quý Văn Cảnh từ trong kịch bản ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút: “Anh có thể hiểu được suy nghĩ của người khác, không có nghĩa là…” Nói nói, đột nhiên nhìn thấy phía trước không xa có mấy cô gái đến gần, đó là mấy fan ở ngoài vòng bảo hộ chào hỏi cậu trong hoạt động lần trước, trong tay mấy cô ấy cầm đồ ăn vặt, hoa quả, còn có quạt dán hình cậu, nhìn thấy nhân viên công tác đều sẽ lễ phép đưa lên một phần, khóe mắt Quý Văn Cảnh ửng đỏ, nhớ câu nói mà ngày hôm qua Vương Hoài Phong nói bên tai cậu, cậu nhìn về phía tiểu Trần nói tiếp: “Không có nghĩa là anh muốn bị oan ức, tuy rằng fan đã đi không ít, nhưng vì những người còn bằng lòng tin tưởng anh, anh vẫn phải tìm cơ hội chứng minh mình.”
Tiểu Trần vẫn thấy không đáng thay cậu, nhưng thấy fan càng ngày càng gần, liền điều chỉnh tốt biểu tình, mang theo khuôn mặt tươi cười đi qua hỗ trợ mang đồ.
Hết chương 8