Vương Phi Của Ta La Nam Nhân
Chương 1 :
Ngày đăng: 22:21 19/04/20
“Ngươi tên gì ?”
Sau một hồi xem xét, hỏi han, chẩn đoán, vị ngự y tuyên bố rằng: tiểu vương gia rơi vào Liên Hoa trì, não bị tổn thương, kinh hãi quá độ, tạm thời mất đi trí nhớ.
Vì thế, tiểu vương gia hiện tại cái gì cũng không nhớ, nên vừa húp cháo, vừa tra hỏi tên tiểu tư của mình.
“Vương gia, nô tài là Tiểu Đông. Là người đã theo hầu hạ người từ nhỏ.” Tiểu Đông hai mắt đã ửng đỏ, mắt ngấn lệ dường như sắp khóc tới nơi.
“Được rồi, được rồi, bổn vương gia đến cả tên mình còn không nhớ, thì làm sao nhớ nỗi ngươi là Tiểu Đông hay Tiểu Tây.” Tiểu vương gia phất tay, bực mình nói.
Khi nãy nghe lão Lưu Bá kia nói, hắn tên là Đông Phương Hạo Diệp, là lục hoàng tử của Văn Quốc, là nhi tử được Tiên Hoàng và Hoàng Thái Hậu yêu thương nhất, cũng là tiểu vương gia được đương kim hoàng thượng Văn Quốc sủng ái nhất – Tĩnh thân vương.
Tiểu Đông nói “Vương gia, Đông của mùa đông, chứ không phải Đông của hướng đông.”
Đông Phương Hạo Diệp phớt lờ gật gật đầu, ngửa đầu một hơi húp cạn bát cháo.
“Mang cho ta thêm chén nữa !” Tiểu Đông mắt vẫn đỏ nhòe tuân lệnh lui xuống lấy thêm cháo cho hắn.
Đông Phương Hạo Diệp nằm trên giường, xoa xoa trán để giảm đi cảm giác đau đớn âm ỷ, trong đầu trống rỗng.
Điều kì lạ là cái gì cũng không thể nhớ được rõ ràng, nhưng trong lòng lại không có chút bất an, mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái.
Cả gian phòng này cũng gợi lên cảm giác quen thuộc mơ hồ, xem ra trước kia hắn quả thật ở đây.
“Vương gia. Tiểu vương gia”
Tiểu Đông ra ngoài lấy cháo nhưng trên tay lại chẳng có gì
“Chuyện gì mà cuống cuồng lên thế ? Cháo của ta đâu ?” Đông Phương Hạo Diệp nhăn mặt hỏi.
“Vương gia, vương phi đã hồi phủ”
“Vương phi ? Vương phi nào ?”
“Dĩ nhiên là vương phi của người rồi ạ”
Cái gì? Ta có vương phi ? Ta đã thành thân sao? Đông Phương Hạo Diệp sửng sốt, hoảng hốt suy nghĩ
Hắn nhớ là người ở Văn Quốc vốn có tục lệ tảo hôn, mười lăm mười sáu tuổi thành thân là chuyện bình thường, hắn đã mười chính tuổi lập phi cũng không phải là chuyện kì lạ.
A? Sao ta lại biết mình năm nay mười chín cơ chứ ? Vừa rồi cũng không ai nói cho ta biết mà.
Tiểu vương gia ngửa đầu suy tư.
“Vương gia, vương phi nhất định là lo lắng cho ngài, nên mới từ Minh Quốc vội vàng trở về.” Tiểu Đông nói.
Minh Quốc là một nước lớn tiếp giáp với Văn Quốc, nằm ở phương bắc của Văn Quốc, là một quốc gia cường thịnh phồn vinh, thực lực không thể xem thường.
Nhưng ….vương phi của ta đi Minh Quốc làm gì ? Tiểu vương gia nghi hoặc hỏi “Nàng ấy là người Minh Quốc sao ?”
“Vâng ạ. Vương gia người không nhớ sao, vương phi là vì bang giao của hai nước mà được gả về đây. Năm đó chuyện này đã gây chấn động khắp nơi.”
Năm đó ? Bọn họ rốt cuộc là đã thành thân được bao lâu rồi ? “Nàng ta là ai? Ở Minh Quốc có thân phận thế nào ?”
“Vâng. Vương phi là người của Bắc Đường vương phủ của Minh Quốc”
Bắc Đường vương phủ? Hình như….hơi có chút ấn tượng, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ.
Tiểu vương gia đang suy tư, Tiểu Đông bỗng nhiên kêu lên: “Vương gia, vương phi tới”
Tiểu vương gia cả kinh.
Làm gì mà nhanh vậy ? Hắn chưa chuẩn bị gì cả mà.
Đông Phương Hạo Diệp cuống quít ngồi thẳng dậy, lấy tay sửa sang lại mái tóc bù xù do nằm ngủ mê man suốt hai ngày nay, kéo lại chăn, chỉnh lại y phục, trong lòng có hơi khẩn trương.
Tuy nói rằng nàng là thê tử của hắn, trước kia đã từng gặp không biết bao nhiêu lần, thậm chí đã từng qua đêm cùng nhau, nhưng giờ hắn chẳng nhớ được gì, cho nên đối với Đông Phương Hạo Diệp mà nói, đây cũng xem như là lần đầu tiên gặp mặt, nên phải tạo một ấn tượng thật tốt đối với nàng mới được.
Thình thịch! Thình thịch! Nhịp tim của Đông Phương Hạo Điệp dồn dập như có trống trong lòng ngực.
Kì lạ, ta khẩn trương như vậy làm gì ? Đâu phải là chưa thành thân hay thân thiết, đó là vương phi của ta mà! Vương phi! Vốn dĩ là thê tử của ta, gặp thê tử thì có gì mà khẩn trương? Đông Phương Hạo Diệp tự an ủi trong lòng.
Tuy là nói thế, nhưng không biết vì duyên cớ gì, hắn không thể kiềm chế sự khẩn trương, lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Thật lạ lùng !
Đông Phương Hạo Diệp đang cố gắng trấn an, một lãnh hương chậm rãi bay vào, cùng với thân ảnh cao gầy kiều mỵ hiện lên đằng sau bức bình phong, chậm rãi bước đến.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng dậy bước đến gần, nói “Làm sao vậy? Mặt của ngươi sao lại đỏ thế?”
“A? A… chắc là do đi nhanh quá thôi mà”
Tiểu vương gia vỗ vỗ ngực, ấp úng nói.
“Ngươi đâu cần đi gấp như vậy, chẳng lẽ ta không thể chờ ngươi sao?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, nắm tay hắn dẫn tới bàn ăn.
Trên bàn bày sẵn những món ăn tinh xảo đẹp mắt, sắc hương thơm nồng, làm cho tiểu vương gia không nhịn được mà bụng kêu vang.
“Ta nghĩ ngươi vừa mới khỏi bệnh, không nên ăn những món có quá nhiều dầu mỡ, cho nên đặc biệt căn dặn phòng bếp chuẩn bị cho ngươi những món thanh đạm, đều là những thứ bình thường ngươi rất thích.” Bắc Đường Diệu Nguyệt nói xong và gắp một ít thức ăn vào chén của hắn.
Đông Phương Hạo Diệp rất cảm động, vội vàng ăn như hổ đói.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ngươi ăn từ từ, không ai giành với ngươi đâu!”
Đông Phương Hạo Diệp chẳng còn để ý đến lời y.
Hắn hôn mê suốt hai ngày hai đêm, ngay cả giọt nước cũng chưa được uống, hôm qua tỉnh dậy chỉ kịp ăn được chén cháo nhỏ vào bụng, sau khi gặp Diệu Nguyệt thì lại ngủ tiếp, tới sáng nay mới dậy thì cái bụng như dính sát với nhau, bây giờ chỉ lo vùi đầu vào ăn.
“Uống chút canh đi, cẩn thận đấy!” Bắc Đường Diệu Nguyệt đưa chén canh cho hắn.
Vương phi của ta đúng là hiền lương thục đức, còn chuẩn bị sẵn canh cho ta nữa.
Đông Phương Hạo Diệp trong lòng tán thưởng một câu.
Đương nhiên chén canh này không phải do Bắc Đường Diệu Nguyệt tự tay nấu, y chỉ là dặn dò nha hoàn chuẩn bị rồi mới đem lên cho hắn, nhưng như thế cũng đủ để Đông Phương Hạo Diệp hài lòng rồi.
Hắn giương mắt nhìn Diệu Nguyệt, đôi mắt đen láy di chuyển, càng lúc càng cảm thấy thích Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Tiểu vương gia mải mê ngắm nhìn, kết quả là bị nghẹn thật, ho to lên vài tiếng.
“Đã bảo ngươi đừng có ăn nhanh mà” Diệu Nguyệt nhíu mày, giúp hắn vỗ vỗ lưng.
Tiểu vương gia lập tức cảm thấy lưng mình nóng lên, toàn thân tỏa nhiệt, cũng không biết vì sao lại khẩn trương đến mức chén canh trong tay cũng cầm không vững.
Sau khi cơm no rượu say, tiểu vương gia ngồi phịch ở ghế, tay sờ sờ bụng mình, vui vẻ vì đã được ăn no.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Buổi chiều ta muốn vào cung diện thánh, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì đi tìm Lưu Bá”
“Tiến cung diện thánh?” Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên tinh thần run lên “Ta cũng đi”
“Ngươi đi làm gì?”
“Ta không phải là lục vương gia sao. Đi gặp hoàng huynh của mình thì có gì sao”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài “Ngươi đi gặp hoàng thượng đương nhiên không có gì kì quái, nhưng ngươi nhìn thấy hoàng thượng mà không nhận ra, đó mới là chuyện kì quái.”
“Ta sao lại không nhận ra!” Tiểu vương gia tức giận
Xem ta là đứa ngu ngốc sao? Hoàng thượng mặc long bào sao ta còn không biết?
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn, hỏi “Ngươi nhận ra? Vậy ngươi có biết hoàng thượng là hoàng huynh thứ mấy của mình không?”
Đông Phương Hạo Diệp sửng sốt chốc lát, có chút chần chừ nói “…là đại hoàng huynh”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười, nhưng rốt cuộc cũng không dẫn hắn theo.
Đông Phương Hạo Diệp trong lòng buồn bực, đợi Bắc Đường Diệu Nguyệt đi rồi, hắn kéo Tiểu Đông lại hỏi “Tiểu Đông tử, ta hỏi ngươi “Ta và vương phi trước đây ở cùng nhau có tốt không?”
Tiểu Đông nói “Rất tốt ạ”
Đông Phương Hạo Diệp lại hỏi “Chúng ta khi bình thường… ai là người làm chủ?”
Tiểu Đông kinh ngạc trợn mắt, cảm thấy vấn đề này thật sự khó trả lời, do dự một lát, ậm ờ nói “Vương gia và vương phi….đều làm chủ”
“Đều làm chủ?” Là ý gì? Tiểu vương gia vẫn không rõ, nói “Cho một ví dụ!”
“Ờ thì….” Tiểu Đông nó: “Tỷ như mọi gia sản và sự tình trong phủ đều là vương phi cùng Lưu Bá đứng ra giải quyết. Tiểu vương gia người, người…còn người thì xử lí những việc chính sự trong cung….Ai da! Tiểu Đông cũng không rõ! Vương gia người hãy hỏi Lưu Bá đi ạ”
Sắc mặt của tiểu vương gia giờ đã chuyển sang tối sẫm.
Nghe hắn nói như vậy thì mọi việc trong nhà đều là Diệu Nguyệt làm chủ.
Khó trách ta muốn vào cung mà cũng không cho ta theo! Tiểu vương gia trong lòng căm giận, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm lại uy nghiêm của mình ở nhà này! Tuyệt đối không thể cho Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng trên đầu hắn!