Vương phi hoàn hảo : Chiến vương lạnh lùng sủng tận trời
Chương 1 : Chương 1
Ngày đăng: 02:56 27/06/20
Căn phòng lạnh lẽo, tiếng khóc dấm dứt vang lên liên tục, thân hình nhỏ trên giường khẽ lay động, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhăn lại rồi từ từ mở ra. Đây là đâu? Chẳng phải mình đang làm nhiệm vụ thì máy bay phát nổ ư? Mình chưa chết sao? A! Đau đầu qu á! " Tiểu thư! " " Tiểu thư! " " Người sao vậy? " Tiểu thư? Thiên Lam ngoảnh sang khó hiểu nhìn cô gái bên cạnh. Sao xưng hô lạ vậy? Cứ như đang đóng phim cổ trang vậy. Khoan! Cổ trang? Nàng đảo mắt xung quanh. Thôi xong! Mình xuyên không rồi!
Bỗng một dòng kí ức lạ tràn vào đầu Thiên Lam, Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ? Mẫu thân là Hàn thị, con một thương nhân có tiếng ? Có hai vị di nương, năm huynh đệ tỉ muội? Nàng từ nhỏ đã ngu đần, địa vị chỉ như các nha hoàn trong phủ? Aizzzz~~~sao lại xuyên vào thứ như vậy cơ chứ. Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu nàng" Xin cô, làm ơn hãy trả thù cho ta, làm ơn, sau đó cơ thể này của ta sẽ là của cô! " Hửm? Đây là yêu cầu của nguyên chủ ư? Vậy thì ta hứa sẽ giúp cô, sau đó đường ai nấy bước nhé! " Đa tạ cô". Sau đó Thiên Lam không còn nghe thấy gì nữa.
Cô quay sang nhìn nha hoàn đang khóc bên cạnh mình, " Được rồi, Tiểu Hoa, ta không sao rồi, em đi lấy nước cho ta tắm đi, y phục của ta ướt hết rồi! " " Dạ, tiểu thư, em làm ngay", Tiểu Hoa thấy Thiên Lam không sao, vô cùng vui mừng, vội chạy đi làm.
Thiên Lam ngồi dạy, bước tới bàn, với tay lấy chiếc gương đồng, cô thật muốn xem nhan sắc kiếp này ra sao nha~ Vừa nhìn vào gương cô đã thẫn thờ, làn da tuy hơi nhợt nhạt do bệnh, nhưng vô cùng mềm mịn, trắng hồng đôi mắt trắng đen rõ ràng, to tròn long lanh chiếc mũi cao thanh tú, đôi hồng nhỏ nhắn mềm mại vô cùng giống nụ hoa hồng rực rỡ.
Tuy hơi gầy gò nhưng lại vô cùng xinh đẹp, sau này sẽ chắc chắn sẽ trở thành mĩ nhân, chỉ tiếc là nàng đã chết khi mới 15 tuổi, thật đáng thương nha! Đang ngồi thẫn thờ trước gương thì chợt nghe tiếng Tiểu Hoa vang lên " Tiểu thư, nước tắm được rồi! " Thiên Lam bước tới gian bên, cầm theo bộ áo đơn mỏng nhẹ, bước vào thùng tắm. Dòng nước ấm áp chảy qua khắp nơi trên làn da mềm mịn, nước nóng khiến làn da ửng hồng lên trông vô cùng xinh đẹp. Sau khi tắm xong, bước tới gian nhà chính, vừa đặt lưng xuống giường, đôi mày lá liễu đã khẽ nhíu lại, mùi máu tanh phảng phất đâu đây, nàng nhẹ mỉm cười khe khẽ nói " Vị khách nhân nào đó, xin đi chỗ khác, máu ngươi có độc, đừng để dính vào cửa sổ nhà ta, hướng tây, nửa canh giờ là tới! " Bóng đen bên cửa sổ nhẹ lay một chút, " Tại sao ngươi biết? " giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, " Chút độc này không làm khó được ta! " " Vậy ngươi biết cách giải nó? " "Một khắc"(15 phút) " Giải giùm ta, ngân lượng ngươi mặc sức ra giá! "
Quả là hào phóng nha~ Cũng đúng lúc, nàng cần tiền lo liệu cho cuộc sống nữa. Nàng ngồi dạy, ra mở cửa, đỡ người nọ vào. Vì không có kim châm cứu chuyên dụng nên nàng đành cùng kim khâu áo thay thế, lần lượt châm vào vài huyệt, một khắc sau, người nọ nôn ra một đống máu đen sì, sau khi băng bó vết thương xong, Thiên Lam nhẹ nhàng nói"100 lạng bạc", "Được", mặt người nọ bất động thanh sắc, Thiên Lam giật mình, nàng chỉ đùa thôi mà, vậy mà cho thật, may thật nha~Xong xuôi người nọ đi thẳng.
Sáng hôm sau, Tiểu Hoa bước vào, trên mặt toàn những vết bầm và xưng, quần áo xộc xệch dính đầy đất và cỏ "Tiểu thư, người ăn màn thầu đi, người vừa ốm dạy, nên ăn chút gì đó"tay Tiểu Hoa run run, cầm chiếc màn thầu nhăn nhúm, đã dính ít bụi. Đôi mắt Thiên Lam khẽ nhăn lại, nhìn thẳng Tiểu Hoa, lạnh lùng lên tiếng " Là ai làm? " " Ta không sao, tiểu thư đừng lo" " Trả lời ta! Là ai làm? " " Là...là tam t..tiểu thư" Nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Thiên Lam, Tiểu Hoa thoáng sợ hãi, từ sau khi khỏi bệnh, tiểu thư như thành người khác, nói năng lưu loát, không ngờ nghệch hay khóc nữa, điều này khiến nàng vui lên không ít.
Thiên Lam nhíu mày, quay sang Tiểu Hoa " Ngươi chờ ở đây" Tiểu Hoa ngây ngốc chưa hiểu gì, Thiên Lam đã bước ra khỏi viện, quay đi thẳng, Tiểu Hoa cứ ngồi ngây ngốc tại đó mắt hướng về phía cửa.
Thiên Lam vừa ra khỏi viện đã trông thấy Tam tiểu thư đang ngồi cạnh liên trì( hồ sen) cùng với tiếng cười cợt vọng lại " Ha ha ha, ngươi thấy không? Con tiện tì kia chỉ cần một miếng màn thầu mà bị đánh bao nhiêu cũng được! Ngu ngốc y như chủ tử của nó vậy. " Nha hoàn bên cạnh cũng vội nói " Tiểu thư nói phải, tiện tì kia thật ngu ngốc mà! " Tam tiểu thư lại nói thêm " Phế vật ngu ngốc kia bao giờ mới chết chứ, sống chỉ phí cơm gạo, chả được ích gì cả. " Thiên Lam cười mỉa, cha nàng Vân Quốc Lâm còn không phải nhờ tiền của Hàn thị mới lên được chức Thừa tướng này sao? Đồ mà ngoại công( ông ngoại) gửi về cho nàng và Hàn thị đều bị thê thiếp lấy đi, mẹ nàng vì quá hiền nên chỉ cam chịu, mấy của hàng mà ngoại công cho nàng đều bị giao cho thê thiếp tiếp quản, còn nàng và mẹ thì chỉ biết cam chịu.
Bỗng một dòng kí ức lạ tràn vào đầu Thiên Lam, Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ? Mẫu thân là Hàn thị, con một thương nhân có tiếng ? Có hai vị di nương, năm huynh đệ tỉ muội? Nàng từ nhỏ đã ngu đần, địa vị chỉ như các nha hoàn trong phủ? Aizzzz~~~sao lại xuyên vào thứ như vậy cơ chứ. Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu nàng" Xin cô, làm ơn hãy trả thù cho ta, làm ơn, sau đó cơ thể này của ta sẽ là của cô! " Hửm? Đây là yêu cầu của nguyên chủ ư? Vậy thì ta hứa sẽ giúp cô, sau đó đường ai nấy bước nhé! " Đa tạ cô". Sau đó Thiên Lam không còn nghe thấy gì nữa.
Cô quay sang nhìn nha hoàn đang khóc bên cạnh mình, " Được rồi, Tiểu Hoa, ta không sao rồi, em đi lấy nước cho ta tắm đi, y phục của ta ướt hết rồi! " " Dạ, tiểu thư, em làm ngay", Tiểu Hoa thấy Thiên Lam không sao, vô cùng vui mừng, vội chạy đi làm.
Thiên Lam ngồi dạy, bước tới bàn, với tay lấy chiếc gương đồng, cô thật muốn xem nhan sắc kiếp này ra sao nha~ Vừa nhìn vào gương cô đã thẫn thờ, làn da tuy hơi nhợt nhạt do bệnh, nhưng vô cùng mềm mịn, trắng hồng đôi mắt trắng đen rõ ràng, to tròn long lanh chiếc mũi cao thanh tú, đôi hồng nhỏ nhắn mềm mại vô cùng giống nụ hoa hồng rực rỡ.
Tuy hơi gầy gò nhưng lại vô cùng xinh đẹp, sau này sẽ chắc chắn sẽ trở thành mĩ nhân, chỉ tiếc là nàng đã chết khi mới 15 tuổi, thật đáng thương nha! Đang ngồi thẫn thờ trước gương thì chợt nghe tiếng Tiểu Hoa vang lên " Tiểu thư, nước tắm được rồi! " Thiên Lam bước tới gian bên, cầm theo bộ áo đơn mỏng nhẹ, bước vào thùng tắm. Dòng nước ấm áp chảy qua khắp nơi trên làn da mềm mịn, nước nóng khiến làn da ửng hồng lên trông vô cùng xinh đẹp. Sau khi tắm xong, bước tới gian nhà chính, vừa đặt lưng xuống giường, đôi mày lá liễu đã khẽ nhíu lại, mùi máu tanh phảng phất đâu đây, nàng nhẹ mỉm cười khe khẽ nói " Vị khách nhân nào đó, xin đi chỗ khác, máu ngươi có độc, đừng để dính vào cửa sổ nhà ta, hướng tây, nửa canh giờ là tới! " Bóng đen bên cửa sổ nhẹ lay một chút, " Tại sao ngươi biết? " giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, " Chút độc này không làm khó được ta! " " Vậy ngươi biết cách giải nó? " "Một khắc"(15 phút) " Giải giùm ta, ngân lượng ngươi mặc sức ra giá! "
Quả là hào phóng nha~ Cũng đúng lúc, nàng cần tiền lo liệu cho cuộc sống nữa. Nàng ngồi dạy, ra mở cửa, đỡ người nọ vào. Vì không có kim châm cứu chuyên dụng nên nàng đành cùng kim khâu áo thay thế, lần lượt châm vào vài huyệt, một khắc sau, người nọ nôn ra một đống máu đen sì, sau khi băng bó vết thương xong, Thiên Lam nhẹ nhàng nói"100 lạng bạc", "Được", mặt người nọ bất động thanh sắc, Thiên Lam giật mình, nàng chỉ đùa thôi mà, vậy mà cho thật, may thật nha~Xong xuôi người nọ đi thẳng.
Sáng hôm sau, Tiểu Hoa bước vào, trên mặt toàn những vết bầm và xưng, quần áo xộc xệch dính đầy đất và cỏ "Tiểu thư, người ăn màn thầu đi, người vừa ốm dạy, nên ăn chút gì đó"tay Tiểu Hoa run run, cầm chiếc màn thầu nhăn nhúm, đã dính ít bụi. Đôi mắt Thiên Lam khẽ nhăn lại, nhìn thẳng Tiểu Hoa, lạnh lùng lên tiếng " Là ai làm? " " Ta không sao, tiểu thư đừng lo" " Trả lời ta! Là ai làm? " " Là...là tam t..tiểu thư" Nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Thiên Lam, Tiểu Hoa thoáng sợ hãi, từ sau khi khỏi bệnh, tiểu thư như thành người khác, nói năng lưu loát, không ngờ nghệch hay khóc nữa, điều này khiến nàng vui lên không ít.
Thiên Lam nhíu mày, quay sang Tiểu Hoa " Ngươi chờ ở đây" Tiểu Hoa ngây ngốc chưa hiểu gì, Thiên Lam đã bước ra khỏi viện, quay đi thẳng, Tiểu Hoa cứ ngồi ngây ngốc tại đó mắt hướng về phía cửa.
Thiên Lam vừa ra khỏi viện đã trông thấy Tam tiểu thư đang ngồi cạnh liên trì( hồ sen) cùng với tiếng cười cợt vọng lại " Ha ha ha, ngươi thấy không? Con tiện tì kia chỉ cần một miếng màn thầu mà bị đánh bao nhiêu cũng được! Ngu ngốc y như chủ tử của nó vậy. " Nha hoàn bên cạnh cũng vội nói " Tiểu thư nói phải, tiện tì kia thật ngu ngốc mà! " Tam tiểu thư lại nói thêm " Phế vật ngu ngốc kia bao giờ mới chết chứ, sống chỉ phí cơm gạo, chả được ích gì cả. " Thiên Lam cười mỉa, cha nàng Vân Quốc Lâm còn không phải nhờ tiền của Hàn thị mới lên được chức Thừa tướng này sao? Đồ mà ngoại công( ông ngoại) gửi về cho nàng và Hàn thị đều bị thê thiếp lấy đi, mẹ nàng vì quá hiền nên chỉ cam chịu, mấy của hàng mà ngoại công cho nàng đều bị giao cho thê thiếp tiếp quản, còn nàng và mẹ thì chỉ biết cam chịu.