Vương Quốc Bí Ẩn
Chương 1 : Vị thần rừng
Ngày đăng: 15:17 19/04/20
Xa xưa, có một vương quốc bí ẩn được che giấu bởi một khu rừng rộng lớn và sâu thẳm như đại dương. Người dân của vương quốc chưa bao giờ trải qua chiến tranh, nhưng họ đã được nghe về những cuộc xung đột khủng khiếp và sự độc ác của thế giới bên ngoài từ tổ tiên của họ, những người đã sáng lập ra vương quốc. Vì thế mà, cho dù chưa bao giờ chiến đấu trong bất kỳ một trận chiến nào, họ cũng có thể tưởng tượng được. Họ luôn luôn mài nhọn những thanh giáo và vẽ hình những con thú dữ lên những cái khiên bằng gỗ chắc chắn của mình. Thậm chí, trên những tòa thấp ở bốn góc của lâu đài lúc nào cũng có lính canh gác.
Đức vua là một vị vua tuyệt vời. Ngài thông minh hơn tất cả mọi người một cái đầu, là một người uyên thâm, công bằng và đáng tôn quý. Nhà vua đặc biệt ưa chuộng những chiếc áo choàng có màu sắc tươi sáng và trang sức vàng, những thứ trang sức bằng vàng được kết thành một sợi dây dài đeo quanh cổ và trên hai chiếc vòng tay to ở cổ tay. Tuy nhiên, ngài chỉ đội một chiếc vương miệng mỏng bằng vàng, nó gần như bị che khuất trong mái tóc đen nhánh của ngài. Chiếc vương miệng đã có từ một ngàn năm nay, bắt đầu từ thời đại của vị vua đầu tiên của vương quốc bí ẩn này.
Hoàng hậu là một ẩn số. Bà là một phụ nữ trầm lặng và mơ mộng. Mọi người cho rằng nhà vua chọn bà là vì sắc đẹp kiều diễm của bà, nhưng đó chỉ là một phần của sự thật. Ngài yêu bà bởi vì lòng nhân hậu, sự ân cần và giọng nói diệu kỳ của hoàng hậu.
Đức vua và hoàng hậu có một người con - Công chúa Zobayza - cô vừa tròn hai tuổi. Hoàng hậu đang mang thai đứa con thứ hai, nhưng vì một lý do nào đó mà người luôn cảm thấy lo âu trước sự chào đời của đứa bé này. Hoàng hậu thường đi lại không yên trong cung điện, thì thầm một mình cả ngày. Ban đêm người lại hay khóc trong khi ngủ và kêu lên: “Hãy cứu con tôi! Hãy cứu con trai tôi!”
Nhà vua van nài hoàng hậu kể cho ngài nghe về những cơn ác mộng vào ban đêm của bà. Cái gì đã làm cho người lo sợ đến thế? Bà rất vững vàng và khỏe mạnh. Vương quốc lại là một nơi vô cùng an toàn, đức vua luôn cho hoàng hậu tất cả những gì người mong muốn. Vậy tại sao người lại lo lắng về một đứa bé thậm chí còn chưa chào đời?
Hoàng hậu không thể kể được vì người không còn nhớ những cơn ác mộng ngay khi người tỉnh dậy, và cũng không hiểu vì sao mình lại đi lại đến mòn cả những họa tiết trên nền gạch. Người đã đi mòn cả trăm đôi giày; cho đến khi đi chân đất. Đôi chân của người sưng lên và chảy máu, nhưng người vẫn cứ đi. Đôi khi nhà vua cảm thấy chóng mặt khi nhìn vợ mình đi lại nhiều đến như thế.
Rồi một đêm nọ, một cơn bão lớn khủng khiếp ập tới. Gió nổi cơn thịnh nộ qua tất cả những con đường trong vương quốc bí ẩn, hất tung những cái cây, làm cho nước từ những con sông tràn ngập hết tất cả các con đường. Sấm sét gầm gào không dứt, những tia chớp lóe sáng từ bên này sang bên kia, chuyển đêm thành ngày.
Tất cả cửa sổ trong lâu đài đều được đóng chặt và cài then chắc chắn, đức vua và hoàng hậu ngồi sát bên nhau trên chiếc trường kỷ thấp, chất đầy những chiếc gối thêu vàng. Hoàng hậu bất động trong một thoáng. Hoàng hậu lắng nghe trong tiếng gió, nghiêng người vể phía trước, dường như bà đang nghe những giọng nói.
“Họ nói gì?” nhà vua hỏi như nửa thật nửa đùa. Ngài nắm lấy tay hoàng hậu: “Họ...” Người bắt đầu.
“Suỵt!” hoàng hậu nói. “Có cái gì đó đang đến!”
Trong chớp mắt, chốt cửa sổ gãy đôi, có cái gì đó bay vào trong phòng. Nó nằm sấp, đôi cánh trải rộng trên sàn nhà bằng cẩm thạch. Đôi cánh không phải bằng lông vũ, nhưng đẹp và mong manh như cánh bướm đêm.
Đôi cánh mọc ra từ đôi vai xương xẩu, sẫm như màu của đất, với những đường gân long lanh như ngọc trai. Toàn bộ cơ thể của nó được bao bọc bởi tấm lụa màu xám. Ban đầu, tấm lụa xuất hiện như một làn sương mỏng, rồi sau đó bao trùm lấy cơ thể của sinh vật lạ kia, để lộ ra một cơ thể yếu ớt.
Cả đức vua và hoàng hậu đứng lặng, nhìn sinh vật lạ từ từ xếp đôi cánh lại, chậm rãi quỳ trước đức vua, ngài không thể thốt lên được lời nào.
Sinh vật nhỏ bé ây ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào hoàng hậu. Nó có làn da màu xám lốm đốm và cặp mắt to vàng như nghệ, cái mũi của nó dài và hẹp, đỉnh mũi nhô ra cái miệng trông như một vết cắt mảnh, dài và sâu, đôi tai nhỏ của nó nằm trên hai cái hốc ở hai bên đầu và không hề có tóc.
Mặc dù hình thù của sinh vật lạ đó rất kỳ quái, nhưng hoàng hậu vẫn không kinh sợ. Người nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra với nhà ngươi vậy?”
Sinh vậy ấy bò về phía hoàng hậu, nắm lấy vạt áo của người. “Hãy tha thứ cho tôi,” nó nói. “Tôi không còn chỗ nào để đi. Không nơi nào cả! Chúng đang truy đuổi tôi khắp mọi nơi.”
“Ai truy đuổi ngươi?” đức vua hỏi, giọng hơi giận dữ. “Dân chúng của ta không bao giờ hại ai cả, kể cả... kể cả...”
“Một vị thần.”
“Phải rồi, một vị thần, nếu đó là ngươi.”
“Một vị thần rừng.” Giọng nói của sinh vật vang vọng như dòng thác của những chiếc chuông nhỏ làm hoàng hậu mê mẩn. “Chỉ còn lại một người trong chúng tôi... hiện giờ,” đôi cánh yếu ớt của nó rủ xuống.
“Dường như ngươi đã bị lạc.” Hoàng hậu nói. “Làm sao chúng ta giúp được ngươi?”
“Lạc? Lạc ư? Vâng tôi đã bị lạc đường.” Hai giọt nước mắt to lăn dài trên đôi má lốm đốm của vị thần. “Tôi bay trên khu rừng. Tôi không dám dừng lại một giây. Ngày này qua ngày khác, tôi bay xuyên qua không trung. Tôi có thể nghe được chúng ở bên dưới tôi. Chúng không cho tôi nghỉ ngơi. Và rồi ngọn gió bắt lấy tôi, ném tôi vào vương quốc xinh đẹp của ngài.” Vị thần ngừng lại, hít một hơi thở sâu. “Và rồi, bây giờ tôi đang ở đây. Trong sự bao dung của người.” Vị thần cúi đầu trước hoàng hậu.
Đức vua vuốt ve chiếc cằm và nhìn hoàng hậu. Những biểu hiện của sự lo lắng và sợ hãi đã không còn trên gương mặt bà.
“Còn đây là cái gì?” Zobayda hỏi, chạm vào tấm mạng nhện. “Trông nó như một tấm mạng nhện, nhưng nó thật là đẹp. Nó có phải là phép thuật không, thưa mẹ?”
“Phải,” hoàng hậu nói. “Không còn thời gian để giải thích nữa, các con của ta, nhưng tấm mạng nhện này được làm từ tơ của con nhện mặt trăng cuối cùng. Hãy luôn luôn giữ nó bên mình.” Người vội vàng nhét tấm mạng nhện cùng lọ Alixir vào túi. “Còn bây giờ thì nhanh lên, khẩn trương lên nào!”
Timoken mang chiếc túi trên vai. Vẻ mặt thoáng hoang mang. “Tiếp theo con phải làm gì?” Timoken hỏi.
“Bây giờ ư?” hoàng hậu nói. “Bây giờ con phải đi thôi.” Hoàng hậu ôm những đứa con của mình, hôn chào tạm biệt các con và bảo chúng rời khỏi lâu đài ngay lập tức. Chúa Tể Degal và những tên lính của hắn ta đã tràn vào lâu đài.
“Làm thế nào chúng con trốn được đây?” Zobayda kêu lên. “Chúng ta bị bao vây rồi.”
“Đi theo mẹ.” Hoàng hậu dẫn các con của mình leo lên mái nhà. Mặt trời chói rực trên đầu họ. Phía dưới họ đội quân của Chúa Tể Degal phủ bóng khắp mọi nơi.
“Làm thế nào nữa đây mẹ?” Zobayda nói. “Nếu nhảy xuống dưới, chúng ta sẽ chết mất.”
“Các con sẽ chết nếu ở lại đây, vì vậy các con phải bay thôi.” Giọng hoàng hậu như thét lên.
Timoken cảm nhận được rằng mẹ của cậu đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. “Chúng con không thể bay được.” Timoken nói trong sợ hãi và hoảng loạn.
“Mẹ tin là các con có thể,” hoàng hậu nói với con trai, rồi mỉm cười, “Zobayda, ôm lấy em trai con thật chặt, đừng bỏ tay ra cho đến khi nào hai con được an toàn nhé.”
“Đến khi nào chúng con mới được an toàn?” Timoken van nài. “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì vậy?”
“Hãy làm như lời mẹ nói,” Hoàng hậu ra lệnh. “Hãy nhìn theo hướng mặt trời và bay về hướng đó.”
“Con không thể,” Timoken cãi lại. “Ánh mặt trời làm đau mắt con.”
“Vậy thì nhắm mắt lại rồi bay lên cao. Hãy cảm nhận con đường của mình qua bầu trời. Bây giờ con có thể làm được, Timoken!” Giọng nói của hoàng hậu bắt đầu đứt quãng trong nước mắt.
Timoken có thể nghe thấy tiếng chân của những tên lính chạy trên bậc thang lên mái nhà. Vũ khí của chúng cạ vào tường và giọng nói hung hăng của chúng vang vọng trong lối cầu thang hẹp. Tim cậu đập nhanh hơn và gần như không thể thở được. Zobayda vòng tay ôm lấy thắt lưng của em mình và giữ thật chặt.
“Hãy đi ngay bây giờ!” Hoàng hậu hét lên.
Timoken nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng về phía mặt trời. Đầu gối hơi khuỵu xuống, nhảy cao lên, như là khi cậu nhảy xuống từ một thân cây đổ trong rừng. Chỉ có lúc này, cậu mới tin rằng chân mình không còn chạm mặt đất nữa. Timoken thấy mình được nhấc bổng lên trên không trung. Mặt trời làm mặt cậu bỏng rát, cậu bấm chặt vào chị mình. Rồi họ bay cao hơn và cao hơn nữa.
“Timoken!” Cậu nghe thấy tiếng mẹ mình từ bên dưói dõi theo. “Timoken, phải giữ bí mật này. Đừng bao giờ nói... Đừng bao giờ kể cho ai nghe về những gì con có thể làm.”
Timoken mở mắt ra và nhìn xuống dưới lâu đài. Mẹ của cậu biến mất trong biển người màu đen. Những tên lính tràn lên đầy mái của tòa lâu đài, vũ khí của chúng loé sáng trong ánh mặt trời chói lòa.
“Zobayda, em không thể thấy mẹ nữa rồi!” Timoken gào to.
Zobayda không dám nhìn xuống. Nước mắt cô tuôn trào như dòng suối, cô dụi đầu vào vai em trai mình. “Mẹ ơi,” cô thầm gọi.
Timoken hiểu rằng bây giờ thì họ chỉ có một mình. Cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi. Cậu có thể bay được và chị gái cậu có phép thuật ở đầu ngón tay. Họ có thể sống sót. Cậu nhận ra rằng mình có thể di chuyển trong không khí chỉ với một điều ước được suy nghĩ trong đầu.