Vương Quốc Bí Ẩn
Chương 16 : Biểu tượng con rắn
Ngày đăng: 15:17 19/04/20
Vòng vây của những con chim vây chặt lấy Timoken, cậu thấy mình đang tiến vào trung tâm của đàn chim dày đặc. Những cơn gió thổi ngược áo choàng của cậu, vì thế, tấm áo choàng không bảo vệ được cơ thể cậu, nhưng những con chim có vẻ e sợ tấm áo choàng màu đỏ, chúng tránh xa nó và kêu lên giận dữ. Timoken đuổi theo bọn chúng, vung kiếm chém vào cánh và móng vuốt của những con chim. Chúng bay lên trên cậu, rồi đột nhiên lao thẳng xuống người Timoken, nhanh đến nỗi cậu không kịp lấy hơi thở. Những cái mỏ sắc như dao cạo của chúng liên tiếp mổ vào chiếc khăn trên đầu Timoken, hết lần này tới lần khác, cho đến khi chiếc khăn rách bươm, rơi rụng từng mảnh một, để đầu cậu trơ trọi rơi vào tầm ngắm của những cái mỏ hung dữ. Timoken nâng khiên lên che đầu, nhưng hết lần này đến lần khác, những con chim đã ngăn cậu lại.
Cậu tuyệt vọng đá chúng ra. Timoken đột ngột tấn công thẳng vào những cái đầu đen thui, đâm thẳng mũi kiến vào những con mắt dữ tợn của chúng, cậu vừa xoay vòng chiến đấu vừa đe dọa và nguyền rủa chúng bằng tiếng của loài chim. Nhưng chúng vẫn vây chặt lấy cậu, sau một hồi chiến đấu, cậu thấy sức mình ngày càng cạn kiệt. Cánh tay cầm kiếm của cậu đau nhói, đầu cậu quay cuồng, cậu thấy mình đang rơi tự do, càng lúc càng nhanh.
Một con chim tiếp tục lao đến tấn công Timoken, mỏ của nó nhắm thẳng vào mắt cậu, chỉ vài giây sau đó, một ánh chớp xẹt qua tầm nhìn của cậu, rồi cậu thấy xung quanh tối sầm lại.
Cậu dùng tay cầm khiên che mặt lại, Timoken cảm thấy máu đang chảy xuống má, máu và cả nước mắt. Cậu không muốn chết trước khi gặp lại chị mình. Khi cậu bỏ tay ra, may mắn thay, cậu vẫn còn nhìn được; một đám mây đen đang che khuất mặt trời. Trông nó như che lấp cả bầu trời. Từ trong những đám mây, Timoken nhận ra những tiếng kêu quen thuộc, hàng ngàn tiếng kêu, của những con đại bàng, diều hâu, cả những con mòng biển và cú, tất cả những loài chim đang kéo về. Chúng cùng nhau nói: “Chúng tôi sẽ sát cánh bên cậu.”
Cả đám mây chim chóc kéo đến vây lấy những con chim màu đen tựa như một tấm vải liệm khổng lồ; chúng vây xung quanh bọn chim ma quái, cả bên dưới chúng, cho đến khi không còn thấy được dấu tích của những con vật hung ác đó trên bầu trời. Tiếng thét giận dữ của chúng vang lên giữa tiếng kêu của cả ngàn loài chim.
Bầy chim đã đến thật đúng lúc. Timoken biết rằng cậu không thể chống cự lâu hơn được nữa. Chỉ một chút nữa thôi thì những con quái vật ấy sẽ xé cậu ra thành từng mảnh, cổ họng cậu nóng rang, đầu cậu không còn nghĩ được gì nữa, nhưng cậu vẫn cố hết sức để thốt lên: “Cảm ơn, các bạn của tôi,” trước khi cậu rơi hẳn xuống đất.
Timoken nằm im ngay chỗ cậu bị rơi, trên con đường đầy bụi đất của thành phố, những người bạn của cậu phi ngựa đến, theo sau là Gabar.
“Cậu ấy chết rồi sao?” Beri òa khóc.
“Có vẻ như thế, cậu ấy đã chiến đấu hết sức mình,” Mabon nói.
“Không!” Edern hét lên. “Không thể như thế được.”
“Nhìn cậu ấy như thể chết rồi ấy,” Peredur nói. Gereint cũng tưởng vậy.
Timoken chợt chống một khuỷu tay ngồi dậy và cười với mọi người: “Đừng chỉ tin vào những gì cậu thấy,” cậu nói với Peredur.
Tất cả cùng nhảy xuống ngựa, chạy đến vây quanh Timoken, thở phào nhẹ nhõm, rồi reo hò vui sướng.
“Trông cậu khiếp quá, Timoken,” Mabon nói.
“Nếu không có vết thương nào, thì người anh hùng không phải là anh hùng.” Edern nói.
“Tó vẫn chưa phải là một anh hùng,” Timoken đã cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn. “Chúng ta hãy cùng đi vào thành phố nào,” cậu nói, rồi đứng bật dậy. Gabar quỳ xuống để Timoken leo lên, cậu nhảy lên lưng con lạc đà thật dễ dàng.
“Cậu chảy máu nhiều quá,” Beri nhắc nhở, nhìn sang áo của Timoken. “Cậu có cái áo sạch nào khác trong những túi hành lý kia không?” Cô bé nhìn vào những cái túi treo vào yên ghế trên lưng Gabar.
“Mình vẫn còn sống,” Timoken nói, tay vừa giơ cao thanh kiếm. “Điều đó mới là quan trọng.”
Trên con đường bên ngoài ngôi nhà của người thợ làm đồ chơi, những tên phù thuỷ đang đứng theo dõi bầy chim trên trời. Từng con quái vật biết bay mà chúng tạo ra dần dần rơi xuống trên những mái nhà, những bức tường, rơi trên đường đầy sỏi đá giống như những tấm giẻ ướt. Một đống xương kèm nhúm lông đen thủi rơi thẳng xuống chân thằng bé, nó lùi lại. Nó nhếch miệng cười hiểm ác: “Hay lắm, thằng nhỏ Châu Phi ạ, bắt đầu cuộc chơi thôi,” nó lầm bầm.
Từ trong nhà, những người dân thành phố theo dõi những con quái vật rơi xuống qua cửa sổ. Họ thận trọng bước ra khỏi nhà, nhìn những người hàng xóm của mình và bắt đầu bàn tán. “Cuộc chiến đã chấm dứt chưa? Chúng ta lo rằng ngày tận thế đã đến.”
Có một nhóm nhỏ đang đi trên đường phố chính.
Mọi người quay lại nhìn họ chăm chú. Họ thấy một cậu bé cưỡi trên lưng con lạc đà, sau lưng cậu, năm đứa trẻ khác đang cưỡi trên những con ngựa đã mệt lả. Một trong những đứa trẻ, đột nhiên, tiến lên đi bên cạnh con lạc đà. Cậu ta... à không, đó là một đứa bé gái, khi cô cới bỏ khăn trùm đầu, một búi tóc vàng óng lộ ra.
“Tên cháu là Berenice, con gái của Esteban Diaz,” cô bé gào to, “cháu đến để trả thù cho cha. Bọn giết người ấy đang ở đâu ạ?”
Một người chỉ tay về phía một con hẻm nhỏ dẫn ra đường chính. Những người còn lại gật đầu, một người đàn bà hét lên: “Hắn đang ở nhà của Tariq, người thợ làm đồ chơi. Tariq đã chết rồi, nhưng vợ của ông ấy vẫn còn sống.”
“Bọn phù thuỷ bắt bà ấy làm con tin,” một ông la lên.
Timoken ngồi xuống bên cạnh Beri. Những đứa trẻ khác nhìn theo. Chúng muốn ăn mừng chiến thắng, nhưng chúng không thể. Beri vừa mới mất đi người cha thân yêu, làm sao chúng có thể mong chờ cô tươi cười mừng chiến thắng?
“Cậu là cô gái dũng cảm nhất mà tớ đã từng gặp,”
Mabon nói. Beri không biết rằng, đây là một lời khen ngợi hiếm hoi từ Mabon.
“Đúng đấy,” Edern đồng ý.
“Cô gái dũng cảm nhất,” Gereint nói.
“Và cũng là cô gái xinh đẹp nhất.” Peredur thì thầm, má cậu đỏ lên.
Timoken hoàn toàn đồng ý với các bạn, nhưng cậu không thể nói thêm lời nào nữa. Bây giờ, cậu chỉ có thể nghĩ đến chị của mình, đang nằm đâu đó trong nhà. Cậu không thể tin được rằng cô đã chết, chỉ ngay sau khi cậu phát hiện ra cô vẫn sống sót sau vụ tai nạn đó. Cô đã uống nước Alixir trong hơn một trăm năm, vì thế, chắc chắn rằng, ngay cả một tên phù thuỷ cũng không thể giết chết cô dễ dàng như thế được.
Những lời khen ngợi của những đứa con trai không làm cho Beri thấy thoải mái hơn. Sư đồng cảm của chúng làm cô chảy nước mắt. Nhưng lần này, cô không khóc thành tiếng. Vai của cô rung lên, nước mắt bắt đầu tràn ra giàn giụa từ hai khóe mắt, chảy xuống ướt cả bộ đồ chiến đấu đẫm máu của cô.
Timoken không biết phải làm gì. Nhìn những giọt nước mắt của Beri làm tim cậu đau như cắt, và cậu phải nhắm mắt lại. Bằng ngôn ngữ của vương quốc bí ẩn, cậu bắt đầu cầu nguyện ông trời cho Beri thấy rằng, dù chuyện gì xảy ra, thế giới này vẫn rất xinh đẹp.
Mọi người chìm vào im lặng, rồi đột nhiên, một tia sáng chạm vào vai Timoken.
“Mưa,” Edern nói. “Và mặt trời vẫn còn toả nắng.”
Timoken mở mắt ra. Những giọt mưa rơi xuống xung quanh họ, lấp lánh trong ánh mặt trời. Mưa rải lên những dây leo mọc trên tường, cho đến khi mỗi chiếc lá như đang giữ một viên kim cương bé tí. Những giọt mưa rơi xuống đùi Beri, chảy xuống chân cô. Những giọt mưa như những hạt ngọc trai, lăn trên những ngón chân Beri, vườn hoa hồng sau lưng cô lại bắt đầu nở rộ. Mùi hương dễ chịu lan tỏa, mền mại như mùi lụa mới, bay lơ lửng trên đầu cô. Beri hít một hơi dài tràn ngập hương hoa... và mỉm cười: “Mình biết nơi này,” cô nói.
“Cậu biết sao?” Timoken hỏi.
“Cha đã đưa tôi đến đây để mua một con búp bê.”
“Cửa hàng của người thợ làm đồ chơi ở đâu, Beri?”
Cô chỉ về một khúc quanh ở góc của bức tường.
Timoken chạy về hưóng đó. Không ai đi theo cậu. Cậu trông thấy một dãy cầu thang nhỏ dẫn đến một vòm cửa hình cung. Khi cậu nhìn lại, những người bạn đang nhìn cậu, gương mặt của mọi người thật nghiêm trang và lo lắng.
Cầu thang rất dốc và chân của Timoken rung lên khi cậu bước xuống. Cậu mong mỏi biết nhường nào để được gặp lại chị mình, nhưng cậu lo sợ điều mình sẽ thấy khi bước vào căn phòng ở cuối cầu thang.
Cậu hít thở thật sâu, cố gắng bước nhanh xuống những bậc thang cuối cùng. Cậu nhìn xuyên qua hành lang và nhìn thấy một càn phòng chứa đầy những món đồ chơi. Ánh sáng rọi xiên qua cửa sổ, làm những con búp bê bằng gỗ và những con thú trở nên sáng màu hơn. Cậu nhận ra một số đã bị giẫm nát.
Có một người phụ nữ nằm trên chiếc ghế bành ở cuối căn phòng. Timoken bước đi cẩn thận qua những món đồ chơi bị vỡ, cậu tiến về phía chiếc ghế.
Zobayda đang nằm, tay đặt lên ngực, Timoken biết rằng chị cậu bây giờ đã già, nhưng trông cô vẫn không có vẻ gì là già nua. Tóc của cô vẫn đen nhánh, má của cô không có một nếp nhăn. Mắt cô nhắm nghiền, nhưng nhìn cô không giống người đã chết. Cậu kề tai vào sát tim của chị. Một âm thanh nhỏ vang lên như một tiếng thì thầm nhẹ nhàng nhất. Nhưng mắt Zobayda vẫn nhắm, tay cô vẫn không cử động.
“Chị vẫn chưa chết, Zobayda,” Timoken gào lên. “Em biết mà. Em có thể nghe thấy tiếng tim chị đập. Chị vẫn nằm dưới tấm tơ của con nhện mặt trăng cuối cùng hằng đêm, trong suốt hơn một trăm năm. Lời nguyền của tên phù thủy chắc chắn không thể làm gì được chị.”
Timoken lấy áo choàng mặt trăng ra, phủ nó lên người chị mình: “Hãy mở mắt ra, Zobayda,” cậu van xin. “Chị vẫn còn sống mà!”
Môi của Zobayda dần hé mở, cô thở hắt ra một hơi dài. Mi mắt cô rung lên và từ từ mở ra. “Timoken!” cô nói, mỉm cười vui sướng và ngồi dậy.