Vương Quốc Bí Ẩn

Chương 3 : Bão cát

Ngày đăng: 15:17 19/04/20


Đó là một con lạc đà, Timoken đã từng nhìn thấy hình vẽ chúng ở trên tường của cung điện, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy một con lạc đà thật sự bằng xương bằng thịt. Con vật to lớn ấy có vẻ giận dữ. Nó đang chạy thẳng về phía hai chị em Timoken, đầu của nó lắc qua lắc lại, tiếng kêu càng lúc càng trở nên inh ỏi hơn. Nước dãi của nó chảy ra, đong đưa ở miệng, qua những cái răng và xuống chân nó.



“Đứng dậy nào, Zobayda!” Timoken hối thúc. “Nếu không chị sẽ bị nó giẫm trúng đấy. Chúng ta phải đối mặt với con vật này thôi.” Cậu đặt cái cái túi nước xuống đất, nắm lấy tay của chị mình và kéo cô đứng dậy.



Con lạc đà phi chậm dần. Nó kêu lên bằng giọng khàn khàn và đi về phía hai đứa trẻ. Zobayda hé mắt nhìn qua đôi bàn tay, cô run lên vì sợ hãi.



“Một ngày tốt lành!” Timoken chào bằng giọng nhẹ nhàng.



Con lạc đà nháy mắt: “Gabar!” nó khit khịt mũi.



Gabar, Timoken lặp lại. Rất có thể là tên của con lạc đà này, cậu nghĩ.



Rồi nó lại nháy mắt lần nữa, cặp lông mi cong vuốt và dài của nó động đậy như cánh chim.



Zobayda lấy hết can đảm nhìn lên mặt con lạc đà. Nếu so sánh với một con ngựa thì nó thật là xấu xí.



Timoken thấy trên lưng con lạc đà có một cái yên ngộ nghĩnh giữa hai cái bướu. Nó được làm từ gỗ tổng hợp và được chạm khắc trông như một cái nôi cạn. Bên trên cái yên là một cái nệm sặc sỡ có đường viền bằng vàng và bạc. Bộ dây cương của con lạc đà được bện bằng da và kết với nhau bằng những cái vòng vàng, trên đó còn treo những cái chuông nhỏ. Bên hông của con lạc đà treo những cái túi nặng trĩu. Vậy thì người chủ giàu có của nó đang ở đâu?



“Chủ của ngươi đâu rồi?” Timoken hỏi con lạc đà.



Nó không trả lời.



“Chủ của ngươi đã chết rồi chăng?” Timoken lại hỏi.



Con lạc đà nghiêng đầu nhìn Timoken nghi ngờ. Timoken cảm thấy khó chịu. Nếu chuột sa mạc có thể hiểu được cậu, thì tại sao con lạc đà này lại không?



“Có lẽ chúng ta nên cưỡi nó,” Zobayda đề nghị. “Nó có những cái chân khỏe để đi trên cát.”



Làm sao họ có thể leo lên con lạc đà cao ngất này được? Con vật này rõ ràng không có thiện ý muốn giúp đỡ họ. Nó kêu lên một tiếng dài, rồi đi vòng qua bọn trẻ, hướng về phía tây, ngược với hướng mặt trăng.




“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” Timoken hỏi, giọng của cậu đứt quãng vì những bước phi của con lạc đà.



“Viridee!”



Lại là cái tên đó. “Viridee là cái gì?”



Giọng Gabar trầm xuống, sợ hãi: “Những kẻ giết người! Những tên ác ma! Chúng bảo ông chủ ta bắt cóc trẻ con nhưng ông từ chối. Thế là chúng cho những con chó săn lôi ông từ lưng tôi xuống. Chúng thổi hơi thở hôi thối vào mặt ông, còn tôi thì sợ quá nên bỏ chạy. Tôi thật đáng xấu hổ. Nhưng tôi biết ông chủ chắc chắn sẽ bị chúng giết chết.” Gabar rên rỉ.



Timoken vỗ nhẹ chiếc bờm đang run rẩy của Gabar: “Ngươi không có lỗi.”



“Tôi sẽ không bỏ chạy nữa,” Gabar nói. “Tôi đã ngần ngại khi nhìn thấy cậu, nhưng giờ cậu đã là chủ của tôi, vì thế tôi sẽ bảo vệ cậu dù có phải bỏ mạng.”



“Chúng ta không chết đâu,” Timoken nói. “Ta có thể làm phép thuật, còn chị của ta thì có ngón tay phép thuật.”



“Chính vì vậy mà chúng truy bắt cậu,” Gabar lẩm bẩm.



“Bọn viridee muốn chúng ta ư?” Timoken nói.



“Cả hai cô cậu,” Gabar đáp. “Chúng truy lùng khắp sa mạc. Chúng tạo ra bão cát. Chúng giết chủ của tôi. Chúng sẽ làm mọi thứ để tìm hai cô cậu.”



Timoken rùng mình. Cậu nghĩ, Nếu bọn viridee đang truy lùng chị em mình, thì đó không chỉ vì chúng ta có phép thuật, mà còn vì mình đang giữ tấm tơ nhện mặt trăng.



Zobayda hỏi tại sao Timoken và con lạc đà lại phải thì thầm, làu bàu với nhau như thế. Timoken kể lại cho cô nghe về những gì mà Gabar nói về bọn viridee.



“Chúng muốn tấm tơ nhện, Zobayda,” Timoken nói.



“Và cả Alixir nữa,” Zobayda nhắc. “Ai mà chẳng muốn bất tử cơ chứ?”