Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 17 : Cửa hàng tình thú khiến người xấu hổ

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Dương Quân không nghĩ Ngô Thắng Vũ lại đột nhiên thay đổi thái độ, bụng đầy oan ức, hé miệng muốn nói gì đó lại bị ánh mắt chết chóc của hắn chiếu thẳng, lớp học cũng đã có vài người chú ý. Cô cảm thấy thật mất mặt, chỉ dựa vào tướng mạo của mình, từ trước tới nay Dương Quân này chưa bao giờ phải mặt nóng dán mông lạnh như vậy, không dám nhìn Ngô Thắng Vũ, cô liền trừng Dương Uấn Chi, sau đó quay đầu đi.



“Có bé ngoan thật nghe lời ngậm tinh dịch của chồng đến lớp nè.” Chờ cô ta rời đi, hắn liền ghé bên tai cậu thủ thỉ. Ngô Thắng Vũ thầm thở dài, nếu không gặp được bảo bối này, hắn có lẽ sẽ không biết mình cũng có một mặt thật ác liệt, đã thao người ta thì thôi, còn nhịn không được đùa bỡn cậu, trêu đến khi nào cậu mặt đỏ tai hồng mới thoả mãn buông tha.



Nghe lời này, Dương Uấn Chi theo phản xạ lườm Thắng Vũ, bất quá trong mắt hắn cậu như đang hờn dỗi làm nũng, trong nháy mắt tâm liền mềm đi, không nhịn được hồi tưởng lại khoảnh khắc cậu ngọt ngào gọi mình là ông xã, thật không biết đến khi nào mới làm người này nói vậy lần nữa đây.



Giờ ăn đã đến, lớp học rộn rã ồn ào nay đã vắng vẻ yê lặng, Ngô Thắng Vũ nhìn lớp học đã trống rỗng liền áp cậu hôn đến. Tuổi trẻ vốn là ngựa non háu đá, dễ dàng kích động, hôn hôn một chút hắn đã phát hiện mình cứng rồi.



Cậu tâm loạn như ma, lúc làm tình hôn môi không tính nhưng bây giờ, lý trí không có bị dục vọng vùi lấp, không biết hắn sao lại hôn mình. Dương Uấn Chi tâm muốn đẩy nhưng cũng không nỡ buông, người này mặc đồng phục cũng thật đẹp, hai tay nắm chặt góc áo hắn, mơ mơ màng màng đáp lại nụ hôn nóng bỏng. Tinh dịch vì huyệt động thoáng thả lỏng chảy ra làm hạ thân có chút ẩm ướt ngứa ngáy. Nếu không phải ý thức được mình vẫn trong lớp, hai người liền nhịn không được quấn lấy nhau đi.



Cảm nhận được người trong lòng đã mềm nhũn tựa vào ngực mình, Thắng Vũ mới buông Uấn Chi ra, nhìn gương mặt cậu đã đỏ bừng, cười cười cưng chiều, “Chỉ có những lúc thế này em mới ngoan ngoãn nghe lời. Đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”



Nhìn cậu có chút chần chờ, hắn như nhận ra gì đó, lập tức cười tà, đưa tay sờ rãnh mông Dương Uấn Chi một cái, lướt qua khe đùi, sau đó vẫn đi xuống.



“Anh đừng.”



“Để anh xem có ướt hay không.”
Lúc ăn cơm Dương Uấn Chi luôn cảm thấy Ngô Thắng Vũ cười có chút rợn người, không biết người này muốn làm gì, ngoài mặt cậu vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng thực có chút vui vẻ, cảm thấy có chút không chân thật, giống như nằm mơ vậy. Ngày đó an ủi bị hắn phát hiện, mọi chuyện tiếp diễn đều vượt khỏi tưởng tượng của cậu, rất sợ mình tỉnh giấc mọi thứ sẽ thật sự chỉ là mơ, hắn sẽ chán ghét ghê tởm cậu, tâm lý mơ hồ có chút hi vọng hắn lại đối với mình hạ lưu hơn một chút, đối với mình… Tốt một chút.



“Nghĩ gì thế, ăn cơm cũng thật lạnh lùng.”



Cậu không trả lời hắn, thấy đối phương đã ăn xong rồi, vội ăn chóng phần còn nốt lại của mình. Nhìn chuột đồng nhỏ lấm lét trước mặt, hắn không nhịn được cười lên, không phát hiện hôm nay số lần mình cười còn nhiều hơn so với mấy năm trước cộng lại.



“Em ăn từ từ. Ăn xong sẽ mang em đến chỗ này.”



Bên cạnh trường học có một khu biệt thự tương đối cao cấp, bên trong phần lớn là người giàu hoặc quan chức. Dương Uấn Chi biết nhà Ngô Thắng Vũ, nhưng không rõ ba mẹ hắn làm nghề gì. Cái khu này nhỏ nhưng đi một vòng lại muốn lạc đường, không biết hắn mang cậu đến đây làm gì.



Không hổ là khu biệt thự cao cấp, bên trong có đủ các loại cửa hàng tiện lợi, khi đi qua một cửa hàng tên là Xuân tình, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào. Bên ngoài trang trí rất tao nhã, nhưng cậu cứ cảm thấy có chút quái quái, quả nhiên….



Đây là một cửa hàng bán đồ tình thú…



Học sinh nghiêm túc Dương Uấn Chi chưa bao giờ vào loại cửa hàng này, những thứ kia đều là lén lút đặt mua trên mạng, bây giờ bị người quang minh chính đại kéo vào, coi như bình thường có bình tĩnh lạnh nhạt tới đâu cũng có chút đỏ mặt. Cậu… Hai người vẫn còn mặc đồng phục học sinh đó, Dương Uấn Chi càng lúng túng hơn, không hiểu sao Ngô Thắng Vũ lại dẫn cậu tới đây.



“Ngô Thắng Vũ, tôi còn phải đi về.”



“Về nhà làm gì, em xem một chút coi có thích hay không.” Hắn nhìn bảo bối buổi sáng còn dâm đãng dưới thân mình giờ lại xấu hổ đáng yêu, xem ra dẫn cậu đến đây là chính xác. Ngô Thắng Vũ cố ý hạ thấp giọng ghé vào tai cậu, “Em không phải ném cái kia rồi sao, nhìn xem thích hay không, anh mua cho em.”



Khuôn mặt trắng nõn xoạt đỏ bừng lên, Ngô Thắng Vũ còn… còn muốn mua thứ này cho mình sao?