Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 27 : Lần đầu giúp Ngô tiểu công khẩu giao
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Edit: Đồng – Beta: Đậu
Lần đầu tiên Ngô Thắng Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Uấn Chi, sau khi giật mình liền cảm thấy cậu thật đáng yêu. Nhìn Dương Quân ăn quả đắng nhăn mặt không cam lòng ngồi ở phía trên, hắn thấy bản thân sắp nhịn cười đến mức khóe miệng co quắp. Người khác chỉ thấy được Dương Uấn Chi lạnh lùng không dễ ở chung nhưng hắn cảm nhận được mình đối với em ấy tuyệt đối không giống như vậy. Tuy rằng trong mắt người ngoài thái độ của Dương Uấn Chi đối với hắn chưa từng thay đổi, cũng không hiểu tại sao hắn lại cùng tên băng sơn là cậu trở thành bằng hữu, nhưng Ngô Thắng Vũ biết, ở nơi người khác không nhìn thấy, người này tình nguyện phơi bày hết thảy những mặt khác với hắn. Tuy hắn ban đầu chỉ muốn kéo chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cậu xuống chơi. Thế nhưng sau khi đạt được mục đích chẳng những không khiến hắn mất đi lòng hiếu kỳ, trái lại càng gợi lên sự hăng hái của hắn, bởi vì người tên Dương Uấn Chi này, luôn luôn mang đến cho hắn “kinh hỉ” bất ngờ.
Giống như hiện tại, ở nơi còn rất nhiều người, tao hóa này lại phát tình. Cho dù là chính hắn tối hôm qua gọi điện muốn cậu hôm nay nhất định phải mặc quần lót mà hắn đưa đi du lịch mùa thu, kết quả vì xe xóc nảy, những hạt châu to nhỏ không đồng đều kích thích hạ thể cậu. Dù cậu đã cố nhịn vẫn thoát ra mấy tiếng rên rỉ không thể kìm chế. Thính lực cực nhạy của Ngô Thắng Vũ nghe thấy liền cứng, dằn vặt hắn cũng không kém. Tuy có chút giống gậy ông đập lưng ông nhưng nhìn thấy bộ dáng nhẫn nhịn của cậu, vành tai đỏ ửng, tâm tình của hắn lại khoan khoái hẳn. Không biết tao hoá này đi học đã mang sex toy bao nhiêu lần, bộ dáng mặt không đổi sắc nghiêm túc nghe giảng, điểm kiểm tra vẫn đứng đầu qua các học kỳ khiến hắn có chút bội phục. Không biết hai loại tính cách cùng khí chất trái ngược này sao lại có thể dung hợp trong một cơ thể, không hề khiến người khác chán ghét, có lẽ là bởi vì, cậu ấy lớn lên dễ nhìn chăng? Ngô Thắng Vũ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Dương Uấn Chi quả thực rất tuấn tú, bề ngoài thanh lãnh cấm dục, da dẻ rất trắng lại không hề có lông. Cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Dương Uấn Chi ngồi không yên. Bình thường mặc thứ này đã khó chịu nay còn ngồi trên xe, tiểu huyệt đã bị khai phá không còn giống như trước đây, chỉ chút kích thích từ bên ngoài liền động tình. Bây giờ sâu trong tao huyệt đói khát muốn được côn th*t vừa to vừa dài kia của Ngô Thắng Vũ đâm vào, hung hăng đỉnh đến tử cung thì mới thấy thoả mãn.
Dương Uấn Chi vô lực dựa vào băng ghế, nhắm mắt lại để bản thân tỉnh táo hơn một chút. Nơi này là xe của trường, các bạn trong lớp vẫn còn ngồi ở đó…
“Có muốn hay không?”
“Fuck!” Không nghĩ tới cậu đột nhiên lại “ăn” nơi đó của hắn, Ngô Thắng Vũ lần thứ hai bị kinh hãi nhưng cũng kích động mà càng trướng càng thô: “Tao hóa!”
Dương Uấn Chi chỉ giương mắt nhìn Ngô Thắng Vũ một chút rồi thè lưỡi liếm từ quy đầu đến trụ căn. Sau đó lại ve vãn khắp trụ thịt, nỗ lực không phát ra tiếng động, sợ những bạn học khác phát hiện, cũng tiếp tục chăm sóc đại dương v*t mình yêu thích đã lâu.
Dương Uấn Chi không biết chỉ một ánh mắt của cậu đã câu luôn hồn của Ngô Thắng Vũ đi, hắn biết tao hóa này một khi phát tình thì lá gan so với hắn đã nghĩ còn lớn hơn, nếu không thì lần trước ở trong lớp cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng hắn cũng biết, Dương Uấn Chi động dục cũng là vì hắn. Nhìn gương mặt trắng noãn của cậu chôn giữa hai chân mình, ra sức liếm láp bảo bối của hắn, Ngô Thắng Vũ quả thực sảng khoái từ đỉnh đầu cho tới từng ngón chân.
Tuy rằng đã muốn đã muốn làm chuyện này từ rất lâu nhưng cậu không hề thực hành nên kỹ xảo rất trúc trắc, liếm liếm mấy lần đều không vừa ý liền trực tiếp ngậm toàn bộ vào nhưng côn th*t này thực sự quá dài cũng quá lớn cũng không ngậm được bao nhiêu, phần thân không được an ủi làm cậu không có cách nào khác đành dùng tay nắm chặt ve vuốt, mùi xạ hương dễ ngửi ở nơi đó khiến thân thể cậu nóng lên, nhịn không được mà há to miệng, cố gắng ngậm côn th*t đến sâu nhất. Dẫu có muốn nhưng bản thân không hề có kinh nghiệm lập tức bị nghẹn, phun vật trong miệng ra bắt đầu ho, tròng mắt vương hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ oan ức khiến xương cốt của Ngô Thắng Vũ cũng muốn tan.
“Em bị ngốc sao, vội vã như vậy làm gì?” Ngô Thắng Vũ ở bên tai Dương Uấn Chi vừa nói, vừa buồn cười giúp cậu thuận khí, hắn cũng không phát hiện ẩn trong ngữ khí cùng động tác của hắn tất cả đều là sủng nịch. Mấy người trong lớp bởi vì nghe thấy tiếng ho mà quay đầu lại nhìn một chút nhưng cũng không thấy chuyện gì, tiếp tục gục xuống ngủ.