Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 57 : Nếu con thật sự thích nam, vậy thì phẫu thuật thành nữ đi

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Dương Quân bày ra bộ dáng đơn thuần lương thiện, ánh mắt mới khóc qua sưng như quả hạch đào, hơn nữa trên má bị người đánh hằn mấy dấu tay, vén tay áo đồng phục lên còn lỗ chỗ những vết xanh tím, vừa nhìn đã biết xuống tay không nhẹ, giống như phải chịu oan ức thật lớn. Biểu tình muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu, mẹ Dương nghe người phụ nữ kia nói, có chút không thể tin nhìn Dương Uấn Chi, “Tiểu Chi, là con đánh em thật sao?”



“Con nói không phải thì mẹ có tin không?” Ngữ khí cậu lạnh nhạt.



“Thôi, mẹ, đừng trách anh nữa.” Dương Quân kéo kéo ống tay áo đỏ thẫm của bà ta, nước mắt lăn dài, “Nghe nói hôm qua anh hai trốn học nên hôm nay con chỉ muốn hỏi thăm một chút. Ai biết vừa đi tới lại bị anh tát một cái giữa lớp, con nghĩ chắc là tâm tình anh ấy không tốt, cũng tại con thích lo chuyện bao đồng.”



Dương Quân càng khóc càng hăng, thậm chí bắt đầu thở không ra hơi, ngay cả Dương Uấn Chi cũng hoài nghi có phải hay không mình đã thật sự đánh cô ta. Kỹ năng diễn như vậy, không được trao tặng giải ảnh hậu Oscar thì thật đáng tiếc.



“Diêu Dĩnh, đây chính là con trai ngoan của cô sao?” Nhìn nữ nhi bảo bối của mình oan ức thành như vậy, Dương Hoành Đồ giận tím mặt, gầm lên lay mạnh thân thể đang run rẩy của mẹ Dương, làm sắc mặt bà tái nhợt, vành mắt đỏ lên, run run rẩy rẩy kéo cậu tới, “Tiểu Chi, còn không mau xin lỗi em đi.”



“Sao con phải xin lỗi.” Ngô Thắng Vũ vì mình mà đánh cô ta, chuyện này cậu có thể nhận sai, nhưng đối mặt với loại người giả tạo thích vu khống người khác như vậy, cậu vẫn không có hèn mọn đến ức này, chỉ quay đầu nói với Dương Hoành Đồ, “Nơi này là nhà tôi, cút ra ngoài.”



“Ơ! Dương Hoành Đồ, con trai ngoan của ông thật gan a, dám bảo chúng ta cút ra ngoài?” Sắc mặt nữ nhân áo đỏ lập tức thay đổi, mẹ Dương cũng bị khí thế cường hãn của Dương Uấn Chi dọa hết hồn, chẳng những không đứng về phía cậu, trái lại còn thấy cực kỳ mất mặt, “Tiểu Chi, ai cho phép con nói như vậy, trốn học đánh người, còn không lễ phép nữa hả?”



“A, trong mắt mẹ tôi là người như vậy?” Cậu cười khổ một tiếng, trước mặt một đám đáng ghét, thân nhân duy nhất của mình lại nói mình như vậy, cơ thể giống như bị một trận rét thổi qua làm tâm cậu lạnh cóng, mà đám cẩu điên kia lại càng lấn tới.



Dương Hoành Đồ trực tiếp ném một xấp hình trước mặt Diêu Dĩnh, ngữ khí tràn đầy trào phúng, “Cô xem con trai ngoan của cô làm gì bên ngoài đi.”








Dương Uấn Chi ra cửa, không có mục đích, không biết phải đi đâu về đâu, nếu khoan dung trước đây của cậu chỉ đổi lấy người khác càng không kiêng dè nhục nhã cậu, vậy cậu sẽ không nhân từ nữa, hôm nay chỉ là đánh trả, nếu có lần sau chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy nữa.



Chờ cậu lấy lại tinh thần mới phát hiện tay mình không ngừng run lên, điện thoại thông báo 43 cuộc gọi nhỡ.



“Nghe.” Vừa mở miệng, âm thanh càng không tự chủ run lên.



“Bảo bối, sao lâu vậy mới nghe điện thoại, xảy ra chuyện gì sao?” Ngô Thắng Vũ gấp đến độ suýt chút nhảy qua cửa sổ lao xuống. Lúc tan học hắn vốn muốn cùng cậu về nhà nhưng Dương Uấn Chi luôn nói không cần hắn bồi, có thể có chuyện gì chứ, về đến nhà sẽ gọi điện cho hắn. Nhưng lâu thật lâu điện thoại vẫn yên lặng như cũ, hắn gọi thì cậu lại không bắt máy làm hắn vừa gấp vừa lo. Sớm biết như vậy dù cậu có nói gì hắn cũng theo cậu về.



Đầu bên kia thật lâu không nói gì, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ vang vọng, hắn gấp muốn điên, “Vợ, sao em khóc?”



Dương Uấn Chi không hề trả lời, cậu rơi nước mắt nhưng không hề phát ra tiếng động gì, không biết Ngô Thắng Vũ sao lại nghe được, lo lắng hỏi cậu, “Em ở đâu? Bây giờ đừng chạy lung tung, cũng đừng cúp điện thoại. Anh đến ngay.”



Dương Uấn Chi chỉ nghe bịch một tiếng, mà Ngô Thắng Vũ bên này thật sự nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống.