Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 66 : Còn kêu chú a, mau gọi ba

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Edit: Đậu



Nhìn con trai của mình kiên định như vậy, Lục Tử Dư đột nhiên bật cười, “Tiểu Vũ a, đang diễn phim truyền hình sao, cái gì mà yêu khổ đại cừu thâm. Con cho rằng mẹ con bà bà không văn minh sao?”



Bà… Bà? Đại não cậu có chút không kịp, nửa ngày không phản ứng lại, vẫn là Ngô Thắng Vũ bật cười trước, âm thanh có chút kích động, “Mẹ, mẹ đồng ý?”



Lục Tử Dư thầm phun tào, bà có thể không đồng ý sao, năm đó anh sinh đôi với bà bắt cóc chú nhỏ cũng là nhờ mẹ con thầm giúp đỡ đó. Lục Tử Dư nhìn cậu vẫn còn đang khiếp sợ, cười nói, “Tiểu Chi, lúc con còn nhỏ mẹ đã nghĩ đứa nhỏ đáng yêu này không biết lớn lên sẽ tiện nghi nhà ai, không nghĩ tới tiện nghi cho tiểu tử nhà ta.”



Dương Uấn Chi bị bà chọc cười, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chú vẫn đang yên lặng uống trà, không khỏi lo lắng.



“Chú…”



Lục Tử Dư nhìn chồng mình vẫn còn lạnh mặt, cười sắp rút gân, “Được rồi a, Ngô Hủ Sinh chớ giả bộ.”



“Anh là đang chuẩn bị tư thế nha.” Ngô Hủ Sinh nhấp ngụm trà, chậm rãi để ly xuống, “Còn kêu chú a, mau gọi ba.”



Dương Uấn Chi không biết đây là lần thứ mấy trong ngày mình ngây ngẩn, qua một giây mới run rẩy kêu một tiếng, “Ba.”



Xưng hô bị thiếu hụt mười mấy năm cuối cùng lại được thốt lên, cậu không phát hiện thanh âm của mình đã nghẹn ngào. Ngô Thắng Vũ vội vàng đi tới ôm cậu.



Nhìn đứa nhỏ bà luôn yêu thích rơi nước mắt, trong lòng Lục Tử Dư cũng nhói đau, “Còn mẹ đâu Tiểu Chi.”




Cậu đang rửa rau, quay đầu nhìn hai người đang tán gẫu trong phòng khách, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên, hóa giải khúc mắt của hắn thì hai người họ hẳn là sẽ không còn hiểu lầm nữa.



“Trời lạnh như vậy, con đừng đụng nước lạnh, để mẹ.” Lục Tử Dư cầm rổ rau trong tay cậu, “Con vào phòng khách uống nước đi.”



“Không cần, mẹ, con muốn phụ mẹ.”



“Đứa nhỏ ngốc này, sao lại khóc rồi.”



Cậu lúc này mới phát hiện hai mắt mình đã ướt, hôm nay thật sự quá hạnh phúc, “Người thân của con chưa từng tốt với con như vậy.”



“Tiểu Chi, sau này cứ xem chúng ta là ba mẹ của con là được rồi, trước đây mẹ hay nghĩ Uấn Chi là con của mẹ thì tốt rồi, không nghĩ tới cư nhiên thành sự thật ha ha. Đừng khóc, không tốt cho thân thể.”



“Dạ, mẹ.” Cậu kéo kéo tay mẹ Ngô, lần đầu tiên trong đời có thể làm nũng với trưởng bối làm cậu hạnh phúc không thôi.



“Chà chà, vợ có mẹ liền không cần anh nữa.” Ngô Thắng Vũ làm bộ đáng thương mếu mếu, Lục Tử Dư nguýt hắn một cái, “Còn không mau mang con dâu của mẹ ra salon ngồi. Đừng có vây ở đây hết, mẹ làm xong sẽ gọi hai đứa.”



“Tuân mệnh, mẫu hậu đại nhân.”



Lần này không chỉ có Lục Tử Dư, Dương Uấn Chi cũng liếc hắn một cái, Ngô Thắng Vũ cảm thấy mình phi thường phi thường oan ức.