Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 94 : Đại kết cục~

Ngày đăng: 18:00 30/04/20


Edit: Đậu



Lúc Ngô Thắng Vũ thấy Dương Uấn Chi ở phi trường, hắn hơi hoảng hốt. Dương Uấn Chi 24 tuổi cao hơn mấy năm trước nhiều, áo khoác dài làm cậu thêm tinh tế trưởng thành, trên cổ vẫn là khăn choàng hắn tặng năm cấp ba, gương mặt dù không có biểu tình gì lại làm hắn cảm giác thật nhu hòa. Da thịt trắng nõn, hai chân thon dài, gương mặt ngây ngô của trước đây đã nẩy nở, hoàn toàn lột xác thành một mỹ nhân.



Trên đường đi không ít nữ sinh quay đầu dừng chân, lén lút nhìn thêm vài lần, thậm chí còn có người chụp trộm.



“Baba.” Nhìn thấy Dương Uấn Chi, Ngô Ngạo Trình vui vẻ nhào tới lồng ngực cậu.



Thì ra đã có con trai a, nữ sinh hận thu hồi điện thoại di động, Ngô Thắng Vũ không nhịn được cong cong khóe miệng, vợ mình được hoan nghênh như vậy, thật sự nguy hiểm hơn năm cấp ba nhiều a!



“Trình Trình.” Cậu ôm con trai hôn mặt bé mấy cái, tuy rằng trong thời gian du học có về nhà mấy lần nhưng lần gần đây nhất cũng là một năm trước rồi, nhìn con mình đã cao như vậy, cậu có chút tiếc nuối.



“Baba sau này còn đi nữa không?”



“Baba không đi nữa, sau này baba bồi Trình Trình a.”



“Vậy còn anh sao vợ, không cho em rời khỏi anh nữa.” Hắn ôm eo cậu thân mật hôn má, mấy em gái ban nãy đã tan nát cõi lòng giờ như bị đạp thêm mấy cú, quả nhiên suất ca đều là gay a!



Dương Uấn Chi về nhà phát hiện mẹ mình cũng ở đó, lập tức vui vẻ. Bà đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, rốt cục người một nhà đã có thể chân chính đoàn viên, cùng nhau đón giao thừa, chào năm mới. Lần này trở về, mọi người thương lượng là Dương Uấn Chi và Ngô Thắng Vũ sẽ mua một căn nhà nhỏ cùng khu với Ngô gia, cách cũng gần, có lúc Trình Trình sẽ ở lại nhà bà để baba với cha tận hưởng cuộc sống hai người ngọt ngào.



Ban công phòng ngủ chính được chỉnh sửa rất thanh nha, hai người treo thêm hoa trang trí, ở giữa đặt một cái bàn, thỉnh thoảng họ sẽ ngồi đó uống một ít rượu vang đỏ.



“Vợ, người ta nói bảy năm chi dương, chớp mắt một cái đã sang năm thứ tám.”



“Ừm.”
“d*m thủy của em hình như còn nhiều hơn trước nữa, chà chà.”



“Còn không phải do anh thao ra sao…. A….. Hức hức…”



“Mỗi ngày đều vừa làm việc vừa ăn đại dương v*t của chồng, rất thỏa mãn đi.”



“Ừm…. A.” Dương Uấn Chi ngửa đầu thoải mái rên rỉ, đột nhiên dạ dày xoắn lại quay cuồng, “Chồng…. Anh dừng chút…”



“Sao vậy?” Làm được một nửa, cậu lại đẩy hắn ra chạy đến phòng rửa tay nôn.



Cảnh này, hình như hơi quen.



“Bảo bối, có phải… Em đang có không?”



Lần này hắn không dám làm nữa, vội vàng xoa xoa thân thể cho cậu, sau đó mặc quần áo tử tế, về nhà kiểm tra. Kiểm tra xong, quả nhiên là đang mang thai, bảy năm qua đi, bọn họ rốt cục đã có đứa con thứ hai.



“Không biết có phải lần làm em trên ban công không nữa.” Ngô Thắng Vũ vui vẻ hôn Dương Uấn Chi, một tay xoa bụng cậu, nghĩ đến nhà mình sắp có thêm một tiểu sinh mệnh liền thấy hưng phấn không thôi.



Đương nhiên hai người không ngờ tới là, mấy tháng sau trong nhà không chỉ có thêm một sinh mệnh nhỏ mà là hai cái. Dương Uấn Chi thành công sinh một đôi long phượng thai, anh trai tên Ngô Ngữ Trình, em gái tên Ngô Ngữ Manh, hai bé ra đời cách nhau ba phút. Ngô Ngạo Trình vì chuyện mình làm anh hai mà vui vẻ kiêu ngạo, cứ hai phút là liếc mắt nhìn em trai em gái trên giường trẻ. Mà Ngô Ngữ Trình giống như đặc biệt thích anh hai mình, nếu như mở mắt ra không Ngô Ngạo Trình sẽ khóc cho nên khi lớn lên, bé vẫn thật dính lấy anh hai. Mỗi lần như vậy Ngô Ngữ Manh đều sẽ bĩu môi làm bộ tức giận hỏi Dương Uấn Chi có phải hai người họ mới là sinh đôi không làm cha và baba dở khóc dở cười.



Hai đứa trai một đứa gái đều giống hắn 50%, giống cậu 50%, con gái thì dung mạo xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu. Cậu cảm thấy mình thật sự rất rất may mắn mới có thể gặp và yêu Ngô Thắng Vũ, mà may mắn hơn là người cậu yêu cũng yêu cậu, đối phương nguyện ý trở thành người quan trọng nhất của cậu, sau khi sinh hai anh em xong, cậu lại mang nhẫn theo. Công ty rất nhanh liền tia được hai người đeo nhẫn đôi, tất cả suy đoán trong nháy mắt lại rõ ràng, mà cậu không nghĩ tới, họ không có vì chuyện này mà rời đi hay xem thường hai người. Trước mặt toàn thể nhân viên, Dương Uấn Chi yên lặng nắm chặt tay Ngô Thắng Vũ.



Ở bên cạnh người mình yêu nhất, không quan tâm đến thế tục, cùng sóng vai phấn đấu gầy dựng thành tựu huy hoàng của hai người, hạnh phúc nhất của đời người có lẽ cũng chỉ như vậy thôi.