When He Was Wicked

Chương 20 :

Ngày đăng: 15:40 19/04/20


... Michael sẽ làm bất cứ cái gì anh ấy muốn. Anh ấy luôn như thế.



—của Nữ bá tước Kilmartin gửi Helen Stirling, ba ngày sau khi nhận được thư của Helen



Những ngày sau đó không hề mang đến cho Francesca một chút bình yên nào. Khi cô nghĩ về chuyện đó dựa theo lý trí—hoặc ý nhất là lý trí hết mức cô có thể—dường như lẽ ra cô đã phải tìm ra câu trả lời nào đó, phải cảm thấy một chút sự hợp lý trong chuyện này, một cái gì đó có thể bảo cho cô biết nên phải làm gì, phải cư xử thế nào, cô nên có quyết định ra sao.



Nhưng, không. Chẳng có gì cả.



Cô đã ngủ với anh hai lần.



Hai lần.



Với Michael.



Riêng cái đó thôi lẽ ra cũng đủ để xác định lựa chọn của cô, thuyết phục cô chấp nhận lời cầu hôn của anh. Cái đó lẽ ra phải rất rõ ràng. Cô đã ăn nằm với anh. Cô có thể đang có mang, mặc dù khả năng đó dường như khá nhỏ, nếu nghĩ đến việc cô đã phải mất tròn hai năm để có bầu với John.



Nhưng ngay cả nếu không có những hậu quả như thế, quyết định của cô lẽ ra phải thật hiển nhiên. Trong thế giới của cô, trong xã hội của cô, cái kiểu thân mật như cô đã làm chỉ đồng nghĩa với duy nhất một điều.



Cô phải lấy anh.



Vậy nhưng cô vẫn không thể lôi từ vâng ra khỏi miệng mình. Mỗi khi cô nghĩ cô sẽ tự thuyết phục bản thân rằng đó là việc cô phải làm, có một giọng nói nhỏ xíu bên trong cô buộc cô phải dè dặt, và cô ngừng lại, không thể tiến thêm, quá sợ hãi việc phải đào sâu vào những cảm xúc của mình và cố tìm hiểu xem tại sao cô lại cảm thấy đờ đẫn đến thế.



Michael không hiểu, đương nhiên. Sao anh có thể hiểu được, khi cô cũng chẳng hiểu nổi mình?



"Anh sẽ gọi mục sư vào sáng mai," anh thì thầm vào tai cô khi giúp cô ngồi lên con ngựa mới, bên ngoài căn nhà của người làm vườn. Cô đã thức dậy một mình, đâu đó vào khoảng chiều muộn, một mẩu tin nhắn đặt trên chiếc gối bên cạnh cô, giải thích rằng anh đang đưa Felix về Kilmartin và sẽ trở lại sớm với một con ngựa mới.



Nhưng anh chỉ mang một con ngựa, buộc cô lại phải cưỡi chung yên với anh, lần này cô ngồi sau lưng.



"Em chưa sẵn sàng," cô nói, một cảm giác hoảng loạn bất chợt dâng lên trong ngực. "Đừng gặp ông ta. Chưa được."



Gương mặt anh sầm lại, nhưng anh không cho phép cơn giận của mình dâng lên cao hơn. "Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau," anh nói.



Và họ cưỡi ngựa về nhà trong im lặng.



Cô cố trốn về phòng mình khi họ về tới Kilmartin, lẩm bẩm cái gì đó về việc cần phải tắm, nhưng anh tóm lấy tay cô, nắm tay anh thật chặt và không suy suyển, và cô nhận ra mình lại ở một mình với anh, trở lại căn phòng khách hoa hồng chứ chẳng đâu khác, cánh cửa đang đóng chặt sau lưng họ.



"Tất cả những chuyện này là sao?" anh hỏi.



"Ý anh là gì?" cô ngừng lại, cố gắng tuyệt vọng không nhìn về phía cái bàn sau lưng anh. Đó chính là cái bàn mà anh đã đặt cô ngồi lên đó tối hôm trước, rồi làm những chuyện không thể nói ra với cô.



Và riêng hình ảnh đó cũng đủ để làm cô run lên.



"Em biết ý anh là gì," anh nói vẻ thiếu kiên nhẫn.



"Michael, em—"



"Em sẽ lấy anh chứ?" anh hỏi.



Chúa ơi, cô ước sao anh sẽ không nói toạc ra như vậy. Sẽ dễ dàng né tránh hơn bao nhiêu nếu câu nói đó không được nói ra, treo lơ lửng ngay giữa họ.



"Em—em—"



"Em sẽ lấy anh chứ?" anh nhắc lại, lần này lời nói thật cứng rắn, và có thêm chút góc cạnh.



"Em không biết," cuối cùng cô trả lời. "Em cần thêm thời gian."



"Thời gian để làm gì?" anh gắt. "Để anh cố gắng thêm chút nữa làm cho em có mang?"



Cô nhăn mặt như thể bị đánh.



Anh tiến về phía cô. "Bởi vì anh sẽ làm thế đấy," anh cảnh báo. "Anh sẽ đè em ra ngay bây giờ, và rồi tối nay, và rồi ba lần nữa vào ngày mai nếu điều đó là cần thiết."



"Michael, thôi đi..." cô thì thầm.



"Anh đã ăn nằm với em," anh nói, giọng anh bình thản vậy mà vẫn có vẻ khẩn trương kỳ lạ. "Hai lần. Em chẳng còn trong trắng gì. Em biết điều đó có nghĩa là sao."



Và bởi vì cô chẳng phải trong trắng gì—và chẳng ai trông đợi cô như vậy—nên cô mới có thể nói, "Em biết. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Nếu như em không có mang."



Michael rít lên một từ cô chưa bao giờ mơ anh có thể nói ra trước mặt cô.



"Em cần thời gian," cô nói, vòng tay ôm lấy người mình.



"Tại sao?"



"Em không biết. Để nghĩ. Để tìm cách giải quyết. Em không biết."



"Còn cái quỷ gì để mà nghĩ nữa?" anh bật ra.



"Ừm, ví dụ như là, về chuyện liệu anh có thể làm một người chồng tốt không," cô bật lại, cuối cùng cũng bắt đầu tức giận.



Anh lui lại. "Câu đó có nghĩa quái gì thế?"



"Những việc làm trong quá khứ của anh, đầu tiên là thế," cô trả lời, nheo mắt lại. "Anh chẳng hẳn là một hình mẫu đoan chính của con chiên đạo Thiên chúa."



"Cái đó, phát ra từ người đàn bà đã ra lệnh cho tôi cởi bỏ quần áo mới chiều nay sao?" anh giễu cợt.



"Đừng có xấu thế," cô nói với giọng thật thấp.



"Đừng có thách thức sự kiềm chế của anh."



Đầu cô bắt đầu quay cuồng, và cô ấn các ngón tay vào thái dương. "Vì Chúa, Michael, anh không thể để em suy nghĩ sao? Anh không thể cho em chút thời gian suy nghĩ sao?"



Nhưng sự thực là, cô phát sợ nếu phải nghĩ. Bởi vì cô sẽ nhận ra cái gì chứ? Rằng cô là một người lẳng lơ, mất nết? Rằng cô đã cảm thấy một sự phấn khích hoang sơ với người đàn ông này, một cảm giác ngây ngất, xấu xa chưa từng có với chồng của cô, người mà cô yêu đến từng phần nhỏ trong trái tim mình.



Cô đã tìm thấy khoái lạc với John, nhưng chẳng có gì như thế này.



Cô thậm chí chưa bao giờ mơ chuyện này có tồn tại.



Vậy mà cô đã tìm thấy nó với Michael.



Bạn cô. Người bạn tâm sự của cô.



Người tình của cô.



Chúa ơi, cô đã thành cái gì thế này?



"Làm ơn," cuối cùng cô khẽ nói. "Làm ơn. Em cần ở một mình."



Michael nhìn cô chằm chằm thật lâu, lâu đủ để làm cô muốn ngọ ngoạy dưới ánh mắt soi mói của anh, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ chửi thề và bước ra khỏi căn phòng.



Cô rớt phịch xuống chiếc ghế sofa và úp mặt vào tay. Nhưng cô không khóc.
"Tử tế với em đến như thế."



Đôi lông mày anh nhướng lên. "Anh không nên thế sao?"



"Không!"



"Anh không nên tử tế." Đó không phải là một câu hỏi theo cái cách anh nói, đúng hơn là một câu kết luận có vẻ thú vị.



"Đó không phải là ý em," cô nói, lắc đầu. Anh làm cô bối rối, và cô ghét như vậy. Chẳng có gì cô đánh giá cao hơn là một cái đầu lạnh và sáng suốt, và Michael đã có thể đánh cắp cái đó từ cô chỉ bằng một nụ hôn.



Và rồi anh đã làm nhiều hơn thế.



Quá nhiều.



Cô sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.



Cô sẽ không bao giờ sáng suốt nữa.



"Trông em có vẻ khổ sở," anh nói.



Cô muốn bóp cổ anh.



Anh gật gù và mỉm cười.



Cô muốn hôn anh.



Anh giơ cái bình trà lên. "Nữa?"



Chúa ơi, vâng, và đó là vấn đề.



"Francesca?"



Cô muốn nhảy qua cái bàn và ngồi lên đùi anh.



"Em thực sự ổn chứ?"



Càng lúc càng khó thở.



"Frannie?"



Mỗi khi anh nói, mỗi khi anh nhúc nhích cái miệng, thậm chí chỉ để thở, đôi mắt cô lại hướng vào môi anh.



Cô cảm thấy mình đang tự liếm môi.



Và cô biết là anh biết—với tất cả kinh nghiệm, tất cả sự thành thạo trong việc quyến rũ của anh—chính xác cô đang cảm thấy cái gì.



Anh có thể đưa tay ra với cô và cô sẽ không từ chối.



Anh có thể chạm vào cô và cô sẽ cháy bùng lên.



"Em phải đi," cô nói, nhưng giọng cô như hết hơi và thiếu sức thuyết phục. Và rõ ràng việc cô chẳng thể rời mắt khỏi ánh mắt anh chẳng giúp ích gì nhiều.



"Những vấn đề quan trọng cần giải quyết trong phòng ngủ của em?" anh thì thào, môi anh cong lên.



Cô gật đầu, mặc dù cô biết anh đang trêu cô.



"Vậy thì đi đi," anh khuyến khích, nhưng giọng anh bình thản và thực tế là, nó nghe chẳng khác gì một tiếng gầm gừ quyến rũ.



Bằng cách nào đó cô đưa được hai bàn tay tới cái mép bàn. Cô bấu chặt lấy tấm gỗ, tự bảo mình phải đẩy ra, phải làm gì đó, phải cử động.



Nhưng cô đã cứng đơ người.



"Liệu em có thích ở lại không?" anh thì thầm.



Cô lắc đầu. Hoặc ít ra là cô nghĩ cô đã.



Anh đứng dậy và đi ra sau ghế của cô, cúi xuống để nói thầm vào tai cô, "Anh giúp em đứng dậy nhé?"



Cô lắc đầu lần nữa và suýt nữa nhảy dựng lên, sự gần gũi của anh không hiểu sao đã phá vỡ phép thuật anh đã ếm vào cô. Vai cô va vào ngực anh, và cô lảo đảo lui lại, sợ rằng đụng chạm thêm nữa sẽ khiến cô làm chuyện gì đó mà cô sẽ phải hối tiếc.



Như thể cô chưa làm đủ những chuyện như thế rồi vậy.



"Em cần lên lầu," cô buột ra.



"Rõ ràng là vậy," anh nói nhẹ nhàng.



"Một mình," cô thêm.



"Anh không dám mơ đến chuyện bắt em phải chịu đựng sự có mặt của anh thêm một khắc nào nữa."



Cô nheo mắt. Anh đang có ý định gì đây? Và vì cái quỷ gì mà cô lại cảm thấy thất vọng đến thế này?



"Nhưng có thể..." anh lẩm bẩm.



Trái tim cô nhảy lên.



"...có thể anh nên hôn tạm biệt em," anh kết luận. "Lên tay, tất nhiên. Đó là phép tắc."



Cứ làm như họ chưa quẳng hết cả phép tắc lại London.



Anh nhẹ nắm lấy những ngón tay cô. "Chúng ta đang tìm hiểu nhau, dù sao đi nữa," anh nói. "Phải không nhỉ?"



Cô nhìn anh chằm chằm, không thể rời mắt khỏi đầu anh khi anh cúi xuống trên tay cô. Đôi môi anh lướt qua những ngón tay cô. Một lần... hai lần... và anh đã xong.



"Mơ thấy anh nhé," anh nói dịu dàng.



Đôi môi cô hé ra. Cô không thể thôi ngắm gương mặt anh.



Anh đã làm cô mê mẩn, đã bắt đi linh hồn cô. Và cô không thể nhúc nhích.



"Trừ phi em muốn nhiều hơn là một giấc mơ," anh nói.



Cô có muốn.



"Em sẽ ở lại?" anh thì thầm. "Hay em sẽ đi?"



Cô ở lại. Trời giúp cô, cô đã ở lại.



Và Michael đã cho cô thấy một cái thư viện có thể trở nên lãng mạn đến mức nào.