[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt
Chương 10 : CHƯƠNG IV.II
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
***
Nơi bốn dãy hành lang tụ lại với nhau bên dưới một cây cột đỡ mái nhà đang sáng trưng bởi những ánh đèn lồng và những quả cầu ma thuật lơ lửng. Lính tráng và pháp sư tụ tập ở đây. Trong số đó là các thành viên của Hội Đồng: Radcliffe và Sabrina Glevissig. Sabrina, giống như Keira Metz, cũng đang mặc quần áo xám màu của đàn ông. Geralt nhận ra cuộc đảo chính đang diễn ra ngay trước mắt và có thể phân biệt được các phe phái nhờ vào đồng phục.
Đang quỳ trên sàn là Triss Merigold, cúi xuống một xác người nằm trong một vũng máu. Geralt nhận ra Lydia van Bredevoort. Anh nhận ra cô nhờ vào mái tóc và cái váy lụa. Khuôn mặt thì anh không bao giờ có thể nhận ra nổi, bởi vì nó không còn là một khuôn mặt nữa. Nó là một cái mặt nạ chết chóc, gớm guốc, với hàm răng nhe ra qua một nửa bên má và hàm dưới bị hủy hoại, dập nát, sưng phù nặng nề.
“Che cô ấy lại.” Sabrina Glevissig nói thẫn thờ. “Khi cô ấy chết thì ảo ảnh cũng biến mất......Chết tiệt, lấy cái gì đó che cô ấy lại đi.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế Radcliffe?” Triss hỏi, bỏ tay ra khỏi cán con dao đang cắm vào dưới xương ức của Lydia. “Làm sao lại xảy ra chuyện này? Đáng nhẽ phải không có ai chết!”
“Cô ta tấn công chúng tôi.” Người pháp sư lầm bầm, cúi đầu. “Khi chúng tôi đem Vilgefortz đi họ đã nhảy vào chúng tôi. Có một cuộc xô xát...bản thân tôi cũng chẳng biết nữa...đó là con dao của cô ta.”
“Che mặt cô ấy lại!” Sabrina quay ngoắt lại. Geralt thấy đôi mắt cô ta cháy rực như than hồng.
“Sao anh ta lại ở đây?”
Triss nhảy dựng lên, và lao vào witcher. Geralt trông thấy gương mặt cô trước bàn tay cô. Sau đó anh nhìn thấy một ánh chớp và chìm vào bóng tối. Anh cảm thấy những bàn tay trên cổ mình và một cú giật mạnh.
“Giữ anh ta lại, không là anh ta ngã xuống bây giờ.” Giọng của Triss có vẻ không tự nhiên, như thể đang giả vờ giận dữ. Cô lại kéo anh lên, nên trong một thoáng anh cảm thấy cô ở ngay cạnh.
“Hãy tha lỗi cho em,” anh nghe cô thì thầm thật nhanh. “Em phải làm vậy.”
Người của Dijkstra ghìm anh xuống.
Anh lắc đầu. Anh dùng đến những giác quan khác. Ở dãy hành lang có chuyển động, bầu không khí gợn sóng, mang theo mùi hương. Và những giọng nói. Sabrina Glevissig nguyền rủa, cố trấn an Triss. Những người lính có mùi như doanh trại, kéo lê một cái xác trên nền đất, chiếc váy lụa thì thầm. Máu. Mùi máu. Và mùi ozone. Mùi ma thuật. Những giọng nói cất cao. Bước chân, một đôi guốc gõ một cách lo lắng.
“Nhanh lên! Chuyện này diễn ra quá lâu rồi! Đáng lẽ ra giờ này chúng ta đã phải ở Garstang rồi!”
Philippa Eilhart. Đang lo lắng.
“Sabrina, Marti Sodergren làm nhanh hơn. Nếu cần thiết, hãy gọi cô ấy dậy. Đang có chuyện gì đó không ổn với Hen Gedymdeith. Tôi nghĩ là một cơn đau tim. Hãy bảo Marti lo chuyện đó đi. Nhưng đừng nói lời nào với cô ấy về chuyện gì đang diễn ra. Triss, cô hãy định vị và mang theo Dorregaray, Carduin và Drithelm đến Garstang.”
“Tại sao?”
“Họ đại diện cho các vị vua. Hãy cho Ethain và Esterad biết về hành động của chúng ta và kết quả của nó. Nó sẽ đem....Triss, tay cô đang dính máu kìa! Của ai?”
“Lydia.”
“Chết tiệt. Khi nào? Tại sao?”
“Giờ thì có quan trọng không?” một giọng bình thản, lạnh lùng cất lên. Tissaia de Vries. Chiếc váy của bà sột soạt. Tissaia mặc một bộ đồ ngủ, không phải đồng phục nổi loạn. Geralt dỏng tai lên nhưng không nghe thấy âm thanh của xích dimeritium.
“Cô giả vờ bị tác động sao?” Tissaia tiếp tục. “Giả vờ lo lắng? Khi tổ chức một cuộc nổi loạn, khi lính vũ trang lẻn vào trong đêm, cô phải tính đến rằng sẽ có thương vong chứ. Lydia đã chết, Hen Gedymdeith đang chết. Ta vừa mới trông thấy Artaud phút trước, gương mặt ông ta bị hủy hoại. Sẽ còn có thêm bao nhiêu nạn nhân nữa hả Philippa Eilhart?”
“Tôi không biết.” Philippa trả lời ngắn gọn. “Nhưng tôi sẽ không quay lại đâu.”
“Đương nhiên. Cô không quay lại vì bất cứ thứ gì cả.”
Bầu không khí rúng động, những gót giày gõ lên nền nhà theo nhịp. Philippa đang tiến lại gần anh. Anh nhớ nhịp chân lo lắng của cô ta vào ngày hôm trước khi họ bước cùng nhau trong căn phòng của Aretuza để ăn trứng cá muối. Anh nhớ mùi húng quế và cam tùng. Giờ thì mùi đó đã trộn lẫn với bột nở. Geralt không nghĩ là anh sẽ tham dự vào cuộc đảo chính nào, nhưng nếu anh có liên quan, anh không nghĩ là mình sẽ đánh răng trước đó.
“Anh ta không thể trông thấy cô, Phil.” Một Dijkstra mơ màng lên tiếng. “Anh ta không nhìn thấy gì và đã không trông thấy gì. Cô ả với mái tóc đẹp đã làm mù anh ta.”
Anh nghe thấy và cảm nhận được hơi thở của Philippa, mọi chuyển động của cô ta, nhưng ngọ nguậy đầu một cách kì quặc, giả vờ bị rối trí. Nữ pháp sư đã không bị lừa.
“Đừng giả vờ Geralt, Triss đã che đôi mắt của anh đi, nhưng đã không bứt đầu của anh ra khỏi cổ. Làm sao mà anh lại ở đây?”
“Tôi chạy. Yennefer đâu?”
“Thật là một ơn phước cho những kẻ không biết.” Giọng của Philippa không có chút gì là cợt nhả. “Anh sẽ được sống lâu hơn. Nói cảm ơn Triss đi. Đó chỉ là một câu thần chú yếu thôi, rồi anh sẽ sớm nhìn được. Và anh đã không phải nhìn những gì không nên nhìn. Theo dõi họ, Dijkstra. Tôi sẽ quay lại.”
Lại có chuyển động. Những giọng nói. Âm vực cao của Keira Metz, chất giọng trầm thấp của Radcliffe. Tiếng ủng của lính tráng giậm trên nền nhà. Giọng của Tissaia de Vries cất cao lên.
“Bỏ cô ấy ra! Làm sao các người có thể? Làm sao các người có thể làm chuyện này?”
“Cô ta là một kẻ phản bội!” giọng trầm thấp của Radcliffe trả lời.
“Ta không tin.”
“Máu không phải là nước lã.” Philippa Eilhart lạnh lùng lên tiếng. “Và Hoàng đế Emhyr đã hứa hẹn tự do cho người elves. Và một quốc gia độc lập cho riêng họ. Thế là quá đủ để phản bội chúng ta rồi.”
“Trả lời đi!” Tissaia de Vries xúc động nói. “Trả lời cô ấy đi, Enid!”
“Trả lời đi, Francesca.”
Tiếng leng keng của xích dimeritium. Và chất giọng elvish du dương của Francesca Findabair, Bông Cúc của Thung Lũng, người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
“Me Va a Vort, Dh’oine. These N’aen and dice’n.”
“Thế đã đủ cho bà chưa, Tissaia?” Philippa nói, nghe như sủa. “Giờ thì bà tin tôi chưa? Bà, tôi, chúng ta đều đã và vẫn luôn là một Dh’oine đối với cô ta, một con người, mà một Aen Seidh như cô ta chẳng có gì để mà nói. Và anh, Fercart? Emhyr và Vilgefortz đã hứa hẹn anh điều gì để khiến anh phản bội lại chúng ta?”
“Xuống địa ngục đi, đồ lăng loàn.”
Geralt lắng nghe nhưng không thấy âm thanh của nắm tay sắt va chạm với một cái hàm. Philippa kiềm chế tốt hơn Keira. Hoặc là không có nắm tay sắt nào cả.
“Radcliffe, mang những kẻ phản bội đến Garstang! Dethmold, hãy giúp nhà giáo vĩ đại de Vries đi. Đi đi. Tôi sẽ gia nhập cùng với mọi người sau.”
Những bước chân. Mùi húng quế và cam tùng.
“Dijkstra.”
“Tôi đây, Phil.”
“Đám cấp dưới của ông không cần phải ở đây nữa. Hãy bảo họ quay lại Loxia đi.”
“Cô có chắc...”
“Đến Loxia, Dijkstra!”
“Xin tuân lệnh, thưa quý cô.” Giọng của người gián điệp có đôi chút mỉa mai. “Lính lác đã làm xong phần việc của họ rồi. Giờ là đến lượt các pháp sư. Và tôi xin nhanh chóng tránh ra khỏi tầm mắt tuyệt đẹp của bệ hạ. Tôi không hy vọng một lời cảm ơn vì sự trợ giúp và tham gia vào cuộc đảo chính nhưng tôi chắc bệ hạ sẽ luôn ghi nhớ tôi với lòng biết ơn.”
“Xin lỗi, Sigismund. Cảm ơn ông vì đã giúp.”
“Không có gì, tôi rất vinh hạnh. Này, Voymir, tập hợp quân lính lại. 5 người đi cùng ta. Số còn lại đợi bên dưới và đến chỗ Thác Nước. Đương nhiên là trong im lặng, không ồn ào hay gây rối gì cả. Dùng dãy hành lang bên cạnh ý. Xuống cảng Loxia và không một lời nào! Nhanh lên!”
“Anh đã không nhìn thấy gì hết.” Philippa Eilhart thì thầm với Geralt, witcher bắt được mùi húng quế, cam tùng và bột nở. “Anh đã không nghe thấy gì hết. Anh chưa bao giờ nói chuyện với Vilgefortz. Dijkstra sẽ dẫn anh về Loxia. Tôi sẽ cố tìm anh ở đó sau khi....sau khi mọi việc kết thúc. Tôi đã hứa với anh một chuyện ngày hôm qua và tôi sẽ giữ lời.”
“Còn Yennefer?”
“Anh ta bị ám ảnh rồi.” Dijkstra quay lại, chân nhún nhảy. “Yennefer, Yennefer....Tôi phát chán rồi. Đừng lo về anh ta, Phil. Còn có những vấn đề cấp bách hơn. Cô đã tìm được trong đống đồ của Vilgefortz thứ cần tìm chưa?”
“Rồi. Đây, cái này là cho ông.”
“Ôhô!” Tiếng sột soạt của giấy. “Ôhô! Ôhô, Ôhô! Tuyệt đẹp! Công tước Nitert. Xuất sắc! Nam tước...”
“Kín đáo vào, và không nhắc tên. Và tôi xin ông, sau khi về Tretogor, đừng vội hành quyết. Đừng tạo bê bối sớm làm gì.”
“Không phải sợ. Những chàng trai tham vàng của Nilfgaard trong danh sách đây đều an toàn. Trong lúc này. Đây sẽ là những con rối đáng yêu để tôi giật dây. Và rồi mắc thêm nhiều dây nữa....Chỉ tò mò thôi, còn có danh sách nào khác nữa không? Kaedwen, Temeria hay Aedirn có kẻ phản bội không? Tôi sẽ rất vui nếu được ngó qua. Thậm chí chỉ cần nửa cái liếc mắt...”
“Tôi biết ông sẽ rất vui. Nhưng đó không phải việc của ông. Những danh sách đó đã được đưa cho Sabrina Glevissig và Radcliffe, họ sẽ biết phải làm gì với chúng. Và giờ, tạm biệt. Nhanh lên.”
“Phil.”
“Tôi nghe đây.”
“Trả lại mắt cho witcher đi. Đừng để anh ta trượt ngã trên cầu thang chứ.”
***
Trong căn phòng khiêu vũ của Aretuza buổi tiệc vẫn đang tiếp diễn, nhưng hình thức đã thay đổi thành kiểu truyền thống và thân mật hơn. Những chiếc bàn đã được rời đi, các pháp sư đem vào ghế sôfa, ghế bành và ghế tựa từ những nơi chả biết là đâu. Họ ngồi đó và trò chuyện vui vẻ. Phần lớn các trò tiêu khiển trông có vẻ không được tế nhị cho lắm. Một nhóm lớn ngồi quanh một cái thùng gỗ to, uống rượu, tán gẫu và thỉnh thoảng bật cười. Những người trước đó dùng bữa bằng dĩa bạc, giờ đây cầm sườn lợn bằng cả hai tay và ăn ngấu nghiến không ngại ngùng. Vài người chơi bài. Vài người đang ngủ. Trong góc phòng, một cặp đôi đang hôn nhau thắm thiết và nồng nhiệt đến mức trông như họ không định sẽ chỉ hôn không.
“Cứ nhìn họ mà xem, witcher.” Dijkstra tựa người vào lan can của phòng tranh, quan sát các pháp sư từ trên cao. “Nhìn họ chơi đùa vui vẻ như vậy, anh có thể nghĩ rằng họ rất trẻ. Trong khi đó, Hội Đồng đã bị phanh phui và hầu hết mọi thành viên đang bị kết án phản quốc vì thông đồng với Nilfgaard. Hãy nhìn cái công viên này mà xem. Chỉ cần tìm một góc khuất, và trước khi kịp nhận ra, Vilgefortz đã treo lơ lửng trên một sợi dây rồi. Ah, buổi tiệc, một nụ hôn và một bông hoa...”
“Im đi, Dijkstra.”
***
Con đường đến Loxia là một cầu thang zig zag chạy dọc xuống sườn ngọn núi. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một mái hiên được trang trí nghèo nàn bằng những bụi cây, thảm cỏ và những chậu thùa khô héo. Dijkstra dừng lại ở một mái hiên mà họ vừa đi qua và tiến lại bức tường, được chạm khắc những cái đầu chimera bằng đá hoa, và nước chảy ra từ miệng chúng. Người gián điệp cúi xuống và uống trong một lúc lâu.
Witcher lại gần lan can. Biển lóng lánh ánh vàng, màu trời còn hỗn độn hơn cả những bức họa trong Phòng Tranh Vinh Quang. Bên dưới, anh thấy những toán lính đang nhanh chóng từ Aretuza hướng ra bến cảng. Họ đi qua một cây cầu bắc ngang khe vực.
Thứ mà đột nhiên thu hút sự chú ý của anh, là một người. Bóng hình đó nổi bật lên bởi vì nó đang di chuyển rất nhanh. Chạy ngược về hướng của những người Redania. Đến Aretuza.
“Đi nào,” Dijkstra giục anh bằng một tiếng ho. “Những kẻ dậy sớm ắt được thần linh phù hộ.”
“Nếu ông đang vội thế thì cứ đi một mình.”
“Ờ, dĩ nhiên rồi.” Gián điệp chế nhạo. “Để rồi anh có thể chạy lên đỉnh và cứu Yennefer của mình. Và phang phập nhau như những gã gnome say xỉn. Chúng ta sẽ đến Loxia, witcher. Anh có bị ảo tưởng không đó? Anh nghĩ tôi kéo anh ra khỏi Aretuza bởi vì tôi bí mật thầm yêu anh sao? Đương nhiên là không rồi. Anh ra khỏi đó được là bởi vì tôi cần anh.”
“Để làm gì?”
“Anh đang giả vờ ngu đấy à? Đang theo học ở Aretuza là hàng trăm tiểu thư từ những gia đình quyền lực nhất ở Redania. Tôi không thể liều lĩnh gây hấn với quý bà hiệu trưởng, Margarita Laux-Antille. Bà hiệu trưởng đã không giao cho tôi Cirilla, Công chúa của Cintra, người mà đã được Yennefer đưa đến Thanedd. Tuy nhiên, họ sẽ giao cô bé cho anh. Khi anh yêu cầu.”
“Ông lấy đâu ra cái ý tưởng khôi hài rằng tôi sẽ yêu cầu vậy?”
“Từ giả định khôi hài rằng anh muốn đảm bảo an toàn cho Cirilla. Dưới sự bảo hộ của tôi, dưới sự bảo hộ của Vua Vizimir, cô bé sẽ được an toàn. Ở Tretogor. Thanedd rất nguy hiểm. Xin hãy giữ yên những câu bình luận ác hiểm ở trong mồm. Phải, tôi biết rằng ban đầu ý định của các vị vua đối với cô bé không hẳn là lành mạnh cho lắm. Nhưng nó đã thay đổi. Rõ ràng là Cirilla vẫn còn sống, khỏe mạnh và an toàn, và trong cuộc chiến sắp tới, sẽ đáng giá hơn mười đội kỵ binh hạng nặng. Chết thì con bé chẳng đáng xu nào.”
“Philippa Eilhart có biết ý đồ của ông không?”
“Cô ta không biết. Cô ta thậm chí còn không biết là tôi biết đứa trẻ đang ở Loxia. Phil yêu dấu của tôi luôn ngẩng cao đầu, nhưng Vua Vizimir mới là người ra lệnh ở Redania. Tôi sẽ hoàn thành mệnh lệnh của Vizimir, kệ mẹ mấy mưu kế của lũ pháp sư. Cirilla sẽ đến Thác Nước và khởi hành tới Novigrad và sau đó là Tretogor. Cô bé sẽ an toàn. Anh có tin tôi không?”
Witcher cúi gần vào một trong những cái đầu chimera và uống nước chảy ra từ cái hàm quái vật của nó.
“Anh có tin tôi không?” Dijkstra lặp lại, tiến về phía anh.
Geralt đứng dậy, lấy tay chùi miệng và đấm thẳng vào mồm ông ta. Người điệp viên lảo đảo, nhưng không ngã. Người lính Redania đứng gần đó nhất nhảy bổ vào và cố túm lấy witcher, nhưng chỉ nắm được không khí, và ngay sau đó quỳ xuống, nhổ máu và răng từ trong mồm ra. Tất cả chạy lại chỗ anh ta, tạo nên một mớ hỗn độn và đây chính xác là điều witcher muốn.
Một người Redania đập mặt vào một cái đầu chimera, dòng nước chảy ra đỏ lòm. Người thứ hai bị đấm vào khí quản, anh ta gập đôi người lại như thể bị đánh vào chỗ hiểm. Người thứ ba ăn một cùi chỏ vào mắt, và ngã ngửa ra sau rên rỉ. Dijkstra ôm lấy witcher như một con gấu, nhưng Geralt đạp mạnh vào ống quyển ông ta bằng gót giày. Người điệp viên rú lên và nhảy lò cò trông rất mắc cười.
Một người lính khác cố đánh witcher bằng một cây kiếm-gậy, nhưng nó chỉ sượt qua không khí. Geralt nắm lấy cùi chỏ anh ta bằng một tay, tay kia giữ chặt cổ tay và xoay anh ta một vòng, vật anh ta ngã xuống đất đè lên hai người đang cố đứng dậy. Người lính khá là khỏe và không bỏ cây kiếm ra. Geralt siết chặt nắm đấm lại và bẻ gãy tay anh ta.
Dijkstra, vẫn đang lò dò, cầm lấy một cái đinh ba với ý định đâm witcher dính vào tường. Geralt cúi xuống và nắm chặt cây kiếm bằng cả hai tay, áp dụng một lực mà các học giả gọi là đòn bẩy. Người gián điệp, trông thấy trước mặt mình là bức tường gạch, vì bị bắn lên không trung nhưng đã quá trễ để tránh bị mấy cái đầu chimera đâm vào háng.
Geralt dùng cây kiếm-gậy để hạ một người lính nữa, anh cắm nó xuống đất và dùng chân đạp gãy cây gậy, làm nó ngắn lại. Anh thử lưỡi kiếm, đầu tiên bằng cách đánh vào sau lưng Dijkstra lúc này ngồi trên cái đầu chimera, sau đó làm im lặng người lính đang rên rỉ với bàn tay bị gãy. Đường may trên chiếc áo chẽn của anh đã rách ra từ lâu và witcher cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Người lính cuối cùng vẫn còn đang đứng tấn công bằng một cái chĩa, nghĩ rằng chiều dài của nó cho anh ta lợi thế. Geralt đánh vào mặt anh ta và tay lính đổ xuống một chậu thùa. Một người Redania khác, với sự bướng bỉnh phi thường, ôm lấy chân witcher và cắn anh một phát đau điếng. Witcher với một cú đạp thật mạnh khiến anh ta không còn khả năng cắn được nữa.
Đang chạy lên cầu thang, thở hồng hộc là Dandelion. Khi trông thấy chuyện gì đã xảy ra, cậu trắng bệch như tờ giấy.
“Geralt!” Cậu la lên sau một lúc. “Ciri đã biến mất rồi! Cô bé đi rồi!”
“Tôi đã ngờ đến điều này.” Witcher đánh một người Redania mà không chịu nằm yên. “Nhưng cảm ơn là cậu đã không đợi, Dandelion. Tôi đã dặn cậu ngày hôm qua là nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy ngay lập tức đến Aretuza. Cậu có mang kiếm của tôi theo không đấy?”
“Cả hai!”
“Thanh kiếm này là của Ciri, đồ ngốc.” Geralt đánh người lính đang cựa quậy trong chậu thùa.
“Tôi có biết gì về kiếm đâu,” nhà thơ rít lên. “Nhân danh các thần linh, đừng đánh họ nữa! Anh không thấy dấu hiệu con đại bàng của Redania đấy sao? Đó là lính của vua Vizimir! Đây là tội phản quốc và nổi loạn, anh có thể phải vào ngục....”
“Đến giá treo cổ.” Dijkstra nói, rút dao ra và lảo đảo tiến lại phía họ. “Cả hai người các ngươi sẽ đến thẳng giá treo cổ...”
Ông ta không thể nói gì thêm bởi vì ăn một đập vào thái dương và ngã xuống, bò bằng cả tứ chi.
“Tra tấn trên bánh xe,” Dandelion nói u ám. “Sau đó bị chọc bằng que lửa...”
Witcher đá vào sườn gián điệp. Dijkstra ngã sang bên như một con hươu bị trúng tên.
“Phanh thây.” Nhà thơ nói.
“Thôi đi, Dandelion. Đưa tôi cả hai thanh kiếm. Và khẩn trương ra khỏi đây đi. Hãy trốn khỏi hòn đảo. Chạy càng xa càng tốt!”
“Còn anh?”
“Tôi sẽ quay lên đỉnh. Tôi phải cứu Ciri....và Yennefer. Dijkstra, nằm yên đó và để mặc con dao đi!”
“Anh sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu,” gián điệp thở hồng hộc. “Tôi sẽ đem....tôi sẽ đuổi theo....”
“Không, ông sẽ đi.”
“Tôi sẽ đi. Tôi có 50 người ở Thác Nước....”
“Có bác sĩ trong số đó không?”
“Tại sao?”
Geralt đi ra sau lưng người gián điệp, cúi xuống, nắm lấy bàn chân ông ta và vặn nó thật mạnh. Có một tiếng rắc. Dijkstra hét lên và ngất đi. Dandelion rên rỉ như thể đó là khớp chân của mình vậy.
“Việc ông làm với tôi sau này,” witcher lầm bầm. “Tôi đếch quan tâm.”
***
Aretuza giờ rất yên tĩnh. Trong phòng khiêu vũ chỉ còn lại vài người, không còn sức để gây ồn nữa. Geralt tránh căn phòng ra, không muốn để bị trông thấy.
Anh tìm được phòng của mình và Yennefer không mấy dễ dàng gì. Những dãy hành lang trông như một mê cung, và tất cả đều giống nhau.
Con búp bê nhìn anh bằng cặp mắt làm từ cúc áo.
Anh ngồi trên giường, hai tay ôm đầu. Trên sàn không có máu. Nhưng có một cái váy đen vắt ở sau ghế. Yennefer đã thay đồ. Mặc quần áo đàn ông, trang phục của những kẻ nổi loạn? Hay bị kéo lê ra khỏi đây, vẫn đang mặc đồ lót. Cùm trong xích dimeritium.
***
Cạnh một cái cửa sổ hướng ra vịnh là người trị thương đang ngồi, Marti Sodergren. Cô ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân. Má cô ướt đẫm nước mắt.
“Hen Gedymdeith chết rồi.” Cô nói, giọng vỡ òa. “Đau tim. Tôi không thể làm gì....Tại sao họ lại gọi tôi trễ như vậy? Sabrina đánh tôi. Tôi bị tát vào mặt. Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
“Cô có nhìn thấy Yennefer không?”
“Không, tôi không trông thấy cô ấy. Hãy để tôi yên. Tôi muốn ở một mình.”
“Hãy chỉ cho tôi đường ngắn nhất đến Garstang. Làm ơn.”
Nơi bốn dãy hành lang tụ lại với nhau bên dưới một cây cột đỡ mái nhà đang sáng trưng bởi những ánh đèn lồng và những quả cầu ma thuật lơ lửng. Lính tráng và pháp sư tụ tập ở đây. Trong số đó là các thành viên của Hội Đồng: Radcliffe và Sabrina Glevissig. Sabrina, giống như Keira Metz, cũng đang mặc quần áo xám màu của đàn ông. Geralt nhận ra cuộc đảo chính đang diễn ra ngay trước mắt và có thể phân biệt được các phe phái nhờ vào đồng phục.
Đang quỳ trên sàn là Triss Merigold, cúi xuống một xác người nằm trong một vũng máu. Geralt nhận ra Lydia van Bredevoort. Anh nhận ra cô nhờ vào mái tóc và cái váy lụa. Khuôn mặt thì anh không bao giờ có thể nhận ra nổi, bởi vì nó không còn là một khuôn mặt nữa. Nó là một cái mặt nạ chết chóc, gớm guốc, với hàm răng nhe ra qua một nửa bên má và hàm dưới bị hủy hoại, dập nát, sưng phù nặng nề.
“Che cô ấy lại.” Sabrina Glevissig nói thẫn thờ. “Khi cô ấy chết thì ảo ảnh cũng biến mất......Chết tiệt, lấy cái gì đó che cô ấy lại đi.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế Radcliffe?” Triss hỏi, bỏ tay ra khỏi cán con dao đang cắm vào dưới xương ức của Lydia. “Làm sao lại xảy ra chuyện này? Đáng nhẽ phải không có ai chết!”
“Cô ta tấn công chúng tôi.” Người pháp sư lầm bầm, cúi đầu. “Khi chúng tôi đem Vilgefortz đi họ đã nhảy vào chúng tôi. Có một cuộc xô xát...bản thân tôi cũng chẳng biết nữa...đó là con dao của cô ta.”
“Che mặt cô ấy lại!” Sabrina quay ngoắt lại. Geralt thấy đôi mắt cô ta cháy rực như than hồng.
“Sao anh ta lại ở đây?”
Triss nhảy dựng lên, và lao vào witcher. Geralt trông thấy gương mặt cô trước bàn tay cô. Sau đó anh nhìn thấy một ánh chớp và chìm vào bóng tối. Anh cảm thấy những bàn tay trên cổ mình và một cú giật mạnh.
“Giữ anh ta lại, không là anh ta ngã xuống bây giờ.” Giọng của Triss có vẻ không tự nhiên, như thể đang giả vờ giận dữ. Cô lại kéo anh lên, nên trong một thoáng anh cảm thấy cô ở ngay cạnh.
“Hãy tha lỗi cho em,” anh nghe cô thì thầm thật nhanh. “Em phải làm vậy.”
Người của Dijkstra ghìm anh xuống.
Anh lắc đầu. Anh dùng đến những giác quan khác. Ở dãy hành lang có chuyển động, bầu không khí gợn sóng, mang theo mùi hương. Và những giọng nói. Sabrina Glevissig nguyền rủa, cố trấn an Triss. Những người lính có mùi như doanh trại, kéo lê một cái xác trên nền đất, chiếc váy lụa thì thầm. Máu. Mùi máu. Và mùi ozone. Mùi ma thuật. Những giọng nói cất cao. Bước chân, một đôi guốc gõ một cách lo lắng.
“Nhanh lên! Chuyện này diễn ra quá lâu rồi! Đáng lẽ ra giờ này chúng ta đã phải ở Garstang rồi!”
Philippa Eilhart. Đang lo lắng.
“Sabrina, Marti Sodergren làm nhanh hơn. Nếu cần thiết, hãy gọi cô ấy dậy. Đang có chuyện gì đó không ổn với Hen Gedymdeith. Tôi nghĩ là một cơn đau tim. Hãy bảo Marti lo chuyện đó đi. Nhưng đừng nói lời nào với cô ấy về chuyện gì đang diễn ra. Triss, cô hãy định vị và mang theo Dorregaray, Carduin và Drithelm đến Garstang.”
“Tại sao?”
“Họ đại diện cho các vị vua. Hãy cho Ethain và Esterad biết về hành động của chúng ta và kết quả của nó. Nó sẽ đem....Triss, tay cô đang dính máu kìa! Của ai?”
“Lydia.”
“Chết tiệt. Khi nào? Tại sao?”
“Giờ thì có quan trọng không?” một giọng bình thản, lạnh lùng cất lên. Tissaia de Vries. Chiếc váy của bà sột soạt. Tissaia mặc một bộ đồ ngủ, không phải đồng phục nổi loạn. Geralt dỏng tai lên nhưng không nghe thấy âm thanh của xích dimeritium.
“Cô giả vờ bị tác động sao?” Tissaia tiếp tục. “Giả vờ lo lắng? Khi tổ chức một cuộc nổi loạn, khi lính vũ trang lẻn vào trong đêm, cô phải tính đến rằng sẽ có thương vong chứ. Lydia đã chết, Hen Gedymdeith đang chết. Ta vừa mới trông thấy Artaud phút trước, gương mặt ông ta bị hủy hoại. Sẽ còn có thêm bao nhiêu nạn nhân nữa hả Philippa Eilhart?”
“Tôi không biết.” Philippa trả lời ngắn gọn. “Nhưng tôi sẽ không quay lại đâu.”
“Đương nhiên. Cô không quay lại vì bất cứ thứ gì cả.”
Bầu không khí rúng động, những gót giày gõ lên nền nhà theo nhịp. Philippa đang tiến lại gần anh. Anh nhớ nhịp chân lo lắng của cô ta vào ngày hôm trước khi họ bước cùng nhau trong căn phòng của Aretuza để ăn trứng cá muối. Anh nhớ mùi húng quế và cam tùng. Giờ thì mùi đó đã trộn lẫn với bột nở. Geralt không nghĩ là anh sẽ tham dự vào cuộc đảo chính nào, nhưng nếu anh có liên quan, anh không nghĩ là mình sẽ đánh răng trước đó.
“Anh ta không thể trông thấy cô, Phil.” Một Dijkstra mơ màng lên tiếng. “Anh ta không nhìn thấy gì và đã không trông thấy gì. Cô ả với mái tóc đẹp đã làm mù anh ta.”
Anh nghe thấy và cảm nhận được hơi thở của Philippa, mọi chuyển động của cô ta, nhưng ngọ nguậy đầu một cách kì quặc, giả vờ bị rối trí. Nữ pháp sư đã không bị lừa.
“Đừng giả vờ Geralt, Triss đã che đôi mắt của anh đi, nhưng đã không bứt đầu của anh ra khỏi cổ. Làm sao mà anh lại ở đây?”
“Tôi chạy. Yennefer đâu?”
“Thật là một ơn phước cho những kẻ không biết.” Giọng của Philippa không có chút gì là cợt nhả. “Anh sẽ được sống lâu hơn. Nói cảm ơn Triss đi. Đó chỉ là một câu thần chú yếu thôi, rồi anh sẽ sớm nhìn được. Và anh đã không phải nhìn những gì không nên nhìn. Theo dõi họ, Dijkstra. Tôi sẽ quay lại.”
Lại có chuyển động. Những giọng nói. Âm vực cao của Keira Metz, chất giọng trầm thấp của Radcliffe. Tiếng ủng của lính tráng giậm trên nền nhà. Giọng của Tissaia de Vries cất cao lên.
“Bỏ cô ấy ra! Làm sao các người có thể? Làm sao các người có thể làm chuyện này?”
“Cô ta là một kẻ phản bội!” giọng trầm thấp của Radcliffe trả lời.
“Ta không tin.”
“Máu không phải là nước lã.” Philippa Eilhart lạnh lùng lên tiếng. “Và Hoàng đế Emhyr đã hứa hẹn tự do cho người elves. Và một quốc gia độc lập cho riêng họ. Thế là quá đủ để phản bội chúng ta rồi.”
“Trả lời đi!” Tissaia de Vries xúc động nói. “Trả lời cô ấy đi, Enid!”
“Trả lời đi, Francesca.”
Tiếng leng keng của xích dimeritium. Và chất giọng elvish du dương của Francesca Findabair, Bông Cúc của Thung Lũng, người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
“Me Va a Vort, Dh’oine. These N’aen and dice’n.”
“Thế đã đủ cho bà chưa, Tissaia?” Philippa nói, nghe như sủa. “Giờ thì bà tin tôi chưa? Bà, tôi, chúng ta đều đã và vẫn luôn là một Dh’oine đối với cô ta, một con người, mà một Aen Seidh như cô ta chẳng có gì để mà nói. Và anh, Fercart? Emhyr và Vilgefortz đã hứa hẹn anh điều gì để khiến anh phản bội lại chúng ta?”
“Xuống địa ngục đi, đồ lăng loàn.”
Geralt lắng nghe nhưng không thấy âm thanh của nắm tay sắt va chạm với một cái hàm. Philippa kiềm chế tốt hơn Keira. Hoặc là không có nắm tay sắt nào cả.
“Radcliffe, mang những kẻ phản bội đến Garstang! Dethmold, hãy giúp nhà giáo vĩ đại de Vries đi. Đi đi. Tôi sẽ gia nhập cùng với mọi người sau.”
Những bước chân. Mùi húng quế và cam tùng.
“Dijkstra.”
“Tôi đây, Phil.”
“Đám cấp dưới của ông không cần phải ở đây nữa. Hãy bảo họ quay lại Loxia đi.”
“Cô có chắc...”
“Đến Loxia, Dijkstra!”
“Xin tuân lệnh, thưa quý cô.” Giọng của người gián điệp có đôi chút mỉa mai. “Lính lác đã làm xong phần việc của họ rồi. Giờ là đến lượt các pháp sư. Và tôi xin nhanh chóng tránh ra khỏi tầm mắt tuyệt đẹp của bệ hạ. Tôi không hy vọng một lời cảm ơn vì sự trợ giúp và tham gia vào cuộc đảo chính nhưng tôi chắc bệ hạ sẽ luôn ghi nhớ tôi với lòng biết ơn.”
“Xin lỗi, Sigismund. Cảm ơn ông vì đã giúp.”
“Không có gì, tôi rất vinh hạnh. Này, Voymir, tập hợp quân lính lại. 5 người đi cùng ta. Số còn lại đợi bên dưới và đến chỗ Thác Nước. Đương nhiên là trong im lặng, không ồn ào hay gây rối gì cả. Dùng dãy hành lang bên cạnh ý. Xuống cảng Loxia và không một lời nào! Nhanh lên!”
“Anh đã không nhìn thấy gì hết.” Philippa Eilhart thì thầm với Geralt, witcher bắt được mùi húng quế, cam tùng và bột nở. “Anh đã không nghe thấy gì hết. Anh chưa bao giờ nói chuyện với Vilgefortz. Dijkstra sẽ dẫn anh về Loxia. Tôi sẽ cố tìm anh ở đó sau khi....sau khi mọi việc kết thúc. Tôi đã hứa với anh một chuyện ngày hôm qua và tôi sẽ giữ lời.”
“Còn Yennefer?”
“Anh ta bị ám ảnh rồi.” Dijkstra quay lại, chân nhún nhảy. “Yennefer, Yennefer....Tôi phát chán rồi. Đừng lo về anh ta, Phil. Còn có những vấn đề cấp bách hơn. Cô đã tìm được trong đống đồ của Vilgefortz thứ cần tìm chưa?”
“Rồi. Đây, cái này là cho ông.”
“Ôhô!” Tiếng sột soạt của giấy. “Ôhô! Ôhô, Ôhô! Tuyệt đẹp! Công tước Nitert. Xuất sắc! Nam tước...”
“Kín đáo vào, và không nhắc tên. Và tôi xin ông, sau khi về Tretogor, đừng vội hành quyết. Đừng tạo bê bối sớm làm gì.”
“Không phải sợ. Những chàng trai tham vàng của Nilfgaard trong danh sách đây đều an toàn. Trong lúc này. Đây sẽ là những con rối đáng yêu để tôi giật dây. Và rồi mắc thêm nhiều dây nữa....Chỉ tò mò thôi, còn có danh sách nào khác nữa không? Kaedwen, Temeria hay Aedirn có kẻ phản bội không? Tôi sẽ rất vui nếu được ngó qua. Thậm chí chỉ cần nửa cái liếc mắt...”
“Tôi biết ông sẽ rất vui. Nhưng đó không phải việc của ông. Những danh sách đó đã được đưa cho Sabrina Glevissig và Radcliffe, họ sẽ biết phải làm gì với chúng. Và giờ, tạm biệt. Nhanh lên.”
“Phil.”
“Tôi nghe đây.”
“Trả lại mắt cho witcher đi. Đừng để anh ta trượt ngã trên cầu thang chứ.”
***
Trong căn phòng khiêu vũ của Aretuza buổi tiệc vẫn đang tiếp diễn, nhưng hình thức đã thay đổi thành kiểu truyền thống và thân mật hơn. Những chiếc bàn đã được rời đi, các pháp sư đem vào ghế sôfa, ghế bành và ghế tựa từ những nơi chả biết là đâu. Họ ngồi đó và trò chuyện vui vẻ. Phần lớn các trò tiêu khiển trông có vẻ không được tế nhị cho lắm. Một nhóm lớn ngồi quanh một cái thùng gỗ to, uống rượu, tán gẫu và thỉnh thoảng bật cười. Những người trước đó dùng bữa bằng dĩa bạc, giờ đây cầm sườn lợn bằng cả hai tay và ăn ngấu nghiến không ngại ngùng. Vài người chơi bài. Vài người đang ngủ. Trong góc phòng, một cặp đôi đang hôn nhau thắm thiết và nồng nhiệt đến mức trông như họ không định sẽ chỉ hôn không.
“Cứ nhìn họ mà xem, witcher.” Dijkstra tựa người vào lan can của phòng tranh, quan sát các pháp sư từ trên cao. “Nhìn họ chơi đùa vui vẻ như vậy, anh có thể nghĩ rằng họ rất trẻ. Trong khi đó, Hội Đồng đã bị phanh phui và hầu hết mọi thành viên đang bị kết án phản quốc vì thông đồng với Nilfgaard. Hãy nhìn cái công viên này mà xem. Chỉ cần tìm một góc khuất, và trước khi kịp nhận ra, Vilgefortz đã treo lơ lửng trên một sợi dây rồi. Ah, buổi tiệc, một nụ hôn và một bông hoa...”
“Im đi, Dijkstra.”
***
Con đường đến Loxia là một cầu thang zig zag chạy dọc xuống sườn ngọn núi. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một mái hiên được trang trí nghèo nàn bằng những bụi cây, thảm cỏ và những chậu thùa khô héo. Dijkstra dừng lại ở một mái hiên mà họ vừa đi qua và tiến lại bức tường, được chạm khắc những cái đầu chimera bằng đá hoa, và nước chảy ra từ miệng chúng. Người gián điệp cúi xuống và uống trong một lúc lâu.
Witcher lại gần lan can. Biển lóng lánh ánh vàng, màu trời còn hỗn độn hơn cả những bức họa trong Phòng Tranh Vinh Quang. Bên dưới, anh thấy những toán lính đang nhanh chóng từ Aretuza hướng ra bến cảng. Họ đi qua một cây cầu bắc ngang khe vực.
Thứ mà đột nhiên thu hút sự chú ý của anh, là một người. Bóng hình đó nổi bật lên bởi vì nó đang di chuyển rất nhanh. Chạy ngược về hướng của những người Redania. Đến Aretuza.
“Đi nào,” Dijkstra giục anh bằng một tiếng ho. “Những kẻ dậy sớm ắt được thần linh phù hộ.”
“Nếu ông đang vội thế thì cứ đi một mình.”
“Ờ, dĩ nhiên rồi.” Gián điệp chế nhạo. “Để rồi anh có thể chạy lên đỉnh và cứu Yennefer của mình. Và phang phập nhau như những gã gnome say xỉn. Chúng ta sẽ đến Loxia, witcher. Anh có bị ảo tưởng không đó? Anh nghĩ tôi kéo anh ra khỏi Aretuza bởi vì tôi bí mật thầm yêu anh sao? Đương nhiên là không rồi. Anh ra khỏi đó được là bởi vì tôi cần anh.”
“Để làm gì?”
“Anh đang giả vờ ngu đấy à? Đang theo học ở Aretuza là hàng trăm tiểu thư từ những gia đình quyền lực nhất ở Redania. Tôi không thể liều lĩnh gây hấn với quý bà hiệu trưởng, Margarita Laux-Antille. Bà hiệu trưởng đã không giao cho tôi Cirilla, Công chúa của Cintra, người mà đã được Yennefer đưa đến Thanedd. Tuy nhiên, họ sẽ giao cô bé cho anh. Khi anh yêu cầu.”
“Ông lấy đâu ra cái ý tưởng khôi hài rằng tôi sẽ yêu cầu vậy?”
“Từ giả định khôi hài rằng anh muốn đảm bảo an toàn cho Cirilla. Dưới sự bảo hộ của tôi, dưới sự bảo hộ của Vua Vizimir, cô bé sẽ được an toàn. Ở Tretogor. Thanedd rất nguy hiểm. Xin hãy giữ yên những câu bình luận ác hiểm ở trong mồm. Phải, tôi biết rằng ban đầu ý định của các vị vua đối với cô bé không hẳn là lành mạnh cho lắm. Nhưng nó đã thay đổi. Rõ ràng là Cirilla vẫn còn sống, khỏe mạnh và an toàn, và trong cuộc chiến sắp tới, sẽ đáng giá hơn mười đội kỵ binh hạng nặng. Chết thì con bé chẳng đáng xu nào.”
“Philippa Eilhart có biết ý đồ của ông không?”
“Cô ta không biết. Cô ta thậm chí còn không biết là tôi biết đứa trẻ đang ở Loxia. Phil yêu dấu của tôi luôn ngẩng cao đầu, nhưng Vua Vizimir mới là người ra lệnh ở Redania. Tôi sẽ hoàn thành mệnh lệnh của Vizimir, kệ mẹ mấy mưu kế của lũ pháp sư. Cirilla sẽ đến Thác Nước và khởi hành tới Novigrad và sau đó là Tretogor. Cô bé sẽ an toàn. Anh có tin tôi không?”
Witcher cúi gần vào một trong những cái đầu chimera và uống nước chảy ra từ cái hàm quái vật của nó.
“Anh có tin tôi không?” Dijkstra lặp lại, tiến về phía anh.
Geralt đứng dậy, lấy tay chùi miệng và đấm thẳng vào mồm ông ta. Người điệp viên lảo đảo, nhưng không ngã. Người lính Redania đứng gần đó nhất nhảy bổ vào và cố túm lấy witcher, nhưng chỉ nắm được không khí, và ngay sau đó quỳ xuống, nhổ máu và răng từ trong mồm ra. Tất cả chạy lại chỗ anh ta, tạo nên một mớ hỗn độn và đây chính xác là điều witcher muốn.
Một người Redania đập mặt vào một cái đầu chimera, dòng nước chảy ra đỏ lòm. Người thứ hai bị đấm vào khí quản, anh ta gập đôi người lại như thể bị đánh vào chỗ hiểm. Người thứ ba ăn một cùi chỏ vào mắt, và ngã ngửa ra sau rên rỉ. Dijkstra ôm lấy witcher như một con gấu, nhưng Geralt đạp mạnh vào ống quyển ông ta bằng gót giày. Người điệp viên rú lên và nhảy lò cò trông rất mắc cười.
Một người lính khác cố đánh witcher bằng một cây kiếm-gậy, nhưng nó chỉ sượt qua không khí. Geralt nắm lấy cùi chỏ anh ta bằng một tay, tay kia giữ chặt cổ tay và xoay anh ta một vòng, vật anh ta ngã xuống đất đè lên hai người đang cố đứng dậy. Người lính khá là khỏe và không bỏ cây kiếm ra. Geralt siết chặt nắm đấm lại và bẻ gãy tay anh ta.
Dijkstra, vẫn đang lò dò, cầm lấy một cái đinh ba với ý định đâm witcher dính vào tường. Geralt cúi xuống và nắm chặt cây kiếm bằng cả hai tay, áp dụng một lực mà các học giả gọi là đòn bẩy. Người gián điệp, trông thấy trước mặt mình là bức tường gạch, vì bị bắn lên không trung nhưng đã quá trễ để tránh bị mấy cái đầu chimera đâm vào háng.
Geralt dùng cây kiếm-gậy để hạ một người lính nữa, anh cắm nó xuống đất và dùng chân đạp gãy cây gậy, làm nó ngắn lại. Anh thử lưỡi kiếm, đầu tiên bằng cách đánh vào sau lưng Dijkstra lúc này ngồi trên cái đầu chimera, sau đó làm im lặng người lính đang rên rỉ với bàn tay bị gãy. Đường may trên chiếc áo chẽn của anh đã rách ra từ lâu và witcher cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Người lính cuối cùng vẫn còn đang đứng tấn công bằng một cái chĩa, nghĩ rằng chiều dài của nó cho anh ta lợi thế. Geralt đánh vào mặt anh ta và tay lính đổ xuống một chậu thùa. Một người Redania khác, với sự bướng bỉnh phi thường, ôm lấy chân witcher và cắn anh một phát đau điếng. Witcher với một cú đạp thật mạnh khiến anh ta không còn khả năng cắn được nữa.
Đang chạy lên cầu thang, thở hồng hộc là Dandelion. Khi trông thấy chuyện gì đã xảy ra, cậu trắng bệch như tờ giấy.
“Geralt!” Cậu la lên sau một lúc. “Ciri đã biến mất rồi! Cô bé đi rồi!”
“Tôi đã ngờ đến điều này.” Witcher đánh một người Redania mà không chịu nằm yên. “Nhưng cảm ơn là cậu đã không đợi, Dandelion. Tôi đã dặn cậu ngày hôm qua là nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy ngay lập tức đến Aretuza. Cậu có mang kiếm của tôi theo không đấy?”
“Cả hai!”
“Thanh kiếm này là của Ciri, đồ ngốc.” Geralt đánh người lính đang cựa quậy trong chậu thùa.
“Tôi có biết gì về kiếm đâu,” nhà thơ rít lên. “Nhân danh các thần linh, đừng đánh họ nữa! Anh không thấy dấu hiệu con đại bàng của Redania đấy sao? Đó là lính của vua Vizimir! Đây là tội phản quốc và nổi loạn, anh có thể phải vào ngục....”
“Đến giá treo cổ.” Dijkstra nói, rút dao ra và lảo đảo tiến lại phía họ. “Cả hai người các ngươi sẽ đến thẳng giá treo cổ...”
Ông ta không thể nói gì thêm bởi vì ăn một đập vào thái dương và ngã xuống, bò bằng cả tứ chi.
“Tra tấn trên bánh xe,” Dandelion nói u ám. “Sau đó bị chọc bằng que lửa...”
Witcher đá vào sườn gián điệp. Dijkstra ngã sang bên như một con hươu bị trúng tên.
“Phanh thây.” Nhà thơ nói.
“Thôi đi, Dandelion. Đưa tôi cả hai thanh kiếm. Và khẩn trương ra khỏi đây đi. Hãy trốn khỏi hòn đảo. Chạy càng xa càng tốt!”
“Còn anh?”
“Tôi sẽ quay lên đỉnh. Tôi phải cứu Ciri....và Yennefer. Dijkstra, nằm yên đó và để mặc con dao đi!”
“Anh sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu,” gián điệp thở hồng hộc. “Tôi sẽ đem....tôi sẽ đuổi theo....”
“Không, ông sẽ đi.”
“Tôi sẽ đi. Tôi có 50 người ở Thác Nước....”
“Có bác sĩ trong số đó không?”
“Tại sao?”
Geralt đi ra sau lưng người gián điệp, cúi xuống, nắm lấy bàn chân ông ta và vặn nó thật mạnh. Có một tiếng rắc. Dijkstra hét lên và ngất đi. Dandelion rên rỉ như thể đó là khớp chân của mình vậy.
“Việc ông làm với tôi sau này,” witcher lầm bầm. “Tôi đếch quan tâm.”
***
Aretuza giờ rất yên tĩnh. Trong phòng khiêu vũ chỉ còn lại vài người, không còn sức để gây ồn nữa. Geralt tránh căn phòng ra, không muốn để bị trông thấy.
Anh tìm được phòng của mình và Yennefer không mấy dễ dàng gì. Những dãy hành lang trông như một mê cung, và tất cả đều giống nhau.
Con búp bê nhìn anh bằng cặp mắt làm từ cúc áo.
Anh ngồi trên giường, hai tay ôm đầu. Trên sàn không có máu. Nhưng có một cái váy đen vắt ở sau ghế. Yennefer đã thay đồ. Mặc quần áo đàn ông, trang phục của những kẻ nổi loạn? Hay bị kéo lê ra khỏi đây, vẫn đang mặc đồ lót. Cùm trong xích dimeritium.
***
Cạnh một cái cửa sổ hướng ra vịnh là người trị thương đang ngồi, Marti Sodergren. Cô ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân. Má cô ướt đẫm nước mắt.
“Hen Gedymdeith chết rồi.” Cô nói, giọng vỡ òa. “Đau tim. Tôi không thể làm gì....Tại sao họ lại gọi tôi trễ như vậy? Sabrina đánh tôi. Tôi bị tát vào mặt. Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
“Cô có nhìn thấy Yennefer không?”
“Không, tôi không trông thấy cô ấy. Hãy để tôi yên. Tôi muốn ở một mình.”
“Hãy chỉ cho tôi đường ngắn nhất đến Garstang. Làm ơn.”