[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt
Chương 15 : CHƯƠNG V.III
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
***
Đại đội trưởng Digod, biết đến với biệt danh “Nửa-thùng”, đẩy tấm màn che lều và bước vào với những tiếng càu nhàu và gầm gừ. Các hạ sĩ đứng dậy và chào với vẻ miễn cưỡng. Trước khi cặp mắt của đội trưởng kịp thích nghi với bóng tối của căn lều, Zivyk nhanh tay trùm một tấm chăn lên thùng vodka để giữa họ. Đó không phải bởi vì Digod là một tay nổi tiếng nghiện rượu trong khu trại, mà là để che đi thứ ở trong thùng khỏi con mắt của cấp trên. Tay đội trưởng không phải ngẫu nhiên mà có cái biệt danh đó – rất nhiều dịp họ đã được chứng kiến tận mắt ông ta uống hết nửa thùng rượu trong một hơi. Một thùng rượu, ấy thế mà ông ta còn có thể dốc ngửa lên mà uống như một cái bát súp, và hiếm khi để tràn ra ngoài.
“Vậy, tình hình thế nào, thưa đội trưởng?” Bode, hạ sĩ quan cung thủ hỏi. “Các chỉ huy đã đồng ý cái gì rồi? Mệnh lệnh thế nào? Chúng ta có vượt qua biên giới không?”
“Đợi chút đã,” Nửa-thùng khụt khịt. “Đúng là quái quỷ thật. Tôi sẽ kể hết cho các cậu nghe. Nhưng cho tôi thứ gì để uống cái đã, khát quá. Và đừng có mà bảo là các cậu không có gì. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu từ cách xa cả dặm. Tôi thậm chí còn biết chính xác nó ở đâu. Đó, ngay dưới tấm chăn kia.”
Zyvik lầm bầm chửi thề, đem thùng rượu đang giấu ra. Các hạ sĩ chụm đầu lại, những chiếc cốc thiếc trên tay va vào nhau canh cách.
“Aaaacchh,” đội trưởng dụi dụi mắt. “Uuuucchh, mấy thứ bẩn thỉu. Rót thêm cho tôi đi Zyvik.”
“Giờ thì nói đi,” Bode sốt ruột. “Mệnh lệnh thế nào? Chúng ta đi đánh Nilfgaard hay là đứng đây như mấy thằng ngu?”
“Cậu nhớ chiến trận thế à?” Nửa-thùng hỏi, nặng nhọc ngồi xuống và tựa vào một cái yên ngựa. “Cậu muốn đến Aedirn vậy sao? Các cậu đều muốn nhỉ? Một bầy sói đói đang nhe nanh, phải không?”
“Đương nhiên rồi,” Staler nhỏ thó lên tiếng, chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia. Cả hai đều cong như những thanh đao Zerrikania, đôi chân của một người kỵ binh già. “Đương nhiên rồi, thưa ngài đội trưởng. Chúng tôi đã phải chờ lệnh tới đêm thứ năm rồi, còn chẳng dám ngủ. Chúng tôi muốn biết điều gì đang chờ đợi mình. Chúng ta sẽ ra trận hay quay về lâu đài đây?”
“Chúng ta sẽ qua biên giới,” cuối cùng Nửa-thùng nói. “Vào sáng mai. Năm lá quân kỳ, Xám đi trước. Và giờ thì chú ý đây, bởi vì tôi sẽ nói cho mọi người nghe mệnh lệnh mà Tư lệnh Masfeld xứ Ard Carraigh đã được nghe trực tiếp từ đức vua, và truyền lại cho các chỉ huy và đại đội trưởng. Hãy ghi nhớ tất cả, bởi vì tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai đâu. Đây là những mệnh lệnh chưa ai nghe đến bao giờ.”
Cả căn lều im lặng.
“Nilfgaard đã rời khỏi Dol Angra,” đại đội trưởng bắt đầu. “Chúng đang hành quân qua Lyria, trong vòng 4 ngày nữa sẽ tới Aldersberg và nghiền nát quân đội của Demavend. Chỉ trong 6 ngày vây hãm chúng đã chiếm được Vengerberg bằng cách mua chuộc. Giờ thì chúng đang tiến lên phương bắc và đẩy phần còn lại của quân đội Aedirn lùi về Thung lũng Pontar và Dol Blathanna. Chúng đang ở gần Kaedwen. Đó là vì sao chúng ta được lệnh vượt qua biên giới và xuống phía nam, tới Thung Lũng Ngàn Hoa. Trong ba ngày, Lữ đoàn Dun Banner phải đứng sẵn sàng bên bờ sông Dyfne. Trong ba ngày, vậy nên chúng ta phải hành quân khẩn trương. Nhưng không được phép bước một bước qua Dyfne. Tôi lặp lại, không một bước! Sau đó nhanh thôi, quân Nilfgaard sẽ xuất hiện trên bờ bên kia, chúng ta không được giao chiến với chúng. Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, các cậu có hiểu không? Chỉ khi chúng định vượt sông, chúng ta sẽ tiến ra phía bờ và cho chúng thấy quân kỳ của ta, cho chúng biết đây là quân đội Kaedwen.”
Có vẻ như là trong lều không thể im lặng hơn được nữa.
“Sao lại thế?” Bode lên tiếng sau một lúc. “Không được giao chiến với quân Nilfgaard ư? Chúng ta đang ra trận kia mà? Sao lại thế hả ngài đội trưởng?”
“Mệnh lệnh là: chúng ta sẽ ra trận, nhưng.....” Nửa-thùng gãi gãi cổ. “Nhưng chúng ta sẽ chỉ đi cứu trợ đồng bào. Chúng ta sẽ vượt qua biên giới để bảo vệ người dân vùng Upper Aedirn....Ah, mẹ kiếp, tôi đang nói gì thế này chứ?.....Không phải Aedirn mà là vùng Lower Marks. Đó là những gì mà tư lệnh Masfeld đã nói. Ông ấy giải thích rằng, Demavend đã lụn bại, bởi vì ông ta cai trị ngu ngốc và làm chính trị cũng như cứt. Và cùng với ông ta là cả Aedirn cũng đi xuống theo. Chỉ có đức vua của chúng ta là giúp Demavend, cho ông ta vay rất nhiều tiền – và số của cải đó không thể làm ngơ đi được. Đã đến lúc chúng ta đòi cả vốn lẫn lãi rồi. Chúng ta cũng không thể để những người đồng bào từ vùng Lower Marks rơi vào ách cai trị của Nilfgaard. Chúng ta phải giải phóng họ, để Lower Marks, vùng đất tổ tiên của Kaedwen, đã từng có thời thuộc về chúng ta, giờ sẽ quay về với chúng ta. Trải dài cho đến tận sông Dyfne. Đức vua đáng kính Henselt của chúng ta đã đồng ý với biên giới này cùng với Emhyr của Nilfgaard. Thỏa thuận là thỏa thuận, nhưng lữ đoàn Xám vẫn cứ phải đứng bên bờ sông. Đã hiểu chưa?”
Không ai đáp lời. Nửa-thùng nhăn mặt và khua tay.
“Tôi thấy là các cậu vẫn chưa hiểu cái mẹ gì cả. Các cậu không phải lo, bởi vì tôi cũng chẳng hiểu hơn các cậu là bao đâu. Điều quan trọng nhất là đức vua yêu dấu của chúng ta, các công tước và quý tộc đều hiểu. Chúng ta là quân đội, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tới Dyfne trong ba ngày, trấn giữ bờ sông và cảnh giác! Thế thôi! Rót thêm cho tôi đi Zyvik.”
“Thưa ngài đội trưởng.” Zyvik lắp bắp. “Thế nếu....thế nếu quân Aedirn can thiệp thì sao? Nếu họ kháng cự thì sao? Sau cùng thì ta vẫn đang hành quân qua đất của họ. Chúng ta phải làm gì đây?”
“Thế nếu các đồng bào của ta,” Staler cẩn thận thêm vào, “những người mà chúng ta phải đi giải phóng, bắt đầu trút tên và ném đá vào chúng ta thì sao? Khi đó thì thế nào hả?”
“Trong ba ngày chúng ta phải đứng sẵn sàng bên bờ sông Dyfne.” Nửa-thùng lớn tiếng nhắc lại. “Những ai cố ngăn cản hoặc giữ chân chúng ta thì rõ ràng là kẻ thù. Kẻ thù thì phải bị vô hiệu hóa ngay tức khắc! Nhưng đây là một mệnh lệnh! Nhà cửa và nông trại không được phép bị đốt phá, gia súc không được phép bị bắt, và phụ nữ không được phép bị cưỡng bức! Hãy ghi nhớ vào mấy cái sọ dày của các cậu và đảm bảo lính của các cậu cũng đều rõ, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị treo cổ. Công tước đã nhắc lại ít nhất 10 lần rồi. Đây không phải là một cuộc chinh phạt, mà là trợ giúp! Nhăn nhở cái quái gì thế hả Staler? Đây là một mệnh lệnh đấy, đồ ngu! Và giờ thì quay về đội của mình đi, tất cả khẩn trương lên, ngựa phải khỏe mạnh và yên cương phải sáng loáng như trăng rằm! Đến tối sẽ có đợt kiểm tra, công tước và các chỉ huy muốn xem quân đội đã chuẩn bị ra sao rồi. Nếu có đội nào say xỉn thì tay hạ sĩ phụ trách sẽ ước mình chưa bao giờ được sinh ra! Hắn ta sẽ còn nhớ mặt tôi cho đến tận lúc chết! Giải tán!”
Zyvik ra ngoài cùng những người khác, nheo mắt lại vì ánh mặt trời và quan sát khung cảnh hỗn độn của khu trại. Các hạ sĩ quan nhanh chóng quay về đội của mình, các đại đội trưởng râm ran trò chuyện, học viên và quân nhu đứng vướng hết đường người khác. Các đơn vị thiết giáp từ Ban Ard đang tập luyện, bụi bay mù trời. Thời tiết nóng khủng khiếp.
Zyvik bước nhanh chân. Anh đi qua bốn nhạc sĩ đến từ Ard Carraigh ngày hôm qua. Các nghệ nhân đang ngồi trong bóng râm của căn lều trang hoàng hoa mĩ của Tư lệnh Mansfeld, tập trung sáng tác những bản anh hùng ca về chiến thắng, về sự thông thái của đức vua, vẻ điềm tĩnh của các công tước và lòng can đảm của những người lính bình dị. Như mọi khi, họ cứ sáng tác trước để đỡ mất thời gian.
“Những người anh em chào đón chúng ta, chào đón chúng ta bằng bánh mì và muối....” một người hát. “Những vị anh hùng đón nhận lòng yêu mến bằng bánh mì và muối.....Này, Hrafnir, cái gì vần với “muối” nhỉ?”
Người nhạc sĩ thứ hai lên tiếng. Zyvik không nghe thấy.
Đội của anh cắm trại dưới những tán liễu gần hồ nước.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi!” Zyvik gầm lên và đứng đủ xa để người của anh không ngửi thấy được mùi cồn trong hơi thở của mình. Chỉ huy mà như thế thì không ra dáng cho lắm. “Trước khi mặt trời qua bốn đốt ngón tay, cả đội phải chuẩn bị để kiểm tra. Mọi thứ đều phải sáng loáng: vũ khí, áo giáp, dụng cụ, ngựa! Đến tối sẽ có đợt báo cáo, nếu ai trong số các anh mà làm xấu mặt tôi, tôi sẽ bẻ gãy chân kẻ đó. Thằng con hoang đấy sẽ không bao giờ quên được tôi đâu! Nhanh lên!”
“Chúng ta sẽ ra trận,” Kraska đoán và nhanh chóng cho áo vào trong quần. “Chúng ta sẽ ra trận ư, thưa hạ sĩ?”
“Thế anh nghĩ sao? Chúng ta sẽ khiêu vũ về nhà chắc? Ta sẽ vượt qua biên giới. Sáng mai toàn bộ lữ đoàn Dun Banner sẽ khởi hành. Đại đội trưởng không nói sẽ đi theo đội hình nào, nhưng đội của ta vẫn cứ đi lên đầu như thường lệ. Vậy nên, nhấc mông lên đi! Này, đợi đã! Tôi phải nói cái này luôn. Đây không phải là chiến tranh thông thường, các chàng trai. Các công tước đã bịa ra mấy lý do vớ vẩn mới, nhiệm vụ giải cứu hay gì đó. Chúng ta sẽ không giao chiến với quân địch mà,....cung cấp trợ giúp cho vùng đất tổ tiên của ta. Vậy nên hãy chú ý những gì tôi sắp nói đây: hãy để mặc người dân Aedirn được yên thân, không được cướp phá....”
“Sao lại thế?” Kraska mở mồm ra phản đối. “Không được cướp phá sao? Thế chúng ta sẽ cho ngựa ăn cái gì đây, hạ sĩ?”
“Lấy đủ đồ ăn cho ngựa và không được hơn. Không được đánh đập người dân, đốt nhà, phá hoại mùa màng....Ngậm mồm vào đi, Kraska! Chúng ta không phải lũ trộm cướp, mà là một đội quân, mẹ kiếp! Nghe lệnh hoặc lên giá treo cổ! Như tôi đã nói: không được cướp phá, đốt nhà, phụ nữ.....”
Zyvik dừng lại và ngẫm nghĩ.
“Phụ nữ,” anh thêm vào sau một hồi, “muốn thì hãy cưỡng bức ở đâu đó kín đáo và im lặng, không để ai trông thấy.”
***
“Trên cây cầu bắc qua sông Dyfne,” Dandelion nói nốt, “họ đã bắt tay nhau. Tư lệnh Mansfeld xứ Ard Carraigh và Menno Coehoorn, chỉ huy tối cao của quân đội Nilfgaard tại Dol Angra. Họ bắt tay nhau trên vương quốc Aedirn đang chảy máu và bốc lửa, và cam kết chia số của cải cướp được. Biểu tượng kinh tởm nhất mà thế giới từng chứng kiến.”
Geralt im lặng.
“Trong khi ta đang bàn về những biểu tượng kinh tởm, Dandelion,” anh hỏi sau một lúc, “các pháp sư nghĩ sao? Ý tôi là Hội Đồng và Giáo Phái?”
“Không còn ai ở lại với Demavend,” nhà thơ đáp lời. “Mặt khác, Foltest thì lại trục xuất toàn bộ các pháp sư đang phục vụ dưới trướng ông ta ra khỏi Temeria. Philippa đang ở Tretogor, cô ta đang giúp nữ hoàng Hedwig khắc phục tình trạng hỗn loạn vẫn đang lan tràn tại Redania. Triss và ba người nữa mà tôi không thể nhớ nổi tên đang ở cùng với cô ta. Một vài pháp sư đang ở Kaedwen, rất nhiều người đã chạy sang Kovir và Hengfors. Đa số đều chọn trung lập, bởi vì Esterad Thyssen và Niedamir, như anh biết, vẫn đang trung lập.”
“Tôi biết. Thế còn Vilgefortz? Và những kẻ đi theo hắn ta?”
“Vilgefortz đã biến mất. Người ta đã tưởng hắn sẽ xuất hiện ở Aedirn với tư cách thống đốc của Emhyr. Nhưng không có ai trông thấy hay nghe gì về hắn. Về hắn, hay những kẻ đồng lõa. Ngoại trừ....”
“Nói đi, Dandelion.”
“Ngoại trừ một nữ pháp sư. Cô ta đã trở thành nữ hoàng.....”
***
Filavandrel aén Fidháil kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Nữ hoàng, đang dõi ra ngoài cửa sổ, cũng đang im lặng. Khung cửa nhìn ra khu vườn, mà đã từng là niềm kiêu hãnh của người trị vì trước đó của Dol Blathanna, thống đốc của Vengerberg. Ông ta đã trốn khỏi những người elves tự do, chạy thoát trước quân đội của đế chế, mang theo vô số của cải từ lâu đài cổ kính, thậm chí cả đồ nội thất. Nhưng vì không thể ăn cắp được khu vườn, ông ta đã phá hủy nó.
“Không, Filavandrel,” nữ hoàng cuối cùng cũng trả lời. “Vẫn còn quá sớm cho việc đó, quá sớm. Chúng ta chưa cần nghĩ đến việc mở mang lãnh thổ, bởi vì hiện tại ta còn chưa rõ biên giới ở đâu. Henselt của Kaedwen đang đứng bên bờ sông Dyfne. Trinh sát báo cáo rằng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định xâm lấn. Ta có thể bị tấn công ngay bất kỳ lúc nào.”
“Vậy là chúng ta vẫn chưa hoàn toàn đạt được cái gì cả.”
Nữ hoàng chậm rãi vươn tay ra. Một con Tortoiseshell nhỏ bay qua cửa sổ, đậu xuống tay áo của cô, đập đập đôi cánh đầy màu sắc.
“Chúng ta đã đạt được nhiều hơn cả những gì mong đợi,” nữ hoàng nói khẽ, như để không làm con bướm kinh động. “Sau một trăm năm, cuối cùng Thung Lũng Ngàn Hoa lại thuộc về chúng ta.”
“Tôi sẽ không gọi nó như thế đâu,” Filavandrel mỉm cười cay đắng. “Sau khi quân đội đi qua, nơi này đã thành Thung Lũng Tro Tàn rồi.”
“Chúng ta lại có một vương quốc của riêng mình,” nữ hoàng đáp lại và cẩn thận ngắm nghía con bướm. “Chúng ta lại là một quốc gia, chứ không còn lưu lạc tứ xứ nữa. Và tro tàn sẽ làm đất màu mỡ, Thung Lũng sẽ lại nở rộ vào mùa xuân.”
“Như thế cũng vẫn là quá ít, Bông Cúc à, vẫn quá ít. Chúng ta đã trở nên khiêm tốn quá rồi. Mới chỉ trước đó, ta còn vỗ ngực tự hào là sẽ đẩy con người ra biển, về lại đúng nơi của họ. Giờ thì ta thu hẹp đất đai và tham vọng lại chỉ còn Dol Blathanna.”
“Emhyr Deithwen đã trao Dol Blathanna cho chúng ta như một món quà. Ông còn muốn ta làm gì nữa hả Filavandrel? Đòi hỏi thêm chăng? Đừng quên rằng nhận quà cũng đồng nghĩa với việc mắc nợ. Đặc biệt là khi món quà đó là từ Emhyr, bởi vì Hoàng đế chưa bao giờ cho không ai cái gì cả. Vùng đất mà ta được trao, ta phải giữ lấy nó. Sức mạnh hiện tại của ta chỉ vừa đủ để bảo vệ Dol Blathanna.”
“Chúng ta nên rút hết các biệt đội đang hoạt động ở Temeria, Redania và Kaedwen về,” người elves tóc trắng gợi ý. “Hãy triệu tập hết lại các đơn vị Scoia’tael đang chiến đấu chống con người. Giờ người đã là nữ hoàng của họ, Enid, họ sẽ nghe theo người. Giờ, khi chúng ta đã có một vương quốc riêng, cuộc chiến của họ đã trở nên vô nghĩa. Lúc này nhiệm vụ của họ phải là quay về và bảo vệ Thung Lũng Ngàn Hoa. Hãy để họ chiến đấu như những con người tự do vì tổ quốc. Giờ đây, họ đang chết trong rừng như một lũ sơn tặc.”
Người elves cúi mặt xuống.
“Emhyr sẽ không cho phép đâu,” cô thì thầm. “Các biệt đội phải tiếp tục chiến đấu.”
“Tại sao? Vì mục đích gì?” Filavandrel aén Fidháil đột nhiên đứng thẳng dậy.
“Chúng ta không được phép trợ giúp họ. Đó là điều khoản của Foltest và Henselt. Temeria và Kaedwen sẽ tôn trọng chủ quyền của Dol Blathanna, nhưng chỉ khi ta chính thức lên án hành động của Sóc và cắt bỏ mọi liên hệ.”
“Những đứa trẻ đó đang chết, Bông Cúc. Chúng đang chết mỗi ngày, trong một cuộc chiến không cân sức. Sau bản cam kết bí mật với Emhyr, mọi người sẽ phải quay lưng lại với chúng sao? Chúng là con cháu của chúng ta, tương lai của chúng ta! Máu mủ của chúng ta! Và người đang nói với tôi, chúng ta phải cắt bỏ mọi liên hệ ư? Que’ss aen me dicette, Enid? Vorsaeke’llan? Aen vaine?”
Con bướm vỗ đôi cánh và bay ra ngoài cửa sổ, nơi cơn gió ấm áp mang nó đi. Francesca Findabair, được biết đến với cái tên Enid an Gleanna, nguyên là một pháp sư, giờ là nữ hoàng của Aen Seidhe, của người elves tự do, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô là những giọt lệ lóng lánh.
“Các biệt đội,” cô nói khẽ, “phải tiếp tục cuộc chiến. Họ phải gây rối loạn trong vương quốc của con người, khiến công cuộc chuẩn bị cho chiến tranh của chúng khó khăn hơn. Đây là lệnh của Emhyr. Ta không thể chống lại Hoàng đế. Tha lỗi cho ta, Filavandrel.”
Filavandrel aén Fidháil nhìn cô và cúi chào.
“Tôi tha thứ cho người, Enid. Nhưng tôi không biết liệu họ cũng có thể không.”
***
“Không một pháp sư nào đổi ý ư? Ngay cả khi Nilfgaard đang đập phá và đốt cháy Aedirn, vẫn không ai từ bỏ Vilgefortz hay gia nhập cùng Philippa sao?”
“Không một ai.”
Geralt im lặng một lúc lâu.
“Tôi không tin,” cuối cùng anh nói thật khẽ. “Tôi không tin là không có ai khước từ Vilgefortz, khi mà mục đích thật sự của hắn và cái giá phải trả cho sự phản bội đã rõ ràng. Tôi, như mọi người đều biết, là một witcher cổ lỗ, ngây thơ và ngu ngốc. Có lẽ đó là vì sao tôi không thể tin rằng không có pháp sư nào cảm thấy day dứt với lương tâm.”
***
Tissaia de Vries đặt bút viết nốt chữ ký hoa mỹ đã được bà tập luyện thành thục vào cuối bức thư. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, bà quyết định viết tên thật của mình lên đó. Cái tên mà giờ đây không ai biết. Cái tên mà bà đã không dùng đến từ lâu lắm rồi. Từ cái thời mà bà trở thành một nữ pháp sư.
Skylark.
Bà đặt bút xuống. Thật cẩn thận, ngay ngắn, chính giữa cuộn giấy da. Trong một lúc lâu, bà ngồi đó bất động, nhìn quả cầu lửa đỏ rực đang khuất dần. Rồi bà đứng lên và bước ra phía cửa sổ. Bà nhìn một lát những mái nhà nhấp nhô xung quanh. Những ngôi nhà, mà trong đó những con người bình dị đang yên giấc, mệt mỏi sau một ngày lao động nặng nhọc. Những ngôi nhà, chứa đầy những con người đang sợ hãi, sợ hãi những gì đang chờ đón họ, những gì sẽ đến vào ngày mai. Nữ pháp sư nhìn lá thư nằm trên bàn. Một lá thư dành cho những con người bình dị. Sự thật rằng đa số những người đó không biết đọc không quan trọng đối với bà.
Bà đứng trước gương, sửa sang lại tóc tai, quần áo. Phủi một hạt bụi không tồn tại trên ve áo. Chỉnh lại sợi dây chuyền đang đeo trước cổ.
Những cây nến để trước gương trông không có vẻ đúng chỗ. Một người hầu ắt hẳn đã động vào chúng khi lau dọn phòng. Người hầu – một người phụ nữ bình dị. Một con người bình dị, sợ hãi chứa đầy trong đôi mắt, nỗi sợ những gì đang chờ đợi. Một con người bình dị, lạc lõng giữa thời đại khinh miệt. Một con người bình dị tìm kiếm hy vọng và an ủi nơi bà, một nữ pháp sư....
Một con người bình dị, mà bà đã phụ lòng tin tưởng.
Từ dưới phố, âm thanh của những đôi ủng nặng nề vọng lại, những đôi ủng của quân lính. Tissaia de Vries không nhúc nhích, không quay đầu ra phía cửa sổ. Bà không quan tâm những bước chân đó là của ai. Quân đội hoàng gia? Vị thẩm phán với lệnh bắt giữ kẻ phản bội? Lũ sát thủ? Người của Vilgefortz? Bà không quan tâm.
Những tiếng bước chân im dần.
Những cây nến để trước gương không đúng chỗ. Nữ pháp sư sắp xếp lại chúng, chỉnh lại vị trí chiếc khăn trải bàn, để góc khăn nằm đúng với góc bàn và song song với chân nến. Bà tháo chiếc vòng tay bằng vàng ra và đặt chúng lên tấm khăn phẳng phiu. Bà quan sát mọi thứ thật kỹ càng, nhưng không tìm ra khiếm khuyết gì cả. Mọi thứ đều hoàn hảo, như vốn dĩ nó phải vậy.
Bà mở ngăn tủ quần áo và lấy ra một con dao với cán bằng xương.
Gương mặt bà nghiêm nghị và bất động. Vô hồn.
Căn nhà im lặng. Im lặng tới nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng cánh hoa tulip rơi trên mặt bàn.
Mặt trời đỏ như máu, dần khuất sau những mái nhà.
Nữ hiệu trưởng Tissaia de Vries ngồi xuống ghế, thổi tắt ngọn nến, chỉnh lại vị trí của chiếc bút đặt trên lá thư lần cuối, rồi cắt cả hai cổ tay.
Đại đội trưởng Digod, biết đến với biệt danh “Nửa-thùng”, đẩy tấm màn che lều và bước vào với những tiếng càu nhàu và gầm gừ. Các hạ sĩ đứng dậy và chào với vẻ miễn cưỡng. Trước khi cặp mắt của đội trưởng kịp thích nghi với bóng tối của căn lều, Zivyk nhanh tay trùm một tấm chăn lên thùng vodka để giữa họ. Đó không phải bởi vì Digod là một tay nổi tiếng nghiện rượu trong khu trại, mà là để che đi thứ ở trong thùng khỏi con mắt của cấp trên. Tay đội trưởng không phải ngẫu nhiên mà có cái biệt danh đó – rất nhiều dịp họ đã được chứng kiến tận mắt ông ta uống hết nửa thùng rượu trong một hơi. Một thùng rượu, ấy thế mà ông ta còn có thể dốc ngửa lên mà uống như một cái bát súp, và hiếm khi để tràn ra ngoài.
“Vậy, tình hình thế nào, thưa đội trưởng?” Bode, hạ sĩ quan cung thủ hỏi. “Các chỉ huy đã đồng ý cái gì rồi? Mệnh lệnh thế nào? Chúng ta có vượt qua biên giới không?”
“Đợi chút đã,” Nửa-thùng khụt khịt. “Đúng là quái quỷ thật. Tôi sẽ kể hết cho các cậu nghe. Nhưng cho tôi thứ gì để uống cái đã, khát quá. Và đừng có mà bảo là các cậu không có gì. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu từ cách xa cả dặm. Tôi thậm chí còn biết chính xác nó ở đâu. Đó, ngay dưới tấm chăn kia.”
Zyvik lầm bầm chửi thề, đem thùng rượu đang giấu ra. Các hạ sĩ chụm đầu lại, những chiếc cốc thiếc trên tay va vào nhau canh cách.
“Aaaacchh,” đội trưởng dụi dụi mắt. “Uuuucchh, mấy thứ bẩn thỉu. Rót thêm cho tôi đi Zyvik.”
“Giờ thì nói đi,” Bode sốt ruột. “Mệnh lệnh thế nào? Chúng ta đi đánh Nilfgaard hay là đứng đây như mấy thằng ngu?”
“Cậu nhớ chiến trận thế à?” Nửa-thùng hỏi, nặng nhọc ngồi xuống và tựa vào một cái yên ngựa. “Cậu muốn đến Aedirn vậy sao? Các cậu đều muốn nhỉ? Một bầy sói đói đang nhe nanh, phải không?”
“Đương nhiên rồi,” Staler nhỏ thó lên tiếng, chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia. Cả hai đều cong như những thanh đao Zerrikania, đôi chân của một người kỵ binh già. “Đương nhiên rồi, thưa ngài đội trưởng. Chúng tôi đã phải chờ lệnh tới đêm thứ năm rồi, còn chẳng dám ngủ. Chúng tôi muốn biết điều gì đang chờ đợi mình. Chúng ta sẽ ra trận hay quay về lâu đài đây?”
“Chúng ta sẽ qua biên giới,” cuối cùng Nửa-thùng nói. “Vào sáng mai. Năm lá quân kỳ, Xám đi trước. Và giờ thì chú ý đây, bởi vì tôi sẽ nói cho mọi người nghe mệnh lệnh mà Tư lệnh Masfeld xứ Ard Carraigh đã được nghe trực tiếp từ đức vua, và truyền lại cho các chỉ huy và đại đội trưởng. Hãy ghi nhớ tất cả, bởi vì tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai đâu. Đây là những mệnh lệnh chưa ai nghe đến bao giờ.”
Cả căn lều im lặng.
“Nilfgaard đã rời khỏi Dol Angra,” đại đội trưởng bắt đầu. “Chúng đang hành quân qua Lyria, trong vòng 4 ngày nữa sẽ tới Aldersberg và nghiền nát quân đội của Demavend. Chỉ trong 6 ngày vây hãm chúng đã chiếm được Vengerberg bằng cách mua chuộc. Giờ thì chúng đang tiến lên phương bắc và đẩy phần còn lại của quân đội Aedirn lùi về Thung lũng Pontar và Dol Blathanna. Chúng đang ở gần Kaedwen. Đó là vì sao chúng ta được lệnh vượt qua biên giới và xuống phía nam, tới Thung Lũng Ngàn Hoa. Trong ba ngày, Lữ đoàn Dun Banner phải đứng sẵn sàng bên bờ sông Dyfne. Trong ba ngày, vậy nên chúng ta phải hành quân khẩn trương. Nhưng không được phép bước một bước qua Dyfne. Tôi lặp lại, không một bước! Sau đó nhanh thôi, quân Nilfgaard sẽ xuất hiện trên bờ bên kia, chúng ta không được giao chiến với chúng. Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, các cậu có hiểu không? Chỉ khi chúng định vượt sông, chúng ta sẽ tiến ra phía bờ và cho chúng thấy quân kỳ của ta, cho chúng biết đây là quân đội Kaedwen.”
Có vẻ như là trong lều không thể im lặng hơn được nữa.
“Sao lại thế?” Bode lên tiếng sau một lúc. “Không được giao chiến với quân Nilfgaard ư? Chúng ta đang ra trận kia mà? Sao lại thế hả ngài đội trưởng?”
“Mệnh lệnh là: chúng ta sẽ ra trận, nhưng.....” Nửa-thùng gãi gãi cổ. “Nhưng chúng ta sẽ chỉ đi cứu trợ đồng bào. Chúng ta sẽ vượt qua biên giới để bảo vệ người dân vùng Upper Aedirn....Ah, mẹ kiếp, tôi đang nói gì thế này chứ?.....Không phải Aedirn mà là vùng Lower Marks. Đó là những gì mà tư lệnh Masfeld đã nói. Ông ấy giải thích rằng, Demavend đã lụn bại, bởi vì ông ta cai trị ngu ngốc và làm chính trị cũng như cứt. Và cùng với ông ta là cả Aedirn cũng đi xuống theo. Chỉ có đức vua của chúng ta là giúp Demavend, cho ông ta vay rất nhiều tiền – và số của cải đó không thể làm ngơ đi được. Đã đến lúc chúng ta đòi cả vốn lẫn lãi rồi. Chúng ta cũng không thể để những người đồng bào từ vùng Lower Marks rơi vào ách cai trị của Nilfgaard. Chúng ta phải giải phóng họ, để Lower Marks, vùng đất tổ tiên của Kaedwen, đã từng có thời thuộc về chúng ta, giờ sẽ quay về với chúng ta. Trải dài cho đến tận sông Dyfne. Đức vua đáng kính Henselt của chúng ta đã đồng ý với biên giới này cùng với Emhyr của Nilfgaard. Thỏa thuận là thỏa thuận, nhưng lữ đoàn Xám vẫn cứ phải đứng bên bờ sông. Đã hiểu chưa?”
Không ai đáp lời. Nửa-thùng nhăn mặt và khua tay.
“Tôi thấy là các cậu vẫn chưa hiểu cái mẹ gì cả. Các cậu không phải lo, bởi vì tôi cũng chẳng hiểu hơn các cậu là bao đâu. Điều quan trọng nhất là đức vua yêu dấu của chúng ta, các công tước và quý tộc đều hiểu. Chúng ta là quân đội, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tới Dyfne trong ba ngày, trấn giữ bờ sông và cảnh giác! Thế thôi! Rót thêm cho tôi đi Zyvik.”
“Thưa ngài đội trưởng.” Zyvik lắp bắp. “Thế nếu....thế nếu quân Aedirn can thiệp thì sao? Nếu họ kháng cự thì sao? Sau cùng thì ta vẫn đang hành quân qua đất của họ. Chúng ta phải làm gì đây?”
“Thế nếu các đồng bào của ta,” Staler cẩn thận thêm vào, “những người mà chúng ta phải đi giải phóng, bắt đầu trút tên và ném đá vào chúng ta thì sao? Khi đó thì thế nào hả?”
“Trong ba ngày chúng ta phải đứng sẵn sàng bên bờ sông Dyfne.” Nửa-thùng lớn tiếng nhắc lại. “Những ai cố ngăn cản hoặc giữ chân chúng ta thì rõ ràng là kẻ thù. Kẻ thù thì phải bị vô hiệu hóa ngay tức khắc! Nhưng đây là một mệnh lệnh! Nhà cửa và nông trại không được phép bị đốt phá, gia súc không được phép bị bắt, và phụ nữ không được phép bị cưỡng bức! Hãy ghi nhớ vào mấy cái sọ dày của các cậu và đảm bảo lính của các cậu cũng đều rõ, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị treo cổ. Công tước đã nhắc lại ít nhất 10 lần rồi. Đây không phải là một cuộc chinh phạt, mà là trợ giúp! Nhăn nhở cái quái gì thế hả Staler? Đây là một mệnh lệnh đấy, đồ ngu! Và giờ thì quay về đội của mình đi, tất cả khẩn trương lên, ngựa phải khỏe mạnh và yên cương phải sáng loáng như trăng rằm! Đến tối sẽ có đợt kiểm tra, công tước và các chỉ huy muốn xem quân đội đã chuẩn bị ra sao rồi. Nếu có đội nào say xỉn thì tay hạ sĩ phụ trách sẽ ước mình chưa bao giờ được sinh ra! Hắn ta sẽ còn nhớ mặt tôi cho đến tận lúc chết! Giải tán!”
Zyvik ra ngoài cùng những người khác, nheo mắt lại vì ánh mặt trời và quan sát khung cảnh hỗn độn của khu trại. Các hạ sĩ quan nhanh chóng quay về đội của mình, các đại đội trưởng râm ran trò chuyện, học viên và quân nhu đứng vướng hết đường người khác. Các đơn vị thiết giáp từ Ban Ard đang tập luyện, bụi bay mù trời. Thời tiết nóng khủng khiếp.
Zyvik bước nhanh chân. Anh đi qua bốn nhạc sĩ đến từ Ard Carraigh ngày hôm qua. Các nghệ nhân đang ngồi trong bóng râm của căn lều trang hoàng hoa mĩ của Tư lệnh Mansfeld, tập trung sáng tác những bản anh hùng ca về chiến thắng, về sự thông thái của đức vua, vẻ điềm tĩnh của các công tước và lòng can đảm của những người lính bình dị. Như mọi khi, họ cứ sáng tác trước để đỡ mất thời gian.
“Những người anh em chào đón chúng ta, chào đón chúng ta bằng bánh mì và muối....” một người hát. “Những vị anh hùng đón nhận lòng yêu mến bằng bánh mì và muối.....Này, Hrafnir, cái gì vần với “muối” nhỉ?”
Người nhạc sĩ thứ hai lên tiếng. Zyvik không nghe thấy.
Đội của anh cắm trại dưới những tán liễu gần hồ nước.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi!” Zyvik gầm lên và đứng đủ xa để người của anh không ngửi thấy được mùi cồn trong hơi thở của mình. Chỉ huy mà như thế thì không ra dáng cho lắm. “Trước khi mặt trời qua bốn đốt ngón tay, cả đội phải chuẩn bị để kiểm tra. Mọi thứ đều phải sáng loáng: vũ khí, áo giáp, dụng cụ, ngựa! Đến tối sẽ có đợt báo cáo, nếu ai trong số các anh mà làm xấu mặt tôi, tôi sẽ bẻ gãy chân kẻ đó. Thằng con hoang đấy sẽ không bao giờ quên được tôi đâu! Nhanh lên!”
“Chúng ta sẽ ra trận,” Kraska đoán và nhanh chóng cho áo vào trong quần. “Chúng ta sẽ ra trận ư, thưa hạ sĩ?”
“Thế anh nghĩ sao? Chúng ta sẽ khiêu vũ về nhà chắc? Ta sẽ vượt qua biên giới. Sáng mai toàn bộ lữ đoàn Dun Banner sẽ khởi hành. Đại đội trưởng không nói sẽ đi theo đội hình nào, nhưng đội của ta vẫn cứ đi lên đầu như thường lệ. Vậy nên, nhấc mông lên đi! Này, đợi đã! Tôi phải nói cái này luôn. Đây không phải là chiến tranh thông thường, các chàng trai. Các công tước đã bịa ra mấy lý do vớ vẩn mới, nhiệm vụ giải cứu hay gì đó. Chúng ta sẽ không giao chiến với quân địch mà,....cung cấp trợ giúp cho vùng đất tổ tiên của ta. Vậy nên hãy chú ý những gì tôi sắp nói đây: hãy để mặc người dân Aedirn được yên thân, không được cướp phá....”
“Sao lại thế?” Kraska mở mồm ra phản đối. “Không được cướp phá sao? Thế chúng ta sẽ cho ngựa ăn cái gì đây, hạ sĩ?”
“Lấy đủ đồ ăn cho ngựa và không được hơn. Không được đánh đập người dân, đốt nhà, phá hoại mùa màng....Ngậm mồm vào đi, Kraska! Chúng ta không phải lũ trộm cướp, mà là một đội quân, mẹ kiếp! Nghe lệnh hoặc lên giá treo cổ! Như tôi đã nói: không được cướp phá, đốt nhà, phụ nữ.....”
Zyvik dừng lại và ngẫm nghĩ.
“Phụ nữ,” anh thêm vào sau một hồi, “muốn thì hãy cưỡng bức ở đâu đó kín đáo và im lặng, không để ai trông thấy.”
***
“Trên cây cầu bắc qua sông Dyfne,” Dandelion nói nốt, “họ đã bắt tay nhau. Tư lệnh Mansfeld xứ Ard Carraigh và Menno Coehoorn, chỉ huy tối cao của quân đội Nilfgaard tại Dol Angra. Họ bắt tay nhau trên vương quốc Aedirn đang chảy máu và bốc lửa, và cam kết chia số của cải cướp được. Biểu tượng kinh tởm nhất mà thế giới từng chứng kiến.”
Geralt im lặng.
“Trong khi ta đang bàn về những biểu tượng kinh tởm, Dandelion,” anh hỏi sau một lúc, “các pháp sư nghĩ sao? Ý tôi là Hội Đồng và Giáo Phái?”
“Không còn ai ở lại với Demavend,” nhà thơ đáp lời. “Mặt khác, Foltest thì lại trục xuất toàn bộ các pháp sư đang phục vụ dưới trướng ông ta ra khỏi Temeria. Philippa đang ở Tretogor, cô ta đang giúp nữ hoàng Hedwig khắc phục tình trạng hỗn loạn vẫn đang lan tràn tại Redania. Triss và ba người nữa mà tôi không thể nhớ nổi tên đang ở cùng với cô ta. Một vài pháp sư đang ở Kaedwen, rất nhiều người đã chạy sang Kovir và Hengfors. Đa số đều chọn trung lập, bởi vì Esterad Thyssen và Niedamir, như anh biết, vẫn đang trung lập.”
“Tôi biết. Thế còn Vilgefortz? Và những kẻ đi theo hắn ta?”
“Vilgefortz đã biến mất. Người ta đã tưởng hắn sẽ xuất hiện ở Aedirn với tư cách thống đốc của Emhyr. Nhưng không có ai trông thấy hay nghe gì về hắn. Về hắn, hay những kẻ đồng lõa. Ngoại trừ....”
“Nói đi, Dandelion.”
“Ngoại trừ một nữ pháp sư. Cô ta đã trở thành nữ hoàng.....”
***
Filavandrel aén Fidháil kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Nữ hoàng, đang dõi ra ngoài cửa sổ, cũng đang im lặng. Khung cửa nhìn ra khu vườn, mà đã từng là niềm kiêu hãnh của người trị vì trước đó của Dol Blathanna, thống đốc của Vengerberg. Ông ta đã trốn khỏi những người elves tự do, chạy thoát trước quân đội của đế chế, mang theo vô số của cải từ lâu đài cổ kính, thậm chí cả đồ nội thất. Nhưng vì không thể ăn cắp được khu vườn, ông ta đã phá hủy nó.
“Không, Filavandrel,” nữ hoàng cuối cùng cũng trả lời. “Vẫn còn quá sớm cho việc đó, quá sớm. Chúng ta chưa cần nghĩ đến việc mở mang lãnh thổ, bởi vì hiện tại ta còn chưa rõ biên giới ở đâu. Henselt của Kaedwen đang đứng bên bờ sông Dyfne. Trinh sát báo cáo rằng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định xâm lấn. Ta có thể bị tấn công ngay bất kỳ lúc nào.”
“Vậy là chúng ta vẫn chưa hoàn toàn đạt được cái gì cả.”
Nữ hoàng chậm rãi vươn tay ra. Một con Tortoiseshell nhỏ bay qua cửa sổ, đậu xuống tay áo của cô, đập đập đôi cánh đầy màu sắc.
“Chúng ta đã đạt được nhiều hơn cả những gì mong đợi,” nữ hoàng nói khẽ, như để không làm con bướm kinh động. “Sau một trăm năm, cuối cùng Thung Lũng Ngàn Hoa lại thuộc về chúng ta.”
“Tôi sẽ không gọi nó như thế đâu,” Filavandrel mỉm cười cay đắng. “Sau khi quân đội đi qua, nơi này đã thành Thung Lũng Tro Tàn rồi.”
“Chúng ta lại có một vương quốc của riêng mình,” nữ hoàng đáp lại và cẩn thận ngắm nghía con bướm. “Chúng ta lại là một quốc gia, chứ không còn lưu lạc tứ xứ nữa. Và tro tàn sẽ làm đất màu mỡ, Thung Lũng sẽ lại nở rộ vào mùa xuân.”
“Như thế cũng vẫn là quá ít, Bông Cúc à, vẫn quá ít. Chúng ta đã trở nên khiêm tốn quá rồi. Mới chỉ trước đó, ta còn vỗ ngực tự hào là sẽ đẩy con người ra biển, về lại đúng nơi của họ. Giờ thì ta thu hẹp đất đai và tham vọng lại chỉ còn Dol Blathanna.”
“Emhyr Deithwen đã trao Dol Blathanna cho chúng ta như một món quà. Ông còn muốn ta làm gì nữa hả Filavandrel? Đòi hỏi thêm chăng? Đừng quên rằng nhận quà cũng đồng nghĩa với việc mắc nợ. Đặc biệt là khi món quà đó là từ Emhyr, bởi vì Hoàng đế chưa bao giờ cho không ai cái gì cả. Vùng đất mà ta được trao, ta phải giữ lấy nó. Sức mạnh hiện tại của ta chỉ vừa đủ để bảo vệ Dol Blathanna.”
“Chúng ta nên rút hết các biệt đội đang hoạt động ở Temeria, Redania và Kaedwen về,” người elves tóc trắng gợi ý. “Hãy triệu tập hết lại các đơn vị Scoia’tael đang chiến đấu chống con người. Giờ người đã là nữ hoàng của họ, Enid, họ sẽ nghe theo người. Giờ, khi chúng ta đã có một vương quốc riêng, cuộc chiến của họ đã trở nên vô nghĩa. Lúc này nhiệm vụ của họ phải là quay về và bảo vệ Thung Lũng Ngàn Hoa. Hãy để họ chiến đấu như những con người tự do vì tổ quốc. Giờ đây, họ đang chết trong rừng như một lũ sơn tặc.”
Người elves cúi mặt xuống.
“Emhyr sẽ không cho phép đâu,” cô thì thầm. “Các biệt đội phải tiếp tục chiến đấu.”
“Tại sao? Vì mục đích gì?” Filavandrel aén Fidháil đột nhiên đứng thẳng dậy.
“Chúng ta không được phép trợ giúp họ. Đó là điều khoản của Foltest và Henselt. Temeria và Kaedwen sẽ tôn trọng chủ quyền của Dol Blathanna, nhưng chỉ khi ta chính thức lên án hành động của Sóc và cắt bỏ mọi liên hệ.”
“Những đứa trẻ đó đang chết, Bông Cúc. Chúng đang chết mỗi ngày, trong một cuộc chiến không cân sức. Sau bản cam kết bí mật với Emhyr, mọi người sẽ phải quay lưng lại với chúng sao? Chúng là con cháu của chúng ta, tương lai của chúng ta! Máu mủ của chúng ta! Và người đang nói với tôi, chúng ta phải cắt bỏ mọi liên hệ ư? Que’ss aen me dicette, Enid? Vorsaeke’llan? Aen vaine?”
Con bướm vỗ đôi cánh và bay ra ngoài cửa sổ, nơi cơn gió ấm áp mang nó đi. Francesca Findabair, được biết đến với cái tên Enid an Gleanna, nguyên là một pháp sư, giờ là nữ hoàng của Aen Seidhe, của người elves tự do, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô là những giọt lệ lóng lánh.
“Các biệt đội,” cô nói khẽ, “phải tiếp tục cuộc chiến. Họ phải gây rối loạn trong vương quốc của con người, khiến công cuộc chuẩn bị cho chiến tranh của chúng khó khăn hơn. Đây là lệnh của Emhyr. Ta không thể chống lại Hoàng đế. Tha lỗi cho ta, Filavandrel.”
Filavandrel aén Fidháil nhìn cô và cúi chào.
“Tôi tha thứ cho người, Enid. Nhưng tôi không biết liệu họ cũng có thể không.”
***
“Không một pháp sư nào đổi ý ư? Ngay cả khi Nilfgaard đang đập phá và đốt cháy Aedirn, vẫn không ai từ bỏ Vilgefortz hay gia nhập cùng Philippa sao?”
“Không một ai.”
Geralt im lặng một lúc lâu.
“Tôi không tin,” cuối cùng anh nói thật khẽ. “Tôi không tin là không có ai khước từ Vilgefortz, khi mà mục đích thật sự của hắn và cái giá phải trả cho sự phản bội đã rõ ràng. Tôi, như mọi người đều biết, là một witcher cổ lỗ, ngây thơ và ngu ngốc. Có lẽ đó là vì sao tôi không thể tin rằng không có pháp sư nào cảm thấy day dứt với lương tâm.”
***
Tissaia de Vries đặt bút viết nốt chữ ký hoa mỹ đã được bà tập luyện thành thục vào cuối bức thư. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, bà quyết định viết tên thật của mình lên đó. Cái tên mà giờ đây không ai biết. Cái tên mà bà đã không dùng đến từ lâu lắm rồi. Từ cái thời mà bà trở thành một nữ pháp sư.
Skylark.
Bà đặt bút xuống. Thật cẩn thận, ngay ngắn, chính giữa cuộn giấy da. Trong một lúc lâu, bà ngồi đó bất động, nhìn quả cầu lửa đỏ rực đang khuất dần. Rồi bà đứng lên và bước ra phía cửa sổ. Bà nhìn một lát những mái nhà nhấp nhô xung quanh. Những ngôi nhà, mà trong đó những con người bình dị đang yên giấc, mệt mỏi sau một ngày lao động nặng nhọc. Những ngôi nhà, chứa đầy những con người đang sợ hãi, sợ hãi những gì đang chờ đón họ, những gì sẽ đến vào ngày mai. Nữ pháp sư nhìn lá thư nằm trên bàn. Một lá thư dành cho những con người bình dị. Sự thật rằng đa số những người đó không biết đọc không quan trọng đối với bà.
Bà đứng trước gương, sửa sang lại tóc tai, quần áo. Phủi một hạt bụi không tồn tại trên ve áo. Chỉnh lại sợi dây chuyền đang đeo trước cổ.
Những cây nến để trước gương trông không có vẻ đúng chỗ. Một người hầu ắt hẳn đã động vào chúng khi lau dọn phòng. Người hầu – một người phụ nữ bình dị. Một con người bình dị, sợ hãi chứa đầy trong đôi mắt, nỗi sợ những gì đang chờ đợi. Một con người bình dị, lạc lõng giữa thời đại khinh miệt. Một con người bình dị tìm kiếm hy vọng và an ủi nơi bà, một nữ pháp sư....
Một con người bình dị, mà bà đã phụ lòng tin tưởng.
Từ dưới phố, âm thanh của những đôi ủng nặng nề vọng lại, những đôi ủng của quân lính. Tissaia de Vries không nhúc nhích, không quay đầu ra phía cửa sổ. Bà không quan tâm những bước chân đó là của ai. Quân đội hoàng gia? Vị thẩm phán với lệnh bắt giữ kẻ phản bội? Lũ sát thủ? Người của Vilgefortz? Bà không quan tâm.
Những tiếng bước chân im dần.
Những cây nến để trước gương không đúng chỗ. Nữ pháp sư sắp xếp lại chúng, chỉnh lại vị trí chiếc khăn trải bàn, để góc khăn nằm đúng với góc bàn và song song với chân nến. Bà tháo chiếc vòng tay bằng vàng ra và đặt chúng lên tấm khăn phẳng phiu. Bà quan sát mọi thứ thật kỹ càng, nhưng không tìm ra khiếm khuyết gì cả. Mọi thứ đều hoàn hảo, như vốn dĩ nó phải vậy.
Bà mở ngăn tủ quần áo và lấy ra một con dao với cán bằng xương.
Gương mặt bà nghiêm nghị và bất động. Vô hồn.
Căn nhà im lặng. Im lặng tới nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng cánh hoa tulip rơi trên mặt bàn.
Mặt trời đỏ như máu, dần khuất sau những mái nhà.
Nữ hiệu trưởng Tissaia de Vries ngồi xuống ghế, thổi tắt ngọn nến, chỉnh lại vị trí của chiếc bút đặt trên lá thư lần cuối, rồi cắt cả hai cổ tay.