[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 15 : CHƯƠNG V.III

Ngày đăng: 23:10 07/05/20

***
“Bình minh sẽ sớm đến thôi,” Milva nói, không nhìn bầu trời, mà nhìn mặt nước bóng loáng của con sông. “Cá trê đang đuổi cá hồi rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của witcher và Dandelion. Chết tiệt, tôi hy vọng là Regis biết mình đang làm cái gì...”
“Đừng bi quan vội.” Cahir lầm bầm trong khi sửa lại yên cương của con ngựa hạt dẻ vừa mới tìm lại được.
“Pah...tôi thắc mắc...tiếp xúc với Ciri như thể ngả đầu xuống dưới lưỡi rìu vậy...đứa bé mang đến bất hạnh...đau khổ và cái chết.”
“Dừng lại đi, Milva.”
“Pah...tôi lạnh quá...và muốn uống gì đó, nhưng ở rìa dòng sông tôi thấy một cái xác thối rữa. Brr...tôi thấy bệnh...buồn nôn quá.”
“Đây,” Cahir đưa một bình nước cho cô. “Uống đi. Tôi sẽ ngồi cạnh và sưởi ấm cho cô.”
Thêm nhiều cá trê bơi qua, cả đàn lên gần mặt nước trông như một dòng bạc lóng lánh.
“Ai mà biết,” Milva thì thầm khe khẽ, nép sát vào tay Cahir, “ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Ai sẽ vượt con sông này và ai sẽ làm chủ vùng này?”
“Cái gì phải đến sẽ đến. Hãy cố xua ý nghĩ đó đi.”
“Anh không sợ sao?”
“Tôi có sợ. Còn cô?”
“Tôi thấy buồn nôn.”
Họ im lặng một lúc lâu.
“Kể tôi nghe đi, Cahir, anh gặp Ciri vào lúc nào?”
“Lần đầu tiên ư? Ba năm về trước. Trong trận đánh Cintra. Khi tôi đang rời thành phố. Tôi tìm thấy cô ấy, bao vây xung quanh là lửa. Tôi phi qua ngọn lửa, qua làn khói, giữ cô ấy trong tay, và cô ấy cũng như lửa.”
“Sao lại thế?”
“Không ai có thể giữ lửa ở trong tay.”
“Nếu Ciri không ở Nilfgaard,” cô nói sau một lúc im lặng, “thì ở đâu?”
“Tôi không biết.”
***
Drakenborg, một tòa lâu đài Redania đã được biến thành một trại tập trung cho elf và một vài phần tử chống phá khác, có những truyền thống rất rùng rợn, được hình thành sau ba năm hoạt động. Một trong những truyền thống đó là treo cổ vào lúc bình minh. Một truyền thống nữa đó là tập hợp hết tất cả những kẻ bị kết án lại trong một phòng giam lớn, nơi chúng sẽ bị đưa ra khỏi để đến giá treo cổ vào lúc bình minh.
Khoảng một tá phạm nhân sẽ nhốt trong đó, và cứ mỗi buổi sáng lại có hai, ba, hay đôi lúc là bốn, bị đem đi treo cổ. Số còn lại sẽ đợi đến lượt. Đôi lúc là rất lâu. Đôi lúc là một tuần sau. Những kẻ đợi trong phòng được gọi là Hề. Bởi vì không khí trong phòng lúc nào cũng vui nhộn. Đầu tiên, chúng sẽ được cho ăn và uống thứ rượu rất chua có tên “Dijkstra Khô”, bởi vì chẳng có gì bí mật là thứ đồ uống được cấp trực tiếp theo lệnh của người đứng đầu cơ quan tình báo Redania. Thứ hai, những kẻ bị nhốt trong phòng sẽ không bị lôi xuống Phòng Giặt nổi tiếng ở bên dưới tầng hầm để tra khảo nữa, và các cai ngục cũng không được phép ngược đãi chúng.
Đêm đó truyền thống này cũng được thực hiện. Trong căn phòng giam nhốt sáu người elves, một nửa-elves, một người halfling, hai con người và một người Nilfgaard, bầu không khí cũng thật nhộn nhịp. Dijkstra Khô được rót vào một cái đĩa thiếc và phải uống mà không cầm tay, bởi vì đó là cách duy nhất để có thể được say xỉn chút xíu từ món rượu như nước đái chuột này. Chỉ có một người elves, một Scoia’tael đến từ biệt đội của Ioverth, vừa mới ăn một trận đòn ra trò dưới Phòng Giặt, là còn giữ được tỉnh táo và danh dự, và đang bận khắc dòng chữ: “Tự do hoặc Chết” lên cột nhà. Ở đây có hàng trăm những câu viết như vậy. Phần còn lại của những kẻ đọa đày, cũng tuân theo truyền thống, đồng thanh ngâm nga giai điệu của Hề, một bài hát nặc danh, được sáng tác ở Drakenborg, mà lời ca được những người tù ở phòng bên cạnh tối hôm đó học thuộc bằng cách lắng nghe bài hát cất lên từ buồng giam tử thần, biết rằng một ngày kia họ cũng sẽ gia nhập vào giai điệu đó.
Những kẻ tù tội treo trên sợi dây
Co giật từng cơn theo nhịp điệu
Hãy hát đi
Với cảm xúc sâu lắng
Để động viên những tên Hề
Mỗi người chết nhớ đến khi chân rời ghế
Và mắt lồi khỏi tròng.
Cánh cửa rít lên và mở ra. Những tên Hề bị gián đoạn. Lính gác tới vào bình minh chỉ có nghĩa – dàn đồng ca sẽ phải bớt đi vài giọng hát. Nhưng câu hỏi là: Ai?
Lính gác luôn tới theo nhóm. Họ mang theo dây thừng dùng để trói tay những kẻ bị giải đến giá treo cổ. Một người khụt khịt, cắp dùi cui vào nách và mở một cuộn giấy da ra, hắng giọng.
“Echel Trogelton!”
“Traighlethan,” người elves đến từ biệt đội của Ioverth sửa lại. Hắn nhìn dòng chữ mình khắc lên cây cột, rồi đứng dậy một cách khó khăn.
“Cosmo Baldenyegg!”
Người halfling nuốt khan. Nazarian biết rằng hắn bị tù vì tội phá hoại, làm theo mệnh lệnh của cơ quan tình báo Nilfgaard. Tuy nhiên, Baldenyegg đã kêu vô tội và khăng khăng rằng hắn ăn cắp hai con ngựa của kỵ binh vì chính bản thân và để bán lấy tiền chứ không liên quan gì đến Nilfgaard. Rõ ràng là họ đã không tin hắn.
“Nazarian!”
Nazarian ngoan ngoãn đứng lên và đưa tay cho lính gác trói. Khi họ giải bộ ba đi, những tên Hề còn lại tiếp tục.
Nhảy múa trên sợi dây thừng
Hạnh phúc co giật từng cơn
Và cơn gió mang bài ca họ
Tiếng chuông ngân vang vọng khắp muôn nơi...
Bình minh lên có màu tím và đỏ. Hứa hẹn một ngày đẹp trời.
Bài ca của những tên Hề, Nazarian để ý thấy, có phần không chính xác. Những kẻ bị treo cổ không thể nhảy múa, bởi vì họ không bị treo trên giá mà trên những cây cột bình thường được đóng xuống đất. Ghế để chân không được dùng, mà là những khúc gỗ phong, có dấu hiệu sử dụng thường xuyên. Vào cuối ngày, tác giả vô danh của bài ca, mà đã bị xử tử, cũng không thể biết được những điều này khi sáng tác ra nó. Như mọi phạm nhân khác, ông ta biết được những chi tiết này chỉ rất sớm trước khi chết. Những vụ xử tử của Drakenborg không bao giờ được công khai. Đây chỉ đơn giản là một hình phạt, không phải trả thù man rợ gì cả. Những lời đó cũng được chính Dijkstra thốt ra.
Người elves từ biệt đội của Ioverth bắt tay người lính gác, đứng lên khúc gỗ và để họ choàng dây thừng quanh cổ mình.
“Tự do muôn....”
Một tay lính đá khúc gỗ khỏi chân hắn.
Đối với người halfling, cần đến hai khúc gỗ đặt chồng lên nhau. Kẻ bị cho là phá hoại trèo lên mà không phát ra tiếng khóc thảm hại nào. Đôi chân ngắn ngủn của hắn giãy đành đạch rồi im lìm trên cây cột. Đầu ngả xuống vai.
Lính gác túm lấy Nazarian, và Nazarian chợt quyết định.
“Tôi sẽ khai!” hắn la lên khàn cả cổ. “Tôi sẽ thú nhận! Tôi có thông tin quan trọng cho Dijkstra!”
“Hơi trễ rồi,” Vascoigne nói, trưởng bộ phận liên quan tới những vấn đề chính trị của Drakenborg, người có mặt tại buổi hành quyết. “Cứ mỗi hai người các ngươi thì sợi dây thừng lại khơi lên trí tưởng tượng của một kẻ.”
“Tôi không bịa!” Nazarian vùng ra khỏi cánh tay của lính gác. “Tôi có thông tin!”
Sau chưa đầy một giờ, Nazarian đã đang ngồi trong một buồng giam không cửa sổ và tận hưởng sự tươi đẹp của cuộc sống, một người đưa thư đang đợi sẵn, tay lơ đãng gãi đũng quần, trong khi Vascoigne đọc và sửa lại bức thư gửi cho Dijkstra.
“Với lòng kính trọng tôi xin thông báo tới Điện hạ, một tên tội phạm với cái tên Nazarian, bị kết tội tấn công một đại diện hoàng gia, đã thú nhận như sau: Hành động theo mệnh lệnh của một kẻ tên Rience, vào kỳ trăng mới của tháng 7, cùng với hai đồng phạm, tên nửa-elves Schirru và tên người Millet, đã tham gia vào vụ sát hại hai luật sư Codringher và Fenn ở Dorian. Tên nửa-elves Schirru đã ám sát hai người và phóng hỏa ngôi nhà của họ. Tên tội phạm Nazarian nói rằng Schirru đã làm mọi thứ và phủ nhận rằng hắn không giết ai, có lẽ là do sợ giá treo cổ. Điều mà ngài có thể sẽ quan tâm, thưa Điện hạ, đó là trước khi giết hại các luật sư, những tên tội phạm này, Nazarian, tên nửa-elves Schirru và Millet, đang bám theo một witcher, một người với cái tên Geralt xứ Rivia, đã gặp gỡ luật sư Codringher trong bí mật. Nội dung của cuộc gặp, tên tội phạm Nazarian không biết, bởi vì trước khi có thể xét hỏi, chúng đã nhận được lệnh giết chết hai luật sư từ Rience ngay khi hắn biết về cuộc gặp mặt giữa họ và witcher.
Tiếp theo, tên tội phạm Nazarian khai rằng: gã đồng phạm Schirru của hắn đã đánh cắp một số tài liệu từ ngôi nhà và giao cho Rience tại quán rượu “Cáo Già” ở Carreras. Điều mà Rience và Schirru đã bàn bạc, Nazarian không biết, nhưng ngày hôm sau cả ba tên tội phạm đã tới Brugge, và vào ngày thứ tư sau kỳ trăng mới đã bắt cóc một đứa bé gái từ một ngôi nhà gạch đỏ, trên cửa có gắn một cái kéo đồng. Rience sau đó bắt ép đứa trẻ uống một loại thần dược và rồi tên tội phạm Schirru và Nazarian nhanh chóng đưa đứa trẻ tới Verden, tới pháo đài Nastrog. Và điều tiếp theo này tôi khẩn cầu Điện hạ hãy đọc thật kỹ càng và chú ý: những kẻ vô lại đã bắt cóc đứa trẻ và mang nó tới cho tên chỉ huy Nilfgaard ở lâu đài, đã đảm bảo với hắn rằng đây chính là Cirilla của Cintra. Tên chỉ huy, theo như Nazarian đã khai, tỏ ra vô cùng phấn khích khi nghe tin này.
Những điều trên đã được viết để gửi tới Điện hạ trong bí mật. Theo như thủ tục yêu cầu, tôi cũng sẽ gửi kèm theo một bản báo cáo đầy đủ quá trình thẩm vấn tên phạm nhân. Tôi xin yêu cầu chỉ dẫn từ Điện hạ với vấn đề giải quyết tên tội phạm Nazarian. Nên đốt hắn bằng sắt nung để buộc hắn nhớ thêm, hay treo cổ hắn theo như mệnh lệnh ban đầu.
Bầy tôi trung thành của ngài.”
Vascoigne ký nháy bức thư, rồi đóng dấu và cho gọi người đưa thư.
Nội dung của bức thư được Dijkstra biết đến vào buổi tối hôm đó. Philippa Eilhart biết được vào trưa ngày hôm sau.
***
Khi con ngựa mang theo witcher và Dandelion hiện ra từ bụi trăn, Milva và Cahir rất lo lắng. Họ vừa mới nghe thấy âm thanh của trận chiến trôi theo dòng Ina trước đó không lâu.
Trong khi giúp nhà thơ xuống ngựa, Milva trông thấy Geralt khựng lại trước cảnh tượng người Nilfgaard. Nữ cung thủ không có cơ hội nói lời nào với witcher, vì Dandelion kêu lên một tiếng và tuột khỏi tay cô. Họ đặt cậu nằm trên đống cát, gối một tấm áo choàng lên cái đầu bị thương của nhà thơ. Milva đang chuẩn bị gỡ bỏ lớp vải thấm máu thì cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình và mùi hương quen thuộc của ngải đắng, hồi hương và nhiều loại thảo mộc khác. Regis, như thói quen mọi khi, xuất hiện từ thinh không và chẳng ai biết bằng cách nào.
“Hãy để tôi,” ông nói, lôi ra các dụng cụ y tế từ trong cái túi da của mình. “Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Khi người bác sĩ cởi bỏ lớp vải băng ra, Dandelion rên lên đau đớn.
“Bình tĩnh nào,” Regis nói, rửa sạch vết thương. “Đây không là gì đâu. Chỉ là một chút máu thôi. Chỉ là một chút máu...Máu của cậu có mùi rất tốt, nhà thơ.”
Ngay lúc đó witcher làm một hành động mà Milva không thể ngờ được. Anh tới chỗ những con ngựa và rút ra một thanh kiếm dài từ bên dưới yên cương.
“Tránh xa cậu ấy ra,” anh gầm gừ, đứng cạnh người bác sĩ.
“Máu có mùi tốt,” Regis nhắc lại mà không nhìn witcher. “Tôi không ngửi thấy mùi nhiễm trùng, mà đối với trường hợp một vết thương ở đầu thì sẽ rất nguy hiểm. Các mạch máu vẫn chưa bị ảnh hưởng...giờ tôi phải cắt một chút.”
Dandelion kêu la đau đớn. Thanh kiếm trong tay witcher run rẩy, ánh sáng phản chiếu từ mặt sông hắt lên lưỡi kiếm.
“Tôi sẽ khâu cho cậu vài mũi,” Regis nói, vẫn không thèm để ý đến witcher hay thanh kiếm. “Dũng cảm lên, Dandelion.”
Dandelion đã dũng cảm.
“Xong rồi,” Regis hoàn thành ca phẫu thuật. “Từ giờ cho đến đám cưới, theo cách họ hay nói, cậu sẽ bình phục. Một vết thương là rất hoàn hảo cho một nhà thơ, Dandelion. Cậu sẽ như một người hùng chiến tranh với tấm băng quấn trên đầu và trái tim của những cô gái khi nhìn thấy cậu sẽ chảy ra như nước. Phải, một vết thương rất thi vị. Không như một mũi tên găm vào bụng. Thủng gan, thận và ruột nát bấy, phân bắn khắp mọi nơi, nhiễm trùng ổ bụng...chà, cậu xong rồi đó. Geralt, giờ tôi là của anh.”
Vị bác sĩ đứng dậy và witcher kề thanh kiếm lên cổ ông. Với một chuyển động quá nhanh để mắt thường có thể thấy được.
“Lùi lại,” Geralt gầm gừ với Milva. Regis không nao núng ngay cả khi lưỡi kiếm đang dí sát vào lớp da trên cổ ông. Nữ cung thủ há miệng khi trông thấy đôi mắt của người bác sĩ sáng lên trong bóng tối, như mắt mèo.
“Nào, làm đi.” Regis nói điềm tĩnh. “Cắt đi.”
“Geralt.” Dandelion rên lên từ dưới đất, hoàn toàn tỉnh táo. “Anh điên rồi à? Ông ấy đã cứu chúng ta khỏi giá treo cổ...ông ấy đã chữa cho cái đầu của tôi...”
“Ông ấy đã cứu chúng ta và cô gái ở cái trại đó.” Milva khẽ nhắc nhở anh.
“Im lặng đi. Các người không biết ông ta là cái gì đâu.”
Người bác sĩ không di chuyển. Milva bất chợt trông thấy với sự kinh hãi thứ mà cô lẽ ra nên nhận thấy từ lâu.
Regis không có bóng.
“Đúng vậy.” Ông ta nói chậm rãi. “Mọi người không biết tôi là cái gì. Và đã đến lúc để mọi người biết rồi. Tên tôi là Emiel Regis Rohellec Terzieff-Godefroy. Tôi đã sống trên thế giới này được bốn trăm và hai mươi tám năm nếu tính theo con người, sáu trăm và bốn mươi hai năm nếu tính theo lịch của người elves. Tôi là hậu duệ của những sinh vật sống sót và mắc kẹt trong thế giới này, sau sự kiện mà các anh gọi là Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu. Tôi, nếu nói đơn giản, là một con quái vật. Một kẻ hút máu ghê tởm. Và giờ thì tôi đã bắt gặp một witcher, một thợ săn chuyên nghiệp mà công việc là tiêu diệt những kẻ như tôi. Đó là tất cả.”
“Thế là đủ rồi,” Geralt hạ kiếm xuống. “Đứng dậy. Rời khỏi đây đi, Emiel Regis và cái gì đó nữa. Tạm biệt.”
“Không thể tin nổi,” Regis châm chọc. “Anh để tôi đi sao? Tôi, một mối nguy hiểm đối với con người? Witcher lẽ ra phải tận dụng mọi cơ hội để trừ khử những mối đe dọa như vậy.”
“Đứng dậy. Đi đi, nhanh lên.”
“Và tôi nên tới chân trời góc bể nào đây?” Regis hỏi từ tốn. “Sau cùng thì, anh là một witcher. Anh biết tôi. Khi anh đã giải quyết xong vấn đề bây giờ của mình, khi anh đã hoàn thành xong những gì mà mình phải làm, anh chắc chắn sẽ quay lại đây. Anh biết tôi sống ở đâu, tôi đi đâu, tôi làm gì. Anh sẽ truy lùng tôi chứ?”
“Tôi không thể loại trừ khả năng đó. Nếu có phần thưởng. Tôi là một witcher.”
“Tôi chúc anh may mắn.” Regis buộc túi lại và trùm áo khoác. “Tạm biệt. A, và một điều nữa. Một phần thưởng sẽ phải cao bao nhiêu thì anh mới quyết định lấy đầu tôi? Tôi có giá bao nhiêu?”
“Rất cao.”
“Hãy thỏa mãn trí tò mò của tôi đi. Chính xác là bao nhiêu?”
“Biến đi, Regis.”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng trước đó, hãy ước lượng đi đã, làm ơn.”
“Với một con ma cà rồng bình thường tôi sẽ đòi một con ngựa cùng một bộ yên cương tốt. Nhưng ông không phải một con ma cà rồng bình thường.”
“Bao nhiêu?”
“Tôi nghĩ là không có cái giá nào đủ cao để khiến tôi phải liều mạng như vậy đâu.” Giọng witcher lạnh như băng.
“Tôi hiểu và cảm ơn.” Con ma cà rồng mỉm cười, lần này nhe răng ra. Khi trông thấy cảnh tượng đó, Milva và Cahir lùi lại, và Dandelion cố nén một tiếng hét kinh hãi.
“Tạm biệt và chúc may mắn.”
“Tạm biệt, Regis. Chúc ông cũng may mắn.”
Emiel Regis Rohellec Terzieff-Godefroy quấn áo choàng quanh người và biến mất. Đơn giản là biến mất.
“Giờ thì,” Geralt quay lại với thanh kiếm vẫn đang cầm trong tay, “đến lượt ngươi, người Nilfgaard...”
“Không,” Milva giận dữ chen vào. “Tôi đã chịu quá đủ rồi. Hãy đem ngựa lại đây và biến khỏi chỗ này thôi! Âm thanh có thể truyền đi theo dòng nước, trước khi kịp phát hiện có thể kẻ địch đã tới được đây rồi.”
“Tôi sẽ không đi cùng hắn.”
“Vậy thì hãy đi một mình!” Cô bực mình quát lên, hoàn toàn nghiêm túc. “Và theo hướng ngược lại! Tôi đã chịu quá đủ thái độ của anh rồi, witcher! Regis bị đuổi, mặc dù ông ấy đã cứu mạng anh, nhưng đó là chuyện của anh. Nhưng Cahir đã cứu mạng tôi. Nếu chúng ta là kẻ thù, thì hãy quay lại Ameria đi. Bạn của anh đang đợi ở đó với sợi thòng lọng đấy!”
“Đừng hét lên thế.”
“Vậy thì đừng đứng đó như cây cột vậy. Giúp tôi đưa Dandelion ngồi lên yên ngựa đi.”
“Cô cứu được ngựa của chúng ta à? Cả Roach nữa?”
“Anh ta đã cứu chúng.” Cô hất đầu về phía Cahir. “Đi thôi.”
***
Họ vượt qua sông Ina. Họ đi men theo bờ phải, dọc dòng sông, qua những vũng nước đen và lòng sông cạn phủ đầy liễu, qua những cánh đồng và đầm lầy sống động với tiếng ếch ộp, những con vịt và ve sầu vô hình. Ngày kết thúc với ánh mặt trời đỏ, sáng loáng trên mặt hồ đầy hoa súng, họ hướng về phía mà một trong nhiều nhánh của dòng Ina đổ vào Yaruga. Giờ họ băng qua khu rừng đen tối và u ám, nơi những thân cây mọc lên từ đám bèo xanh mướt của đầm lầy.
Milva đi đầu, bên cạnh witcher, trong khi kể cho anh nghe câu truyện của Cahir với âm vực thấp. Geralt lắng nghe, im lặng như một nấm mồ, chưa một lần ngoái lại, chưa một lần nhìn người Nilfgaard đang đi đằng sau và giúp nhà thơ. Dandelion rên rỉ và nguyền rủa, kêu đau đầu, nhưng dũng cảm chịu đựng và không làm họ bị chậm lại. Việc lấy lại được Pegasus cùng cây đàn luýt đã cải thiện được rất nhiều tâm trạng của cậu.
Vào tầm giữa trưa họ lại tới một cánh đồng đầy nắng mà ở đằng sau có thể trông thấy vùng đồng bằng châu thổ rộng lớn của Yaruga. Họ vượt qua những lòng sông cạn và bãi cát ngầm. Và tới được một hòn đảo, một vùng đất khô ráo nằm giữa xung quanh là đầm lầy và cơ số các nhánh sông. Hòn đảo phủ đầy bụi rậm và lau sậy, cây cũng mọc ở đó, nhẵn nhụi, khô cằn và bám đầy phân chim bồ nông.
Milva là người đầu tiên nhìn thấy con thuyền ở giữa đám sậy, có lẽ đã được dòng nước đẩy tới đây. Cô cũng tìm thấy một bãi cỏ rộng nằm sau những cây liễu, phù hợp cho lũ ngựa ăn.
Họ dừng chân và witcher quyết định đã tới lúc phải có một cuộc nói chuyện riêng tư với người Nilfgaard.
***
“Ta đã tha mạng cho ngươi ở Thanedd. Ta thấy thương hại ngươi, nhóc. Đó là sai lầm lớn nhất đời ta. Buổi sáng nay ta đã để một con ma cà rồng cấp cao thoát khỏi lưỡi kiếm của mình, kẻ mà chắc chắn cũng đã nhuốm máu của rất nhiều người trên tay. Ta lẽ ra nên giết hắn. Nhưng giờ ta chỉ có một mối quan tâm duy nhất: sờ tay vào những kẻ đã làm hại Ciri. Ta đã thề với bản thân rằng những kẻ làm đau con bé sẽ phải trả giá bằng máu.”
Cahir giữ im lặng.
“Câu truyện của ngươi, mà Milva đã kể cho ta nghe, chẳng thay đổi được gì hết. Chúng chỉ cho thấy một điều: ở Thanedd ngươi đã không thể bắt cóc được Ciri, mặc dù cố gắng hết sức. Vậy nên giờ ngươi theo đuôi ta, hy vọng rằng ta sẽ lại dẫn ngươi đến chỗ con bé. Để ngươi lại vươn móng vuốt ra và bắt nó về cho Hoàng đế của ngươi và hy vọng rằng ông ta sẽ tha thứ cho ngươi và không bắt ngươi ra giá treo cổ.”
Cahir vẫn giữ im lặng. Geralt cảm thấy tồi tệ. Rất tồi tệ.
“Bởi vì ngươi mà con bé la hét hằng đêm. Trong con mắt trẻ thơ của nó ngươi đã trở thành một cơn ác mộng. Và tuy vậy, ngươi vẫn chỉ là một công cụ, một tên đày tớ cho Hoàng đế của ngươi. Ta không biết ngươi đã làm gì để trở thành một cơn ác mộng với con bé. Nhưng điều tệ hại nhất, đó là ta không thể hiểu nổi, bất chấp tất cả mọi việc ta vẫn không thể giết ngươi. Ta không hiểu điều gì đã ngăn cản ta làm vậy.”
“Có thể là,” Cahir nói khẽ, “bất chấp vẻ bên ngoài, chúng ta giống nhau ở điểm nào đó, anh và tôi?”
“Ta thắc mắc là cái gì đây.”
“Giống như anh, tôi muốn cứu Ciri. Giống như anh, tôi không quan tâm nếu điều này khiến người khác thấy kỳ lạ và ngạc nhiên. Giống như anh, tôi không có ý định cho người khác biết lý do của mình.”
“Tất cả đó sao?”
“Không.”
“Ta đang nghe đây.”
“Ciri,” người Nilfgaard nói chậm rãi, “đang trên lưng ngựa đi qua một ngôi làng bụi bặm, cùng sáu người khác. Trong số những người này là một cô gái trẻ cắt tóc ngắn. Ciri đang nhảy múa trên một chiếc bàn, trong một cái nhà kho, và hạnh phúc...”
“Milva đã kể cho ngươi nghe giấc mơ của ta.”
“Không. Cô ấy không kể gì cả. Anh không tin tôi?”
“Không.”
Cahir cúi đầu và vùi gót chân trong cát.
“Tôi quên mất,” anh ta nói, “rằng anh không thể tin tôi, anh chẳng cần phải tin tôi. Tôi hiểu điều đó. Nhưng anh cũng đã mơ giấc mơ này, giống tôi. Một giấc mơ mà anh sẽ không kể cho bất kỳ ai. Bởi vì tôi không nghĩ là anh sẽ muốn kể giấc mơ này cho bất kỳ ai.”