[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 17 : CHƯƠNG VI.I

Ngày đăng: 23:10 07/05/20

“Nữ hoàng nói: “Đừng cầu xin ta lòng thương xót, mà hãy cầu xin những kẻ đã bị ma thuật của ngươi hãm hại. Ngươi đã có can đảm nhận tội, thì giờ hãy có can đảm chịu tội khi công lý đang gần kề. Ta không có quyền tha thứ cho tội lỗi của ngươi.” Và rồi mụ phù thủy rít lên như một con mèo, đôi mắt ác độc lóe sáng. “Cái chết của ta đã cận kề,” Mụ hét lên, “nhưng cái chết của ngươi cũng không còn xa đâu, nữ hoàng của ta. Vào giờ khắc tận cùng của ngươi, ngươi sẽ nhớ đến Lara Dorren và lời nguyền của cô ấy. Và hãy biết rằng lời nguyền đó sẽ truyền lại tới đời con cháu ngươi cho đến hơn 10 thế hệ sau.” Tuy vậy, nhận thấy rằng trái tim của nữ hoàng không hề run sợ, mụ phù thủy người elves thôi không chửi bới và đe dọa nguyền rủa nữa, và bắt đầu khóc lóc như một con điếm, van xin tha mạng...”
- Câu truyện về Lara Dorren, theo lời kể của con người. “...nhưng ngay cả những lời van xin và khẩn cầu cũng không thể xoa dịu được trái tim của mụ dh’oine, người đàn bà nhẫn tâm và độc ác. Và khi Lara nắm lấy cánh cửa cỗ xe, cầu xin lòng nhân từ - không phải cho chính mình, mà là cho đứa con của bà – nữ hoàng đã ra lệnh cho một tên côn đồ vung kiếm, chặt đứt những ngón tay của bà. Cái lạnh mùa đông bao trùm đêm đó, và trên một ngọn đồi trống trải giữa khu rừng, Lara trút hơi thở cuối cùng khi sinh hạ đứa con gái, mà bà đã bảo vệ bằng chút hơi ấm còn lại trong người. Và mặc dù đêm đó, gió lạnh và tuyết rơi khắp nơi, nhưng mùa xuân bỗng trở về trên ngọn đồi và hoa feainnewedd nở rộ. Cho tới ngày hôm nay những bông hoa đó chỉ có thể được tìm thấy ở hai nơi: thung lũng Dol Blathanna và trên ngọn đồi nơi mà Lara Dorren aep Shiadhal đã chết.”
- Câu truyện về Lara Dorren, theo lời kể của người elves.
________
“Em đã bảo,” Ciri gầm gừ giận dữ, nằm ngửa ra, “đừng có động vào em nữa.”
Mistle thu lại bàn tay đang vuốt ve gáy Ciri, nằm duỗi ra bên cạnh cô bé, gấp tay lại dưới cái đầu trọc lốc và ngước nhìn bầu trời.
“Dạo gần đây em cư xử lạ lùng quá, Chim Ưng.”
“Em chỉ không muốn bị động vào, thế thôi.”
“Đó chỉ là một trò chơi thôi mà.”
“Em biết,” Ciri mím môi, “đó chỉ là một trò chơi. Tất cả những điều này chỉ là một trò chơi với anh. Nhưng em không còn thích trò chơi này nữa. Dừng lại đi!”
Mistle quay đi và lại im lặng trong một lúc lâu, quan sát những đám mây trắng đang chậm rãi vươn mình trên bầu trời. Một con chim ưng lượn vòng phía trên khu rừng.
“Những giấc mơ của em,” cuối cùng cô nói, “đó là bởi vì những giấc mơ của em có phải không? Gần như đêm nào em cũng tỉnh dậy, la hét. Những gì em trải qua đang quay trở lại ám ảnh em trong mơ. Ta biết.”
Ciri không trả lời.
“Em chưa bao giờ kể cho ta nghe về bản thân,” Mistle lại phá vỡ sự im lặng. “Về những gì đã xảy ra với em. Hay nói em tới từ đâu. Hay thậm chí em có gia đình hay không...”
Ciri lại đặt tay lên cổ, nhưng lần này là do một con bọ cánh cam.
“Em đã có một gia đình,” cô nói hờ hững, không nhìn sang người bên cạnh. “Đấy là, em tưởng rằng mình đã có...những người sẽ tìm thấy em, ngay thậm chí ở đây, tại nơi tận cùng thế giới, nếu họ muốn...hay nếu họ còn sống. Ôi, anh muốn em phải làm gì hả, Mistle? Em có cần phải bộc bạch hết nỗi niềm cho anh không?”
“Em không cần.”
“Tốt. Bởi vì có lẽ nó chỉ như một trò chơi với anh thôi. Như tất cả những gì giữa chúng ta.”
“Ta không hiểu,” Mistle quay đầu lại, “sao em lại không bỏ đi, nếu ở bên cạnh ta tồi tệ như vậy.”
“Em không muốn phải đơn độc.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Thế là nhiều rồi.”
Mistle cắn môi. Nhưng trước khi cô kịp nói câu nào, họ nghe thấy tiếng huýt sáo. Cả hai bật dậy, rũ lá cây bám trên quần áo và chạy ra lũ ngựa.
“Hãy để cuộc vui bắt đầu nào.” Mistle nói, nhảy lên yên ngựa và rút kiếm ra. “Em đã tận hưởng trò này nhiều hơn những người khác được một thời gian rồi đấy, Falka. Đừng tưởng ta không để ý.”
Ciri giận dữ thúc gót vào hông con ngựa. Họ phi xuống sườn con suối, lắng nghe tiếng hét man dại của các thành viên khác của băng Rats, đang phi ra từ trong khu rừng phía bên kia con đường. Cái bẫy sập lại.
***
Buổi chầu riêng kết thúc. Vattier de Rideaux, tử tước của Eiddon, trưởng cơ quan tình báo quân đội cho Emhyr var Emreis, rời khỏi thư viện, cúi chào nữ hoàng của Thung Lũng Ngàn Hoa với thời gian ngắn hơn quy tắc yêu cầu. Động tác cúi chào cũng rất cẩn trọng và tính toán – người điệp viên không rời mắt khỏi hai con báo đang nằm dưới chân quý bà của người elves. Những cặp mắt xanh lơ của chúng có vẻ mơ màng và lười biếng, nhưng Vattier biết rằng chúng không phải thú cưng, mà là hai hộ vệ cực kỳ cảnh giác, sẵn sàng biến bất cứ kẻ nào dám lại gần nữ hoàng với khoảng cách không được cho phép trong quy tắc thành một bãi thịt bầy nhầy.
Francesca Findabair, còn được gọi là Enid an Gleanna, Bông Cúc của Thung Lũng, đợi đến khi cánh cửa sau lưng Vattier đóng lại và vuốt ve hai con báo.
“Xong rồi đấy, Ida.” Cô ta nói.
Ida Emean aep Sivney, nữ pháp sư người elves, một Aen Seidhe tự do tới từ Núi Xanh, đã tàng hình trong suốt buổi chầu bằng một câu thần chú, hiện ra từ trong góc phòng, sửa lại mái tóc màu hoa đào. Hai con báo phản ứng lại chỉ với hai đôi mắt hơi mở to. Như mọi loài mèo, chúng có thể cảm nhận thấy những thứ vô hình, các giác quan của chúng không thể dễ dàng bị ma thuật đánh lừa.
“Mấy màn kịch của gián điệp này bắt đầu làm tôi thấy khó chịu rồi đấy.” Francesca mỉa mai, thoải mái ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ mun. “Henselt của Kaedwen vừa mới gửi một “cố vấn” đến cho tôi, Dijkstra thì tới Dol Blathanna để thực hiện một “nhiệm vụ ngoại giao”. Và giờ là đến lượt Vattier de Rideaux, đích thân trưởng cơ quan tình báo! Ôi, và Stefan Skellen cũng đã rình rập ở quanh đây, quý ngài Vô Danh. Nhưng tôi đã không tiếp ông ta. Tôi là nữ hoàng còn Skellen không là gì hết. Mặc dù ông ta có một vị trí, nhưng ông ta vẫn không là ai cả.”
“Stefan Skellen,” Idan Emean nói từ tốn, “cũng ở đây để gặp chúng tôi, những người mà ông ta có thể gặp may hơn. Ông ta đã nói chuyện với Filavandrel và Vanadain.”
“Và cũng như Vattier đối với tôi, ông ta hỏi về Vilgefortz, Yennefer, Rience và Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach?”
“Cùng một số vấn đề khác. Cô có thể thấy ngạc nhiên, nhưng thứ mà ông ta quan tâm đến là phiên bản gốc lời tiên tri của Ithlinne Aegli aep Aevenien, đặc biệt là đoạn nói về Aen Hen Ichaer, Dòng Máu Cổ Xưa. Ông ta cũng quan tâm đến Tor Lara, Tháp Hải Âu, và cánh cổng huyền thoại đã từng kết nối Tor Lara với Tor Zireael, Tháp Nhạn. Thật đúng là con người, Enid. Trông đợi rằng chúng ta sẽ ngay lập tức, khi được ra lệnh, giải thích những bí ẩn mà bản thân chúng ta đã cố tìm hiểu trong hàng thế kỷ.”
Francesca nâng tay, ngắm nghía chiếc nhẫn.
“Thú vị thật,” cô ta tự nhủ, “và Philippa có biết đến sở thích kỳ lạ của Vattier và Skellen không? Và Emhyr var Emreis, người mà cả hai bọn họ phụng sự?”
“Sẽ là thiếu khôn ngoan khi cho rằng cô ta không biết,” Ida Emean nhìn nữ hoàng, “và giấu kín điều này tại buổi gặp mặt ở Montecalvo, đối với Philippa và cả Hội. Như thế sẽ không tạo được ấn tượng tốt cho chúng ta...Chúng ta muốn Hội hoạt động. Chúng ta muốn họ tin chúng ta, các pháp sư người elves, chứ không phải nghi ngờ chúng ta đang bắt cá hai tay.”
“Nhưng vấn đề là, chúng ta đang bắt cá hai tay, Ida. Và chúng ta đang đùa với lửa. Với Ngọn Lửa Trắng của Nilfgaard...”
“Lửa thiêu đốt,” Ida Emean nhìn vào mắt nữ hoàng, “nhưng cũng thanh tẩy. Chúng ta phải đi qua nó, Enid. Hội Pháp Sư phải tồn tại, phải bắt đầu hành động. Với đầy đủ thành viên. Mười hai nữ pháp sư và một trong số họ là người được nhắc đến trong lời tiên tri. Ngay cả khi nó là một trò chơi, chúng ta cũng phải đặt lòng tin của mình vào đó.”
“Còn nếu đây là sự khiêu khích?”
“Cô biết rõ hơn cả tôi rằng những ai đang tham gia vào chuyện này mà.”
Enid an Gleanna hồi tưởng lại.
“Síle de Tanserville,” cuối cùng cô ta nói, “là một người kín đáo và lập dị, cô ta không trung thành với ai hết. Triss Merigold và Keira Metz thì có, nhưng cả hai giờ đã bị lưu đày vì vua Foltest đã cho đuổi hết tất cả các pháp sư ra khỏi Temeria. Margarita Laux-Antille chỉ quan tâm đến ngôi trường của mình và không gì khác. Đương nhiên, tại thời điểm này, cả ba người đó đang chịu sự ảnh hưởng mãnh liệt từ Philippa và Philippa là một ẩn số. Sabrina Glevissig đã không từ bỏ địa vị chính trị của mình ở Kaedwen, nhưng cũng sẽ không phản bội lại Hội. Quyền lực mà Hội đem đến cho cô ta là quá mê hoặc để từ bỏ.”
“Còn Assire var Anahid? Và nữ pháp sư Nilfgaard thứ hai, sẽ được giới thiệu tại Montecalvo?”
“Tôi biết rất ít về họ,” Francesca cười nhẹ, “nhưng ngay khi trông thấy họ, tôi sẽ biết nhiều hơn. Ngay khi tôi thấy họ đang mặc cái gì và như thế nào.”
Đôi mắt được tô điểm của Ida Emean nheo lại, nhưng cô ta không hỏi thêm gì.
“Bức tượng ngọc bích,” cô ta nói sau một hồi, “bức tượng ngọc bích bí ẩn và khó đoán đã được nhắc tới trong Ithlinnespeath. Có lẽ đã tới lúc cho cô ấy lên tiếng. Và cho chúng ta biết nên trông đợi điều gì. Tôi sẽ hỗ trợ cô trong quá trình giải nén nhé?”
“Không, tôi sẽ tự làm. Cô biết một người bị giải nén sẽ phản ứng như thế nào mà. Càng ít nhân chứng thì càng đỡ tổn hại đến lòng tự trọng của cô ấy.”
***
Francesca Findabair kiểm tra lại để chắc chắn rằng toàn bộ sân vườn được cô lập hoàn toàn khỏi phần còn lại của cung điện bằng lớp màn chắn ma thuật, che giấu cô ta khỏi con mắt của người khác và không để lọt ra âm thanh nào. Cô ta đốt ba ngọn nến đen và đặt trên những cái giá có gương phản xạ lõm. Những cái giá được đặt tại những vị trí nhất định trên một bức tranh khảm hình tròn dưới mặt đất, có chứa bảy dấu hiệu Vicca, các cung hoàng đạo của người elves và những biểu tượng đại diện cho Belleteyn, Lammas và Yule. Bên trong bức tranh khảm là một vòng tròn nhỏ hơn, điểm vài ký hiệu ma thuật bao quanh một hình sao năm cánh. Trên ba biểu tượng của vòng tròn nhỏ, Francesca đặt ba cái giá bằng sắt nhỏ và cẩn thận lắp ba viên pha lê lên đó. Những viên pha lê được đẽo gọt để vừa khít vào đỉnh giá, vậy nên sự sắp xếp phải thật chuẩn xác, nhưng Francesca vẫn cứ kiểm tra lại mọi thứ đến vài lần. Cô ta không muốn liều lĩnh làm hỏng.
Cạnh đó là một đài phun nước, nước chảy ra từ chiếc bình cẩm thạch được giữ bởi một bức tượng naiad thành bốn dòng đổ vào bồn, làm lay động những bông hoa súng mà những con cá vàng đang bơi quanh.
Francesca mở hộp, lấy ra một bức tượng ngọc bích nhỏ, xù xì và để vào chính giữa hình ngôi sao. Cô ta lùi lại, kiểm tra lần nữa cuốn sách để trên bàn, hít vào một hơi thật sâu, nhấc tay lên và bắt đầu thực hiện câu thần chú.
Những ngọn nến cháy rực lên, ánh sáng hắt ra từ những viên pha lê, tập trung vào bức tượng, mà ngay lập tức chuyển màu từ xanh lục sang vàng và sau vài giây là trong suốt. Bầu không khí đậm đặc ma thuật đập vào tấm chắn bảo vệ. Một trong những cây nến tóe lửa trên nền đá, bóng tối nhảy múa trên bức tranh khảm thạch trở nên sống động, thay đổi hình dạng. Francesca không hạ tay xuống và tiếp tục câu thần chú.
Bức tượng nhanh chóng thay đổi cấu trúc và hình dạng, rung động và đập thành từng nhịp như một đám khói. Ánh sáng tỏa ra từ những viên pha lê chiếu xuyên làn khói, hé lộ trong một tia sáng le lói thứ vật chất đang chuyển động và định hình. Sau một lúc nữa, ở giữa vòng tròn bỗng hiện ra một dáng người. Một người phụ nữ tóc đen nằm bất động trên sàn.
Những ngọn nến tắt lịm, ba viên pha lê đen ngòm. Francesca hạ tay xuống, và lau mồ hôi trên trán. Người phụ nữ tóc đen cuộn lại và bắt đầu la hét.
“Tên cô là gì?” Francesca hỏi to.
Người phụ nữ giãy dụa và kêu la, hai tay ôm bụng.
“Tên cô là gì?”
“Ye...Yennef...Yennefer! Aaaaaaaah....”
Người elves thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ vẫn đang quằn quại, la hét, rên rỉ và đập nắm tay lên nền đá, cố để không nôn mửa. Francesca kiên nhẫn đợi. Bình thản. Người phụ nữ mới phút trước còn là một bức tượng ngọc bích giờ đây đang chịu khổ sở. Điều này là chắc chắn. Nhưng não cô ta không bị thương tổn nào cả.
“Thế nào, Yennefer.” Francesca nói sau một lúc, cắt ngang những tiếng rên rỉ. “Đủ là đủ rồi, phải không?”
Yennefer, với cố gắng rõ ràng, chống tay và đầu gối lên, lau mặt và trán, nhìn xung quanh, lạc lõng. Ánh mắt cô lướt qua Francesca như thể người elves còn không có mặt ở đấy, dừng lại và trở nên sống động khi bắt gặp dòng nước đang chảy ra từ đài phun. Yennefer bò thật khó khăn và trèo lên thành bồn, với một tiếng tõm, nhảy xuống nước. Cô mắc nghẹn và bắt đầu ho, khạc nhổ, cuối cùng bơi qua đám hoa súng tới chân bức tượng naiad cẩm thạch và ngồi xuống, dựa lưng vào bức tượng. Nước dâng tới ngực cô.
“Francesca...” cô ấp úng, chạm vào ngôi sao kim cương trên cổ và nhìn quanh với vẻ tập trung hơn. “Cô...”
“Cô còn nhớ điều gì?”
“Có phải cô đã nén tôi không...? Chết tiệt, cô đã nén tôi lại?”
“Tôi đã nén và giải nén cô. Cô còn nhớ điều gì?”
“Garstang...Elves. Ciri. Cô. Và một sức nặng năm tạ bất chợt ập xuống đầu tôi...giờ thì tôi đã biết đó là cái gì. Bị nén thành một đồ vật...”
“Trí nhớ của cô vẫn hoạt động. Tốt.”
Yennefer hạ mắt xuống và nhìn những con cá vàng đang bơi quanh chân mình.
“Thay nước trong bồn đi nhé, Enid,” cô lầm bầm, “tôi vừa mới tiểu ra đấy rồi.”
“Chuyện vặt.” Francesca mỉm cười. “Tuy nhiên, hãy để ý xem có thấy máu trong nước không. Đôi lúc bị nén có thể làm hỏng thận.”
“Chỉ thận thôi sao?” Yennefer hít vào một hơi. “Tôi không nghĩ là còn bộ phận nội tạng nào lành lặn trong người nữa...ít ra thì tôi cảm thấy thế. Chết tiệt, Enid, tôi đã làm gì để xứng đáng bị đối xử như này...”
“Ra khỏi bồn đi.”
“Không, ở đây tôi thoải mái hơn.”
“Tôi biết. Nó gọi là bị mất nước.”
“Giãn nở. Lột sạch. Tại sao cô làm chuyện này?”
“Ra đi, Yennefer.”
Nữ pháp sư đứng dậy khó nhọc, tựa cả hai tay lên bức tượng naiad. Cô gạt những bông hoa súng sang bên và đứng trần chuồng bên dưới dòng nước chảy. Sau khi đã rửa ráy và uống một chút, cô ra khỏi bồn và ngồi xuống thành, vắt mái tóc ẩm ướt.
“Tôi đang ở đâu?”
“Dol Blathanna.”
Yennefer lau mũi.
“Trận chiến trên Thanedd có còn tiếp diễn không?”
“Không. Kết thúc rồi. Được hơn một tháng rưỡi.”
“Tôi chắc đã làm cô đau lắm.” Yennefer nói. “Tôi chắc đã hãm hại cô ghê lắm, Enid. Nhưng cô có thể coi như ân oán giữa chúng ta đã được giải quyết. Cô đã báo thù một cách tử tế rồi, mặc dù có hơi tàn bạo một chút. Cô thấy cắt cổ tôi thì chưa được thỏa mãn lắm à?”
“Đừng nói ngớ ngẩn.” Người elves mím môi. “Tôi đã nén cô lại để cứu mạng cô ở Garstang. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Làm ơn, hãy cầm lấy cái khăn này. Đây là một cái áo choàng. Sau khi tắm táp xong tôi sẽ cho cô một cái váy mới. Ở một nơi thích hợp hơn, trong một bồn tắm đầy nước nóng. Cô đã làm hại đủ cá vàng rồi.”
***
Francesca và Ida Emean uống rượu. Yennefer uống một lượng lớn nước ép cà rốt.
“Để tôi tóm tắt lại nhé,” cô nói, sau khi đã nghe xong Francesca. “Nilfgaard đã chinh phạt Lyria, phá hủy một nửa Aedirn và Kaedwen, đốt trụi Vengerberg. Và giờ thì đang chiếm đóng Brugge và Sodden, trong khi Verden đầu hàng mà chưa đánh trận nào. Vilgefortz đã biến mất không một dấu vết. Tissaia de Vries đã tự sát. Cô đã trở thành nữ hoàng của Thung Lũng Ngàn Hoa. Hoàng đế Emhyr đã ban thưởng chiếc vương miện và quyền trượng cho cô để đổi lấy Ciri của tôi, người mà ông ta đã tìm kiếm bấy lâu nay và giờ đã có trong tay để sử dụng tùy thích. Tôi đã bị nén lại thành một bức tượng ngọc bích và nhét vào một cái hộp trong suốt một tháng rưỡi. Và cô đang trông đợi tôi cảm ơn vì tất cả những điều trên.”
“Như thế là tử tế rồi,” Francesca Findabair lạnh lùng đáp lại. “Ở Thanedd có một kẻ tên Rience đã tự đặt ra sứ mệnh hàng đầu của mình là cho cô một cái chết thật tàn nhẫn và chậm rãi, và Vilgefortz đã hứa hẹn sẽ đảm bảo điều đó. Rience đã đi suốt Garstang để tìm cô. Nhưng hắn không thể bởi vì cô đã là một bức tượng treo trên cổ tôi rồi.”
“Tôi đã là một bức tượng trong suốt 47 ngày.”
“Phải. Và về phần tôi, khi được hỏi, có thể trả lời thành thật rằng Yennefer thành Vengerberg không có ở Dol Blathanna. Bởi vì người ta hỏi về Yennefer thành Vengerberg chứ không phải một bức tượng ngọc bích.”
“Và điều gì đã thay đổi, mà khiến cô cuối cùng quyết định giải nén tôi?”
“Rất nhiều. Tôi sẽ giải thích.”
“Trước khi cô làm vậy, tôi muốn biết một việc khác. Geralt đã ở trên Thanedd. Witcher. Nhớ không, tôi đã giới thiệu anh ấy với cô ở Aretuza. Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?”
“Bình tĩnh đi. Anh ta còn sống.”
“Tôi đang bình tĩnh. Nói đi, Enid.”
“Cái tay witcher của cô,” Francesca nói, “trong vòng một tiếng đồng hồ đã làm được nhiều hơn một số kẻ làm được trong cả đời. Nói ngắn gọn: anh ta đã bẻ gãy chân Dijkstra, cắt đầu Artaud Terranova và giết hại dã man khoảng mười Scoia’tael. Ô, và không quên, khơi dậy một ham muốn không lành mạnh trong người Keira Metz.”
“Thật kinh khủng,” Yennefer cau mày. “Nhưng Keira đã bình thường lại rồi chứ? Tôi hy vọng là cô ấy không thù hằn gì witcher. Sự thật là anh ta đã không phang cô ấy luôn ngay tại chỗ đó sau khi khơi dậy ham muốn không lành mạnh ấy có lẽ là do thiếu thời gian, chứ không phải không muốn. Hãy an ủi cô ấy dùm tôi.”
“Cô sẽ có cơ hội để tự mình làm vậy,” Bông Cúc của Thung Lũng nói. “Và sớm thôi. Nhưng quay trở lại vấn đề mà cô đã giả vờ thờ ơ một cách vụng về. Tay witcher của cô mà đã rất nhiệt tình trong việc bảo vệ Ciri, lại hành động thật ngu ngốc. Anh ta nhảy xổ vào Vilgefortz. Và Vilgefortz đã hủy hoại anh ta. Sự thật rằng hắn đã không giết anh ta luôn có lẽ là do thiếu thời gian, chứ không phải không muốn. Vậy thế nào? Cô vẫn muốn giả vờ rằng điều đó không làm cô bận tâm?”
“Không.” Yennefer không còn ra vẻ chế nhạo nữa. “Không, Enid. Nó có làm tôi bận tâm. Sớm thôi, một vài người sẽ biết rằng tôi bận tâm đến mức nào. Tôi hứa với cô đó.”
Francesca để ý tới lời đe dọa của cô cũng ít như những câu chế nhạo của cô.
“Triss Merigold đã dịch chuyển tay witcher dở sống dở chết tới Brokilon.” Cô ta tiếp tục. “Tôi đoán chắc là anh ta vẫn đang hồi phục cùng những người dryad. Anh ta có vẻ khá hơn nhiều rồi, nhưng tốt nhất là anh ta không nên thò mũi ra khỏi khu rừng. Các đặc vụ của Dijkstra đang ráo riết săn lùng anh ta. Và cả cô nữa.”
“Và tôi đã làm gì để xứng đáng nhận vinh dự này? Tôi có bẻ gãy cái gì của Dijkstra đâu...Ôi, đừng nói gì cả, để tôi tự đoán nhé. Tôi đã biến mất khỏi Thanedd không một dấu vết. Không ai có thể tưởng tượng ra rằng tôi đang nằm trong túi của cô, bé xíu và bị nén lại. Mọi người đều tin rằng tôi đã trốn tới Nilfgaard cùng với các đồng phạm của mình. Tất cả, ngoại trừ những kẻ âm mưu thực sự, dĩ nhiên rồi, nhưng họ đâu có ý định đính chính lại sai sót này. Chiến tranh vẫn tiếp diễn, thông tin giả là một thứ vũ khí mà luôn cần mài bén. Và giờ, sau 47 ngày, đã tới lúc để sử dụng thứ vũ khí đó. Nhà tôi ở Vengerberg đã cháy rụi, tôi thì bị kết án. Vậy nên tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài tham gia vào biệt đội Scoia’tael nào đó. Hay gia nhập công cuộc đấu tranh vì tự do của người elves dưới một hình thức khác.”
Yennefer nhấp một ngụm nước ép cà rốt và nhìn vào mắt Ida Emean aep Sivney, người nãy giờ im lặng và bình thản.
“Thế nào, quý cô Ida? Quý cô Aen Seidhe của vùng Núi Xanh tự do? Đây có phải là những gì đã được viết sẵn cho tôi không, vận mệnh thiêng liêng của tôi? Sao cô lại im lìm như tảng đá thế?”
“Tôi, quý cô Yennefer,” người elves tóc đỏ trả lời, “im lặng khi tôi không có gì đáng để nói. Như thế vẫn luôn lịch sự hơn là ném những lời phỏng đoán vô căn cứ ra xung quanh và che giấu sự bực tức bằng châm chọc. Nói vào vấn đề chính đi, Enid. Hãy giải thích với cô Yennefer chuyện gì đang xảy ra.”
“Tôi sẵn sàng nghe đây,” Yennefer chạm tay vào ngôi sao kim cương treo trên sợi dây chuyền làm bằng nhung đen. “Nói đi, Francesca.”
Bông Cúc của Thung Lũng chống cằm lên hai bàn tay đan vào nhau.
“Ngày hôm nay,” cô ta bắt đầu, “là đêm thứ hai kể từ lúc trăng tròn. Trong một chút nữa chúng ta sẽ dịch chuyển tới lâu đài Montecalvo, nhà của Philippa Eilhart. Chúng ta sẽ tham gia vào buổi họp của một tổ chức bí mật, mà cô chắc sẽ rất quan tâm đến. Sau cùng thì, cô vẫn luôn cho rằng phép thuật là thứ có giá trị nhất, đứng trên tất cả mọi sự phân chia, xung đột, chính trị, ham muốn cá nhân và lòng hận thù. Cô chắc sẽ rất vui khi nghe tin này, chúng tôi vừa mới thiết lập được nền móng cho một tổ chức như vậy, một hội bí mật, lập ra chỉ để bảo vệ lợi ích của phép thuật, có nhiệm vụ đảm bảo rằng phép thuật sẽ luôn chiếm một vị trí trong thể chế chính trị, nơi mà nó thuộc về. Tôi đã xin được hai vị trí ứng cử, Ida Emean aep Sivney và cô.”
“Thật là một vinh dự và đề bạt bất ngờ,” Yennefer mỉa mai. “Từ không tồn tại, tiến thẳng đến một hội ma thuật ưu tú. Một tổ chức đứng trên mọi ham muốn cá nhân và lòng hận thù. Nhưng liệu tôi có phải một ứng viên phù hợp không? Liệu tôi có thể tìm được trong mình sức mạnh để gạt đi lòng hận thù mà tôi đang có với những kẻ đã bắt Ciri của tôi đi, hay tra tấn một người đàn ông mà không hề xa lạ đối với tôi, và bản thân tôi...”
“Tôi chắc chắn,” người elves cắt ngang, “là cô có thể tìm thấy trong mình sức mạnh đó, Yennefer. Cô không thiếu tham vọng, mà lẽ ra nên loại bỏ đi sự ngờ vực đối với vinh dự này. Tuy nhiên nếu cô muốn, tôi sẽ nói thẳng, tôi tiến cử cô vào hội bởi vì tôi nghĩ rằng cô là người xứng đáng và có thể phụng sự nó một cách hiệu quả.”
“Cảm ơn cô,” Yennefer nói với một nụ cười chua chát. “Cảm ơn cô, Enid. Thật sự, tôi đang cảm thấy tham vọng, lòng tự kiêu và ích kỷ phồng lên trong người. Tôi sẽ nổ tung bất cứ lúc nào mất thôi. Và đó là trước khi tôi bắt đầu thắc mắc tại sao cô lại tiến cử tôi vào hội này mà không phải một người elves khác của Dol Blathanna hay Núi Xanh.”
“Ở Montecalvo,” Francesca đáp lạnh lùng. “Cô sẽ biết lý do.”
“Tôi không muốn đợi.”
“Nói cho cô ấy đi.” Ida Emean lầm bầm.
“Đó là về Ciri.” Francesca lên tiếng sau một hồi ngẫm nghĩ, nhìn Yennefer bằng ánh mắt khó hiểu. “Hội đang rất quan tâm đến cô bé. Và không ai biết đứa trẻ rõ hơn cô. Phần còn lại cô sẽ biết ở đó.”
“Được rồi.” Yennefer gãi cổ. Làn da của cô vẫn còn khô do quá trình nén và ngứa không thể chịu nổi. “Còn ai khác tham gia vào cái Hội này nữa? Ngoại trừ các cô và Philippa ra?”
“Margarita Laux-Antille, Triss Merigold và Keira Metz, Síle de Tanserville của Kovir, Sabrina Glevissig và hai nữ pháp sư người Nilfgaard.”
“Đây là liên hiệp quốc tế phụ nữ à?”
“Cô có thể gọi như vậy.”
“Họ có lẽ vẫn còn coi tôi là đồng phạm của Vilgefortz. Liệu họ có chấp nhận tôi không?”
“Họ đã chấp nhận tôi. Phần còn lại cô sẽ phải tự làm. Cô sẽ được yêu cầu giải thích mối quan hệ của mình với Ciri. Từ lúc bắt đầu, từ sự kiện mà witcher của cô có liên quan 15 năm về trước, khi câu truyện diễn ra ở Cintra, cho tới những gì xảy ra một tháng rưỡi trước. Hội sẽ yêu cầu sự thành thực tuyệt đối từ cô, để xác nhận lòng trung thành.”
“Đã ai nói gì về xác nhận đâu? Có phải còn quá sớm để nói về lòng trung thành không? Tôi còn chưa biết mục đích và chương trình hoạt động của liên hiệp phụ nữ này...”
“Yennefer,” lông mày của người elves khẽ nhíu lại, “tôi đã tiến cử cô vào Hội. Nhưng tôi không có ý định ép buộc bất cứ điều gì – đặc biệt là lòng trung thành. Cô có lựa chọn.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Cô nghĩ sao thì tùy. Nhưng đó vẫn là một lựa chọn. Tuy nhiên, về phần mình, tôi thúc giục cô hãy chọn Hội Pháp Sư. Tin tôi đi, bằng cách này cô có thể giúp đỡ Ciri hiệu quả hơn là mù quáng nhảy vào cơn bão đang vần vũ ngoài kia, mà tôi tin là cô đang rất khao khát làm vậy. Ciri đang gặp nguy hiểm chết người. Cô bé chỉ có thể được cứu nhờ vào hành động chung sức của chúng ta. Khi cô được nghe những gì sẽ nói ở Montecalvo, cô sẽ thấy là tôi đang nói thật...Yennefer, tôi không thích ánh mắt đó của cô. Hãy hứa với tôi là cô sẽ không cố bỏ trốn đi.”
“Không.” Yennefer lắc đầu, lấy tay che ngôi sao kim cương trên cổ. “Tôi không thể hứa được, Francesca.”
“Tôi thành tâm cảnh báo cô, bạn thân mến à, rằng tất cả các cổng dịch chuyển cố định đã bị khóa. Bất kỳ ai cố dịch chuyển vào hay ra mà không có sự chấp thuận của Philippa đều sẽ rơi vào một buồng giam dimeritium. Cô không thể tự mở cổng mà không có các nguyên liệu phù hợp. Tôi không muốn tịch thu ngôi sao đó, cô cần tự kiểm soát tâm trí mình. Nhưng tôi cảnh báo cô! Nếu cô thử làm gì...tôi sẽ không thể cho phép...Hội sẽ không thể cho phép cô mù quáng đuổi theo Ciri và báo thù. Tôi vẫn còn thiết đồ của cô và công thức của câu thần chú. Tôi sẽ nén cô lại thành một bức tượng. Nếu cần, là trong vài tháng. Hoặc vài năm.”
“Cảm ơn vì lời cảnh báo. Nhưng kể cả như vậy tôi vẫn không hứa.”