[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 5 : CHƯƠNG II.II
Ngày đăng: 23:10 07/05/20
***
Đoàn lữ hành ba người không đi được xa lắm. Ngựa của họ không thể đi qua lối mòn rậm rạp. Họ không dám đi trên đường cái, âm thanh của giáp trụ và vũ khí loảng xoảng để lộ ra vị trí của quân lính ở khắp nơi. Chạng vạng bất ngờ ập đến khi họ đang đi qua một khe suối, và họ quyết định dừng chân ở đó. Trời không mưa và quang đãng, bập bùng với ánh sáng của lửa.
Họ tìm thấy một nơi khá khô ráo, ngồi xuống, và quấn khắp người bằng áo choàng và chăn len. Milva đã đi thám thính xung quanh. Ngay khi cô vừa rời đi, Dandelion bắt đầu trút hết toàn bộ sự tò mò đối với nữ cung thủ Brokilon lên đầu Geralt.
“Cô gái đó đúng là rất thích hành động,” cậu lầm bầm. “Anh may mắn thật, Geralt, anh đúng là có tài kết bạn với những người phụ nữ như vậy. Mảnh mai và duyên dáng, cô ấy đi như thể đang múa vậy. Hông hơi nhỏ một chút so với sở thích của tôi, và vai cô ấy cũng hơi rộng, nhưng vẫn rất nữ tính, à đúng, nữ tính....Hai quả táo đằng trước đó, hô, hô,....sớm muộn gì cúc áo cô ấy cũng bung ra thôi....”
“Im đi, Dandelion.”
“Khi đang đi trên đường,” nhà thơ vẫn tiếp tục mơ mộng, “tôi đã tình cờ chạm vào cô ấy. Bắp đùi đó, tôi nói anh nghe, sờ như cẩm thạch vậy. Ôi, anh không thể nào thấy chán trong suốt cả tháng ở Brokilon như thế được....”
Milva, vừa mới quay lại sau chuyến trinh sát, đã nghe thấy tiếng huýt sáo của nhà thơ, và cảm thấy ánh nhìn chòng chọc của cậu.
“Đang nói về tôi à, nhà thơ? Sao anh cứ dán mắt vào lưng tôi như thế? Trên đó dính phân chim à?”
“Chúng tôi không thể không ngưỡng mộ kỹ năng bắn cung của cô,” Dandelion cười toe toét. “Cô sẽ không có nhiều đối thủ trong những giải đấu chuyên nghiệp đâu.”
“Toàn là bốc phét.”
“Tôi đã đọc được,” Dandelion bắn một ánh mắt sang phía Geralt, “rằng các cung thủ giỏi nhất là người Zerrikania, những người thuộc tộc Steppe. Có một số nói rằng họ cắt bỏ đi phần ngực phải của mình, để chúng khỏi vướng víu khi bắn cung. Phần ngực đó, họ nói là chúng chắn đường của dây cung.”
“Đó chỉ là sáng kiến của mấy gã thi sĩ thôi!” Milva cười. “Họ viết ba cái mớ nhảm nhí đó, và chỉ có mấy thằng ngu mới đi tin vào chúng. Cái gì, chúng tôi bắn tên từ vú ra chắc? Phải đứng nghiêng sang bên và kéo dây lên tận miệng, chỉ đơn giản thế thôi. Chẳng có cái gì là vướng đường của dây cung cả. Mấy câu truyện đó chỉ là tác phẩm của mấy cái đầu bậy bạ, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi ngực phụ nữ.”
“Cảm ơn cô vì sự tôn trọng tới các nhà thơ và văn chương của họ. Còn về khoa học của bắn cung, cây cung quả thật là một vũ khí rất tốt. Cô biết gì không? Tôi nghĩ người ta sẽ phát triển nghệ thuật chiến tranh theo hướng này. Trong tương lai, con người sẽ chiến đấu từ khoảng cách ở xa. Vũ khí sẽ được chế tạo có tầm với xa đến nỗi các đối thủ có thể giết nhau mà chẳng cần nhìn thấy mặt đối phương.”
“Nhảm nhí,” Milva tóm tắt lại cảm nghĩ của mình bằng một từ. “Cây cung quả thật là một vũ khí tốt, nhưng chiến tranh là người đấu với người, trong tầm với của thanh kiếm, kẻ mạnh đập tan kẻ yếu. Nó đã luôn như vậy và không có lý do nào để thay đổi cả. Nếu nó thay đổi, thì chiến tranh sẽ kết thúc. Cho tới khi đó, anh sẽ được trông thấy chiến tranh là như thế nào, giống ngôi làng bên cạnh con mương kia chẳng hạn. Eh, nói thừa hơi để làm gì cơ chứ. Tôi sẽ đi xem xét xung quanh. Mấy con ngựa cứ bồn chồn như thể có chó sói lởn vởn quanh đây vậy....”
“Một người phụ nữ đẹp,” Dandelion nhìn cô chăm chú. “Hmmm...anh có nhớ những gì cô ấy đã nói không, ở trên vách đá đó....anh cũng phải thừa nhận là cô ấy có lý đó chứ?”
“Có lý?”
“Khi nói về....Ciri,” nhà thơ ngập ngừng một chút. “Cô ả đáng yêu của chúng ta mà bắn tên còn nhanh hơn cả cái bóng của chính mình có vẻ như không hiểu mối quan hệ giữa anh và Ciri, và đối với tôi cô ấy dường như nghĩ rằng anh định ganh đua với Hoàng đế Nilfgaard vì trái tim của cô bé. Rằng đó là mục đích thật sự của chuyến du hành tới Nilfgaard này.”
“Nếu như vậy thì cô ấy chẳng đúng chút xíu nào hết. Thế thì có lý cái gì ở đây?”
“Đợi đã, đừng nóng vội. Hãy nhìn vào sự thật đi. Anh bảo vệ Ciri và coi mình như người bảo hộ của cô bé, nhưng đây không phải là một đứa trẻ bình thường. Cô ấy thuộc dòng dõi hoàng gia, Geralt. Cô ấy được định sẵn cho ngai vàng, và chẳng có gì để nghi ngờ điều đó. Một cung điện, một vương miện.....Có thể không phải là Nilfgaard, tôi không biết liệu Emhyr có phải là một người chồng hợp lý hay không....”
“Không. Cậu không biết.”
“Thế anh biết sao?”
Witcher quấn chăn chặt hơn.
“Cậu rõ ràng là có giả thuyết của riêng mình,” anh làu bàu. “Nhưng đừng cố làm gì, tôi biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Rằng cứu Ciri thoát khỏi định mệnh của con bé từ lúc sinh ra là chẳng hợp lý chút nào hết. Bởi vì Ciri, một khi đã được cứu, sẽ sẵn sàng ra lệnh cho người hầu quẳng chúng ta xuống cầu thang của lâu đài. Hãy cứ để mặc chuyện đó đi. Được chứ?”
Dandelion mở mồm ra, nhưng Geralt không cho cậu cơ hội để nói.
“Con bé,” anh cất lời, giọng ngày càng trở nên âu sầu. “Cuối cùng cũng đâu phải là bị bắt cóc bởi một con rồng hay một tên pháp sư độc ác. Con bé đâu phải bị cướp biển bán lấy tiền chuộc. Nó đâu có ngồi trên một tòa tháp, dưới hầm ngục hay trong một cái lồng. Nó đâu có bị hành hạ hay bỏ đói. Ngược lại là khác, nó ngủ trên vải tơ, ăn trên đĩa bạc, mặc áo lụa, đeo nữ trang, và sớm thôi sẽ là đeo vương miện. Nói ngắn gọn, con bé đang hạnh phúc. Và một gã witcher ác độc, người đã từng vô ý để con bé gặp nhiều hiểm nguy, giờ đang rắp tâm phá hoại, giày xéo lên hạnh phúc của nó, bằng đôi giày thủng lỗ chỗ mà hắn ta thừa hưởng từ một gã elf nào đó. Có phải không?”
“Tôi đâu có ý nói vậy,” Dandelion càu nhàu.
“Anh ấy không nói với anh.” Milva đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, và sau một phút lưỡng lự, cô ngồi xuống cạnh witcher. “Đấy là dành cho tôi. Chính lời lẽ của tôi đã làm tổn thương anh ấy như vậy, những lời mà tôi thốt ra trong lúc tức giận, thiếu suy nghĩ....Hãy tha lỗi cho tôi, Geralt. Tôi biết cảm giác đó là thế nào. Làm ơn, đừng giận tôi. Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu. Anh có tha thứ cho tôi không? Tôi có phải cầu xin anh không?”
Không đợi anh cho phép, cô cúi xuống và hôn vào má anh. Anh ôm chặt lấy vai cô.
“Lại gần đây nào,” anh ho. “Và cả cậu nữa, Dandelion. Lại gần nhau....để ấm hơn.”
Họ im lặng trong một lúc lâu. Trên bầu trời quang đãng, rực lửa, những đám mây di chuyển, che mất những ngôi sao đang lấp lánh.
“Tôi muốn nói với hai người điều này,” cuối cùng Geralt lên tiếng. “Nhưng hãy thề là đừng có cười tôi.”
“Nói đi.”
“Tôi đã có những giấc mơ rất kỳ lạ. Ở Brokilon. Đầu tiên tôi tưởng mình chỉ mê sảng, đầu óc có vấn đề. Sau cùng thì tôi cũng ăn vài phát đập vào đầu khi ở trên Thanedd mà. Nhưng mấy ngày vừa qua tôi cũng vẫn mơ giấc mơ đó. Y hệt.”
Milva và Dandelion im lặng.
“Ciri,” anh ngừng lại một lúc, “không ngủ trong một cung điện dưới màn thổ cẩm. Con bé đang cưỡi ngựa qua một ngôi làng bụi bặm....dân làng chỉ chỏ. Họ gọi nó bằng một cái tên mà tôi không nhớ được. Chó sủa inh tai. Con bé không đi một mình. Còn những người khác. Có một cô gái tóc ngắn đang cầm tay Ciri....và nó cười với cô ta. Tôi không thích nụ cười đó, và tôi không thích gương mặt trang điểm của nó....Nhưng điều mà tôi không thích nhất là cái chết đang đi sau lưng nó.”
“Vậy thì con bé đang ở đâu?” Milva rên ư ử, quấn lấy anh như một con mèo. “Không phải Nilfgaard sao?”
“Tôi không biết,” anh nói khó khăn. “Nhưng tôi đã mơ giấc mơ đó vài lần rồi. Vấn đề là, tôi không tin vào những giấc mơ như vậy.”
“Thế thì anh đúng là ngu thật. Tôi tin vào chúng.”
“Tôi không biết,” anh lặp lại. “Nhưng tôi linh cảm sắp có chuyện xảy ra. Phía trước con bé là lửa, và sau lưng nó là cái chết. Tôi phải khẩn trương lên.”
***
Mưa bắt đầu lúc bình minh. Không như hôm qua, khi cơn bão đi kèm một trận mưa như thác đổ, nhưng rất ngắn. Bầu trời tối đen và che phủ bởi một lớp thảm chì. Nó bắt đầu nhỏ giọt, từ tốn, đều đều, và cực khó chịu.
Họ đi về phía Đông. Milva dẫn đường. Khi Geralt nhắc cô nhớ rằng Yaruga ở hướng Nam, nữ cung thủ sỉ vả anh và nói rằng cô mới là người dẫn đường, và cô biết mình đang đi đâu. Họ không nói câu nào nữa. Sau cùng thì, chỉ cần họ vẫn đang di chuyển là được rồi, hướng nào không quan trọng.
Họ đi trong im lặng, ướt, lạnh, co người trên yên ngựa. Họ đi trong rừng, di chuyển bên cạnh con đường, cắt qua giao lộ. Ở trong bụi rậm, họ có thể nghe tiếng vó ngựa và giáp trụ loảng xoảng. Họ đi đường vòng, tránh những nơi phát ra âm thanh chiến trận. Họ đi qua những ngôi làng rực lửa, chỉ còn lại than cháy đỏ hỏn, và những nơi định cư không còn gì ngoại trừ một dải đất đen thui, sặc mùi hôi từ những mảnh gỗ vụn thấm nước mưa. Từng đàn quạ rỉa xác. Họ bắt gặp những nhóm dân làng trĩu lưng vì vác nặng, trốn khỏi chiến tranh và ngôi nhà cháy rụi của họ, gương mặt thẫn thờ vô cảm, chẳng còn tin vào điều gì. Đôi mắt họ trống rỗng, đầy sợ hãi và khổ đau.
Họ đi về hướng Đông, qua lửa và khói, mưa và sương mù, và trước mắt họ mở ra bức màn khiếp đảm của chiến tranh. Những hình ảnh man rợ.
Hình ảnh một cây cọc đen thui chìa ra giữa đống tàn tích. Trên nó là một cái xác khỏa thân. Đầu chúi xuống. Máu từ ổ bụng bị mở toang nhỏ xuống ngực và mặt, đọng lại thành từng cục trên tóc. Sau lưng của cái xác có khắc chữ Ard. Bằng một con dao.
“An’givare.” Milva nói, gạt những lọn tóc ẩm ướt vướng trên cổ. “Sóc đã đi qua đây.”
“An’givare nghĩa là gì?”
“Chỉ điểm.”
Hình ảnh một con ngựa xám-trắng với sườn đen. Con ngựa đi dọc quanh chiến trường, luồn lách giữa những ngọn giáo và xác người vung vãi, hý khẽ, kéo theo đám ruột xổ ra từ bụng ở đằng sau. Họ không thể kết liễu nó – thêm vào với con ngựa trên chiến trường là những kẻ lang thang đi lượm mót đồ từ xác chết.
Hình ảnh một cô gái, tay vươn ra, nằm gần một cái lán cháy, trần trụi, máu me, đôi mắt đẫm nước nhìn lên bầu trời.
“Người ta nói chiến tranh là việc của đàn ông,” Milva gầm gừ. “Nhưng chúng đâu có tha cho phụ nữ, chúng phải vui đùa một chút. Và chúng được tôn vinh là anh hùng....lũ khốn khiếp.”
“Cô nói đúng. Nhưng rồi nó sẽ thay đổi.”
“Tôi đã thay đổi. Tôi đã chạy khỏi nhà. Tôi không muốn quét dọn một cái lán. Tôi không muốn đợi chúng đến, thiêu rụi nhà tôi, và làm nhục tôi trên sàn....”
Cô không nói hết. Cô giục ngựa đi nhanh hơn.
Và rồi là hình ảnh những ngôi làng. Dandelion nôn hết ra những gì đã ăn ngày hôm đó, mà cũng chỉ có nửa cái bánh quy và một con cá mòi.
Trong ngôi làng, lính Nilfgaard – hoặc là Scoia’tael – đã xử lý một lượng lớn tù binh. Số người chết là không thể đếm xuể, hay thậm chí là ước lượng. Để xử lý nhanh chóng, không chỉ tên, kiếm và giáo đã được dùng, mà còn cả dụng cụ đốn củi tìm được tại chỗ - rìu và cưa.
Còn có những hình ảnh khác, nhưng Geralt, Milva và Dandelion không còn nhớ được nữa. Họ đã loại chúng ra khỏi đầu.
Họ trở nên thờ ơ.
***
Trong hai ngày kế tiếp họ chỉ đi được khoảng 20 dặm. Trời vẫn đang mưa. Sau trận hạn hán mùa hè, đất giờ thấm đẫm nước và con đường rừng trở nên lầy lội. Làn sương dày đặc cướp đi cơ hội quan sát những cột khói và đám lửa của họ, nhưng mùi khét cho thấy quân đội vẫn đang ở gần và vẫn đang đốt hết mọi thứ bắt gặp.
Họ không trông thấy người tị nạn nào cả. Họ đơn độc giữa rừng cây. Hay là họ nghĩ vậy.
Geralt là người đầu tiên nghe thấy tiếng hý của một con ngựa đang bám theo họ. Với gương mặt lạnh tanh, anh quay đầu Roach lại. Dandelion mở mồm ra, nhưng Milva ra hiệu cho cậu giữ im lặng, cô cầm lên cây cung.
Kẻ đột nhập hiện ra từ trong bụi cây. Hắn thấy họ đang đợi mình và dừng ngựa lại, một con ngựa màu hạt dẻ. Họ đứng im như tượng, âm thanh duy nhất là tiếng mưa rơi.
“Ta cấm ngươi đi theo chúng ta,” cuối cùng witcher lên tiếng.
Người Nilfgaard, mà Dandelion nhìn thấy lần cuối trong cỗ quan tài, sũng nước mưa và đôi mắt hắn giấu sau mái tóc ướt nhẹp. Nhà thơ gần như không nhận ra hắn. Hắn mặc một lớp áo thép, khoác bên ngoài một chiếc áo da, mà chắn hẳn là lấy từ những cái xác cạnh cỗ xe của gã bán rong. Tuy nhiên, Dandelion vẫn nhận ra vẻ trẻ trung trên gương mặt hắn, bất chấp bộ râu mới mọc ra từ dưới cằm.
“Ta cấm ngươi đi theo ta,” witcher nhắc lại.
“Tôi bị cấm,” gã trai trẻ cuối cùng xác nhận. Hắn nói mà không có chút ngữ âm Nilfgaard nào. “Nhưng tôi buộc phải.”
Geralt nhảy xuống và đưa dây cương cho nhà thơ. Anh rút kiếm ra.
“Xuống đi,” anh nói điềm tĩnh. “Ta thấy ngươi đã kiếm được một thanh sắt. Tốt. Ta đã không thể giết ngươi khi tay không vũ khí. Giờ thì khác rồi. Xuống ngựa!”
“Tôi sẽ không đánh với anh. Tôi không muốn.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Giống như lũ đồng bào của ngươi, ngươi thích đánh theo một kiểu khác. Kiểu mà ta đã trông thấy trong những ngôi làng, mà ngươi ắt hẳn đã đi qua khi bám theo chúng ta. Ta bảo, xuống ngựa mau.”
“Tôi là Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach.”
“Ta không bảo ngươi tự giới thiệu. Ta bảo ngươi xuống ngựa.”
“Tôi sẽ không xuống, tôi không muốn đánh nhau.”
“Milva,” witcher ra hiệu về phía nữ cung thủ. “Giúp tôi một việc, giết con ngựa hắn đang ngồi lên.”
“Không!” Người Nilfgaard giơ tay lên trước khi Milva kịp có cơ hội tra tên vào cung. “Đừng, làm ơn, tôi sẽ xuống ngựa.”
“Tốt hơn rồi đấy. Và giờ thì rút kiếm ra, nhóc.”
Gã trai trẻ khoanh tay trước ngực.
“Cứ giết tôi nếu muốn. Hay nếu anh thích, hãy bảo ả elf này bắn tôi bằng cung tên của cô ta. Tôi sẽ không đánh với anh. Tôi là Cahir Mawr Dyffryn....con trai của Ceallach. Tôi muốn....tôi muốn đi cùng anh.”
“Ta chắc đã nghe nhầm rồi. Nhắc lại đi.”
“Tôi muốn đi cùng anh. Anh đang đi tìm cô gái, tôi muốn giúp anh. Tôi cần phải giúp.”
“Thật là điên rồ,” Geralt quay lại phía Dandelion và Milva. “Hắn mất trí rồi. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ điên.”
“Thế thì hắn sẽ rất hợp với đoàn lữ hành của chúng ta,” Milva lầm bầm. “Hợp đến hoàn hảo.”
“Hãy nghĩ về lời đề nghị của hắn đi, Geralt.” Dandelion nói. “Đằng nào thì hắn cũng là một quý tộc Nilfgaard còn gì. Hắn có thể giúp chúng ta....”
“Giữ yên lưỡi ở trong mồm đi,” witcher sẵng giọng ngắt lời cậu. “Nhanh lên, rút kiếm ra đi, người Nilfgaard.”
“Không, tôi sẽ không đánh. Và tôi không phải người Nilfgaard. Tôi đến từ Vicovaro, và tên tôi là....”
“Ta không quan tâm tên ngươi là gì. Rút vũ khí ra.”
“Không.”
“Witcher,” Milva nghiêng người trên lưng ngựa, và khạc một bãi xuống đất. “Thời gian đang trôi, và chúng ta ướt đến tận xương rồi. Người Nilfgaard không muốn chống lại anh, và mặc dù anh rất to mồm, tôi cũng không nghĩ là anh muốn giết hắn một cách máu lạnh. Chúng ta có cần phải đứng đây hết đời không? Tôi sẽ cắm một mũi tên vào bụng con ngựa của hắn, rồi chúng ta lên đường. Hắn sẽ không thể đuổi theo được nữa.”
Cahir, con trai của Ceallach, nhảy một bước và chạm tới con ngựa màu hạt dẻ, leo lên yên và phi nước đại, quát con ngựa chạy nhanh hơn. Witcher dõi theo hắn một lúc, rồi trèo lên Roach và đi tiếp. Trong im lặng. Không ngoảnh nhìn lại.
“Tôi chắc già mất rồi,” anh lầm bầm sau một lúc, khi Roach bắt kịp con ngựa đen của Milva. “Tôi đang bắt đầu do dự.”
“À thì, tuổi già là thế mà,” nữ cung thủ nhìn anh với vẻ cảm thông. “Một liều mật ong có thể giúp được đấy. Trong lúc này thì hãy đặt một cái gối lên yên của anh đi.”
“Do dự.” Dandelion giải thích một cách nghiêm túc. “Chứ không phải là trĩ, Milva. Cô hiểu sai rồi.”
“Và ai mà hiểu được tức thì mấy thứ rác rưởi anh hay nói chứ! Và anh cứ nói liên mồm, đến nỗi còn chẳng để ý thấy là mình nói liên mồm! Đi đi!”
“Milva,” witcher hỏi sau một lúc, lấy tay che mặt cho khỏi mưa. “Cô thực sự đã định giết ngựa của hắn à?”
“Không,” cô miễn cưỡng thừa nhận. “Con ngựa không có tội. Và kể cả cái gã Nilfgaard này nữa....Tại sao hắn lại đi theo chúng ta? Sao hắn lại nói là hắn phải làm thế?”
“Tôi chịu.”
Trời vẫn tiếp tục mưa, khu rừng đột nhiên kết thúc và họ tới một con đường, chạy qua đồi từ Nam lên Bắc. Hay là từ Bắc xuống Nam, tùy theo cách nhìn. Cái mà họ trông thấy trên đường không làm họ ngạc nhiên được. Họ đã thấy cả rồi. Xe hàng lật nghiêng và đổ vỡ, ngựa chết, hành lý vung vãi, giỏ mây và yên cương. Những hình thù vặn vẹo, đông cứng trong những tư thế kỳ lạ, mà cho đến gần đây vẫn còn là con người.
Họ lại gần hơn, và không sợ hãi, bởi vì rõ ràng là cuộc thảm sát đã không diễn ra hôm nay, mà là hôm qua hoặc trước đó nữa. Họ đã học cách nhận ra những dấu hiệu này, và có lẽ đã thực sự cảm thấy một thứ bản năng nguyên thủy, mà đã được đánh thức và trở nên nhạy bén trong những ngày vừa qua. Họ cũng đã học cách lùng sục chiến trường, bởi vì có đôi lúc hiếm hoi, họ có thể tìm thấy giữa đống đồ đạc chút đồ ăn.
Họ dừng lại cạnh chiếc xe đổ cuối cùng trong hàng, mà đã bị sét đánh và nằm dưới đáy hào, nghiêng sang một bên. Bên dưới nó là một người phụ nữ mập mạp, cổ bà ta bị vặn thành một tư thế kỳ dị. Chiếc cổ áo thấm đẫm nước mưa có vài giọt máu khô lấm chấm, mà chắc đã chảy ra khi đôi khuyên tai bị giật đi. Trên tấm thảm che phủ chiếc xe là dòng chữ: “Vera Loewenhaupt và các con trai.” Tuy nhiên chẳng thấy dấu hiệu nào của mấy cậu con trai quanh đó.
“Họ không phải nông dân,” Milva nói với môi mím chặt. “Mà là lái buôn. Họ tới từ phía Nam, từ Dillingen và đang trên đường tới Brugge, và họ bị tấn công ở đây. Thế này không ổn rồi, witcher. Tôi đã nghĩ ta có thể đi đường vòng xuống phía Nam, nhưng giờ thì tôi thật sự không biết phải làm gì.....Dillingen, và chắc chắn là Brugge đang nằm trong quyền kiểm soát của Nilfgaard, chúng ta không thể tới được Yaruga bằng đường đó. Chúng ta phải tiếp tục sang phía Đông, tới Turlough. Những khu rừng ở đó rất hoang dã và rậm rạp, quân đội sẽ không đi qua.”
“Tôi sẽ không sang phía Đông thêm nữa.” Witcher phản đối. “Tôi phải tới Yaruga.”
“Rồi anh sẽ tới được,” cô đáp lại, điềm tĩnh đến bất ngờ. “Nhưng đây là con đường an toàn hơn. Nếu chúng ta đi xuống phía Nam từ đây, chúng ta sẽ rơi thẳng vào tay Nilfgaard. Chẳng được ích gì cả.”
“Chúng ta sẽ được thời gian.” anh làu bàu. “Đi sang phía Đông chỉ tổ lãng phí thôi. Tôi bảo rồi, tôi không thể....”
“Trật tự!” Dandelion bất thình lình lên tiếng, quay đầu con ngựa. “Dừng nói chuyện lại một lúc đi.”
“Cái gì thế?”
“Tôi nghe thấy....có tiếng hát.”
Witcher lắc đầu, Milva cười khúc khích.
“Anh bị hoang tưởng rồi, nhà thơ.”
“Trật tự! Im hết đi! Ai đó đang hát! Cô không nghe thấy sao?”
Geralt bỏ mũ trùm ra, Milva cũng vểnh tai lên, và sau một lúc cô liếc sang witcher và khẽ gật đầu.
Nhà thi sĩ đã nói đúng. Đôi tai âm nhạc đã không phụ lòng cậu. Điều có vẻ như là bất khả thi lại đúng là sự thật. Đứng ngay đây giữa khu rừng, trong cơn mưa, xác chết vung vãi trên đường, nhưng một bài ca vui vẻ lọt đến tai họ. Từ phía Nam, ai đó đang đi tới, miệng hát líu lo.
Milva kéo dây cương, sẵn sàng bỏ chạy, nhưng witcher ra hiệu cho cô đứng lại. Anh đang tò mò. Giọng hát mà họ nghe thấy không có vẻ nham hiểm. Không phải thứ tiếng đều đều theo nhịp của bộ binh hành quân, hay những bài ca kiêu ngạo của kỵ binh. Bài hát đang vang lên không khơi gợi nỗi lo âu. Mà ngược lại là đằng khác.
Mưa lay động tán lá. Họ bắt đầu nghe rõ câu từ của bài hát. Đó là một khúc ca vui vẻ, mà trong khung cảnh chết chóc và chiến tranh này, nghe thật lạ lùng và hoàn toàn không phù hợp.
Trong khu rừng bạn có thấy, con sói với toàn bộ sức mạnh,
Mỉm cười điên dại, đuôi vẫy vui tươi, nhảy qua nhảy lại.
Ôi trời ơi, đẹp biết mấy! Cớ sao phải u sầu?
Chắc là vẫn chưa vợ, vậy mới vui được!
Um-ta, um-ta, uhu-ha!
Dandelion bỗng phá lên cười, rút cây đàn luýt ra từ dưới tấm áo choàng ẩm ướt, và chẳng thèm để tâm đến tiếng rít của Geralt và Milva, cậu gảy dây đàn và cất cao giọng:
Trong lùm cây bạn có thấy, sói chỉ khập khiễng thôi,
Đầu cúi thấp, mặt nhăn nhó, khóc lóc như chú chó.
Sao con thú vĩ đại này lại thảm thương quá như vậy?
Chắc là vừa mới cưới, hoặc là đã đính hôn!
“Hu-hu-ha!” Nhiều giọng nói cất lên điệp khúc.
Mội tràng cười nổ ra, ai đó huýt sáo thật to, rồi từ sau đoạn gấp khúc của con đường hiện ra một đoàn lữ hành kỳ dị, nhưng rất vui tươi, đi thành một hàng dọc, bùn trên đường bắn tung tóe dưới nhịp giày của họ.
“Người lùn,” Milva nói khẽ. “Nhưng không phải Scoia’tael. Râu của họ không buộc túm lại.”
Có sáu người cả thảy. Họ mặc trang phục thông thường của người lùn, quần đùi, áo khoác nâu với mũ trùm, trong đủ mọi sắc thái của màu xám hay đồng. Đã trải qua nhiều năm ròng bám đầy hắc ín và bụi đi đường, cũng như dầu mỡ từ đồ ăn, Geralt biết những chiếc áo như vậy có lợi thế là hoàn toàn chống thấm. Những món đồ này được truyền từ đời cha đến đời con, vậy nên thường chỉ có những người lùn đã trưởng thành mới khoác chúng. Một người lùn được coi là trưởng thành khi râu anh ta dài đến thắt lưng, thường vào khoảng 55 tuổi.
Không có ai trong đoàn lữ hành nọ trông trẻ hơn vậy. Nhưng cũng không có ai trông già hơn.
“Họ đang dẫn đường cho con người,” Milva lầm bầm, hất đầu về phía đoàn người đang hiện ra từ khu rừng đằng sau 6 người lùn. “Chắc chắn là dân tị nạn, họ đang mang vác một đống đồ.”
“Những người lùn cũng vác không kém.” Dandelion nói.
Quả thực, mỗi người lùn đều mang một gói hành lý, mà một con người hay thậm chí một con ngựa cũng không thể gói ghém lại nhanh được. Ngoại trừ đống bao tải thông thường, Geralt còn trông thấy hộp khóa kín, một cái vạc đồng và một thứ trông như một cái rương nhỏ. Một người đang mang sau lưng một cái bánh xe.
Người đi đầu không vác theo cái gì cả. Ông ta giắt một chiếc rìu con ở thắt lưng, một thanh kiếm bọc da hươu ở trên lưng, và trên vai ông ta đang đậu một con vẹt xanh lục ướt át và lù xù. Chính người lùn này đã chào họ.
“Một ngày tốt lành!” Ông ta lên tiếng, dừng lại ở giữa đường, tay để trên hông. “Thời buổi đen tối tới mức gặp một con sói trong rừng còn đỡ hơn là một con người, và nếu có đụng phải, thì nên chào đón anh ta bằng cung nỏ hơn là lời nói lịch sự! Nhưng ai mà chào đón ta bằng âm nhạc, thì đó chính là những ông bạn đích thực! Hay là cô bạn, xin quý cô thứ lỗi! Xin chào, tôi là Zoltan Chivay.”
“Tôi là Geralt,” witcher tự giới thiệu sau một phút lưỡng lự. “Người đã hát là Dandelion. Đây là Milva.”
“Lũũũũũũ chó đẻ!” Con vẹt kêu lên.
“Ngậm mỏ lại đi!” Zoltan Chivay nạt nó. “Xin thứ lỗi. Con vẹt này rất thông minh, nhưng phải cái là thô lỗ. Tôi đã phải trả mười thaler cho món đồ quý hiếm này. Tên nó là Nguyên soái Duda. Và đây là phần còn lại của đoàn lữ hành. Đây là Munro Bruys, Yazon Varda, Caleb Stratton, Figgis Merluzzo và Percival.... Schuttenbach.”
Percival Schuttenbach không phải một người lùn. Từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu ướt nhẹp của ông ta, thay vì một chòm râu rối bời, lại thò ra một cái mũi dài và nhọn, đặc điểm nhận dạng đáng tin cậy của giống loài gnome cổ xưa và cao quý.
“Và những người khác,” Zoltan Chivay chỉ tay về phía đoàn người vừa mới bắt kịp họ và đang đứng cách đó không xa, “là dân tị nạn từ Kernow. Như anh thấy, họ chỉ toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ. Lúc đầu có nhiều hơn, nhưng quân Nilfgaard đã tấn công nhóm của họ 3 ngày trước, và số còn lại bị thảm sát. Chúng tôi bắt gặp họ trong rừng và giờ thì đi cùng nhau.”
“Ấy vậy mà ông vẫn bước rất tự tin trên đường,” witcher nói. “Ca hát ầm ĩ.”
“Tôi không nghĩ vừa đi vừa khóc là lựa chọn hay hơn.” người lùn nghịch râu. “Chúng tôi đã phải đi rất khẽ khàng và cẩn trọng từ Dillingen qua khu rừng. Một khi quân đội đã đi qua, chúng tôi sẽ leo lên đường cái và tranh thủ thời gian.” Ông ta ngừng lại, đưa mắt nhìn bãi chiến trường.
“Quang cảnh này,” ông chỉ về phía những cái xác, “chúng tôi đã quá quen rồi. Suốt từ Dillingen, từ Yaruga, chẳng có gì ngoài xác chết trên đường....Các anh thuộc về đoàn xe này à?”
“Không. Quân Nilfgaard đã sát hại vài người lái buôn trước khi chúng tôi đến đây.”
“Đó không phải quân Nilfgaard.” Người lùn lắc đầu, nhìn những cái xác với vẻ lãnh cảm. “Mà là Scoia’tael. Quân lính thông thường sẽ không bao giờ thèm rút tên ra khỏi những cái xác. Một cái đầu mũi tên tốt giá khoảng nửa crown.”
“Ông ta biết mình đang nói cái gì đấy,” Milva lầm bầm.
“Các anh đang đi đâu?”
“Phía Nam,” Geralt nói ngay lập tức.
“Tôi sẽ không khuyên anh làm vậy đâu.” Zoltan Chivay lại lắc đầu. “Ở đó chỉ có địa ngục, lửa và cái chết. Dillingen có lẽ đã bị chiếm rồi, và lũ kỵ sĩ đen chắc cũng sẽ vượt qua Yaruga, sớm thôi chúng sẽ chiếm hết toàn bộ thung lũng bên bờ phải. Như anh thấy, chúng đã đang đi trước chúng tôi rồi, và di chuyển lên phía Bắc, chúng đang hướng tới Brugge. Vậy nên hợp lý nhất là chạy sang phía Đông.”
Milva ném một ánh mắt thấu hiểu sang phía witcher, lúc này đang từ chối bình luận.
“Chúng tôi đang hướng sang phía Đông,” Zoltan Chivay tiếp tục. “Cơ hội duy nhất là trốn ra sau tiền tuyến, và quân đội Temeria sẽ tới từ hướng Đông, từ sông Ina. Sau đó chúng tôi sẽ vượt qua đồi, bám theo con đường rừng. Đầu tiên chúng tôi sẽ tới Turlough, và rồi tiếp tục dọc theo Đường Mòn tới sông Cholta chảy qua Sodden để rồi hợp vào dòng Ina. Nếu anh muốn, chúng ta hãy đi cùng nhau. Đó là nếu sự chậm chạp của chúng tôi không thành vấn đề. Các anh có ngựa, nhưng chúng tôi thì có người tị nạn.”
“Tôi biết là một người lùn,” Milva lên tiếng, nhìn ông ta với đôi mắt sắc sảo, “dù có vác theo hành lý, cũng có thể đi được 30 dặm trong một ngày. Cũng gần bằng một người cưỡi ngựa. Tôi biết Đường Mòn. Nếu không có đám tị nạn kia, các ông có thể tới sông Cholta trong ba ngày.”
“Đây đều là phụ nữ và trẻ nhỏ,” Zoltan Chivay vểnh râu và ưỡn bụng ra. “Chúng tôi không thể phó mặc họ cho số phận. Cô định bảo tôi làm thế sao?”
“Không,” witcher nói. “Chúng tôi không định nói vậy.”
“Tôi rất mừng khi nghe thế. Vậy có nghĩa là ấn tượng ban đầu của tôi đã không lầm. Chúng ta đi cùng nhau chứ nhỉ?”
Geralt nhìn Milva. Nữ cung thủ gật đầu.
“Tốt.” Zoltan Chivay công nhận cử chỉ đó. “Vậy thì nhanh lên đường nào, trước khi một toán tuần tra nào đó bất ngờ ập đến. Nhưng trước tiên....Yazon, Munro, lục soát đống xe hàng kia đi. Tìm được gì hữu ích thì nhanh chóng gói ghém lại. Figgis, xem cái bánh xe của ta có khớp với cái xe chở hàng nhỏ kia không.”
“Nó vừa khít!” Người lùn đang vác cái bánh xe reo lên. “Như thể là cái nguyên bản vậy.”
“Thấy chưa, đồ đầu đất? Ngày hôm qua cậu cứ không chịu tin khi tôi bảo mang nó theo! Lắp vào đi! Giúp cậu ta đi, Caleb!”
Trong một khoảng thời gian ngắn kinh ngạc, chiếc xe hàng của cố thương nhân Vera Loewenhaupt, được trang bị cái bánh xe mới, đã bị lột hết toàn bộ vải bạt và những món đồ không cần thiết và kéo lên đường cái. Trong nháy mắt, toàn bộ hành lý được vứt lên đó. Sau khi suy nghĩ một lát, Zoltan Chivay ra lệnh chừa một ít chỗ cho trẻ con ngồi. Mệnh lệnh được thi hành khá miễn cưỡng – Geralt để ý thấy những người tị nạn luôn giữ khoảng cách với những người lùn và giao con cái mình cho họ không mấy vui vẻ.
Dandelion nhìn với vẻ kinh tởm hiện rõ khi hai người lùn mặc thử quần áo lấy từ những cái xác. Những người còn lại lục tung đống xe hàng, nhưng không tìm thấy gì đáng để mang theo cả. Zoltan Chivay huýt sáo, báo hiệu đã hết giờ thu nhặt, rồi ném một cái nhìn chuyên nghiệp về phía Roach, Pegasus và con ngựa đen của Milva.
“Ngựa của các anh,” ông ta nói, mũi hơi nhăn lại. “Chúng vô dụng thôi. Figgis, Caleb, ra chỗ thanh kéo nào. Chúng ta sẽ thay phiên nhau. Tiến lên!”
Đoàn lữ hành ba người không đi được xa lắm. Ngựa của họ không thể đi qua lối mòn rậm rạp. Họ không dám đi trên đường cái, âm thanh của giáp trụ và vũ khí loảng xoảng để lộ ra vị trí của quân lính ở khắp nơi. Chạng vạng bất ngờ ập đến khi họ đang đi qua một khe suối, và họ quyết định dừng chân ở đó. Trời không mưa và quang đãng, bập bùng với ánh sáng của lửa.
Họ tìm thấy một nơi khá khô ráo, ngồi xuống, và quấn khắp người bằng áo choàng và chăn len. Milva đã đi thám thính xung quanh. Ngay khi cô vừa rời đi, Dandelion bắt đầu trút hết toàn bộ sự tò mò đối với nữ cung thủ Brokilon lên đầu Geralt.
“Cô gái đó đúng là rất thích hành động,” cậu lầm bầm. “Anh may mắn thật, Geralt, anh đúng là có tài kết bạn với những người phụ nữ như vậy. Mảnh mai và duyên dáng, cô ấy đi như thể đang múa vậy. Hông hơi nhỏ một chút so với sở thích của tôi, và vai cô ấy cũng hơi rộng, nhưng vẫn rất nữ tính, à đúng, nữ tính....Hai quả táo đằng trước đó, hô, hô,....sớm muộn gì cúc áo cô ấy cũng bung ra thôi....”
“Im đi, Dandelion.”
“Khi đang đi trên đường,” nhà thơ vẫn tiếp tục mơ mộng, “tôi đã tình cờ chạm vào cô ấy. Bắp đùi đó, tôi nói anh nghe, sờ như cẩm thạch vậy. Ôi, anh không thể nào thấy chán trong suốt cả tháng ở Brokilon như thế được....”
Milva, vừa mới quay lại sau chuyến trinh sát, đã nghe thấy tiếng huýt sáo của nhà thơ, và cảm thấy ánh nhìn chòng chọc của cậu.
“Đang nói về tôi à, nhà thơ? Sao anh cứ dán mắt vào lưng tôi như thế? Trên đó dính phân chim à?”
“Chúng tôi không thể không ngưỡng mộ kỹ năng bắn cung của cô,” Dandelion cười toe toét. “Cô sẽ không có nhiều đối thủ trong những giải đấu chuyên nghiệp đâu.”
“Toàn là bốc phét.”
“Tôi đã đọc được,” Dandelion bắn một ánh mắt sang phía Geralt, “rằng các cung thủ giỏi nhất là người Zerrikania, những người thuộc tộc Steppe. Có một số nói rằng họ cắt bỏ đi phần ngực phải của mình, để chúng khỏi vướng víu khi bắn cung. Phần ngực đó, họ nói là chúng chắn đường của dây cung.”
“Đó chỉ là sáng kiến của mấy gã thi sĩ thôi!” Milva cười. “Họ viết ba cái mớ nhảm nhí đó, và chỉ có mấy thằng ngu mới đi tin vào chúng. Cái gì, chúng tôi bắn tên từ vú ra chắc? Phải đứng nghiêng sang bên và kéo dây lên tận miệng, chỉ đơn giản thế thôi. Chẳng có cái gì là vướng đường của dây cung cả. Mấy câu truyện đó chỉ là tác phẩm của mấy cái đầu bậy bạ, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi ngực phụ nữ.”
“Cảm ơn cô vì sự tôn trọng tới các nhà thơ và văn chương của họ. Còn về khoa học của bắn cung, cây cung quả thật là một vũ khí rất tốt. Cô biết gì không? Tôi nghĩ người ta sẽ phát triển nghệ thuật chiến tranh theo hướng này. Trong tương lai, con người sẽ chiến đấu từ khoảng cách ở xa. Vũ khí sẽ được chế tạo có tầm với xa đến nỗi các đối thủ có thể giết nhau mà chẳng cần nhìn thấy mặt đối phương.”
“Nhảm nhí,” Milva tóm tắt lại cảm nghĩ của mình bằng một từ. “Cây cung quả thật là một vũ khí tốt, nhưng chiến tranh là người đấu với người, trong tầm với của thanh kiếm, kẻ mạnh đập tan kẻ yếu. Nó đã luôn như vậy và không có lý do nào để thay đổi cả. Nếu nó thay đổi, thì chiến tranh sẽ kết thúc. Cho tới khi đó, anh sẽ được trông thấy chiến tranh là như thế nào, giống ngôi làng bên cạnh con mương kia chẳng hạn. Eh, nói thừa hơi để làm gì cơ chứ. Tôi sẽ đi xem xét xung quanh. Mấy con ngựa cứ bồn chồn như thể có chó sói lởn vởn quanh đây vậy....”
“Một người phụ nữ đẹp,” Dandelion nhìn cô chăm chú. “Hmmm...anh có nhớ những gì cô ấy đã nói không, ở trên vách đá đó....anh cũng phải thừa nhận là cô ấy có lý đó chứ?”
“Có lý?”
“Khi nói về....Ciri,” nhà thơ ngập ngừng một chút. “Cô ả đáng yêu của chúng ta mà bắn tên còn nhanh hơn cả cái bóng của chính mình có vẻ như không hiểu mối quan hệ giữa anh và Ciri, và đối với tôi cô ấy dường như nghĩ rằng anh định ganh đua với Hoàng đế Nilfgaard vì trái tim của cô bé. Rằng đó là mục đích thật sự của chuyến du hành tới Nilfgaard này.”
“Nếu như vậy thì cô ấy chẳng đúng chút xíu nào hết. Thế thì có lý cái gì ở đây?”
“Đợi đã, đừng nóng vội. Hãy nhìn vào sự thật đi. Anh bảo vệ Ciri và coi mình như người bảo hộ của cô bé, nhưng đây không phải là một đứa trẻ bình thường. Cô ấy thuộc dòng dõi hoàng gia, Geralt. Cô ấy được định sẵn cho ngai vàng, và chẳng có gì để nghi ngờ điều đó. Một cung điện, một vương miện.....Có thể không phải là Nilfgaard, tôi không biết liệu Emhyr có phải là một người chồng hợp lý hay không....”
“Không. Cậu không biết.”
“Thế anh biết sao?”
Witcher quấn chăn chặt hơn.
“Cậu rõ ràng là có giả thuyết của riêng mình,” anh làu bàu. “Nhưng đừng cố làm gì, tôi biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Rằng cứu Ciri thoát khỏi định mệnh của con bé từ lúc sinh ra là chẳng hợp lý chút nào hết. Bởi vì Ciri, một khi đã được cứu, sẽ sẵn sàng ra lệnh cho người hầu quẳng chúng ta xuống cầu thang của lâu đài. Hãy cứ để mặc chuyện đó đi. Được chứ?”
Dandelion mở mồm ra, nhưng Geralt không cho cậu cơ hội để nói.
“Con bé,” anh cất lời, giọng ngày càng trở nên âu sầu. “Cuối cùng cũng đâu phải là bị bắt cóc bởi một con rồng hay một tên pháp sư độc ác. Con bé đâu phải bị cướp biển bán lấy tiền chuộc. Nó đâu có ngồi trên một tòa tháp, dưới hầm ngục hay trong một cái lồng. Nó đâu có bị hành hạ hay bỏ đói. Ngược lại là khác, nó ngủ trên vải tơ, ăn trên đĩa bạc, mặc áo lụa, đeo nữ trang, và sớm thôi sẽ là đeo vương miện. Nói ngắn gọn, con bé đang hạnh phúc. Và một gã witcher ác độc, người đã từng vô ý để con bé gặp nhiều hiểm nguy, giờ đang rắp tâm phá hoại, giày xéo lên hạnh phúc của nó, bằng đôi giày thủng lỗ chỗ mà hắn ta thừa hưởng từ một gã elf nào đó. Có phải không?”
“Tôi đâu có ý nói vậy,” Dandelion càu nhàu.
“Anh ấy không nói với anh.” Milva đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, và sau một phút lưỡng lự, cô ngồi xuống cạnh witcher. “Đấy là dành cho tôi. Chính lời lẽ của tôi đã làm tổn thương anh ấy như vậy, những lời mà tôi thốt ra trong lúc tức giận, thiếu suy nghĩ....Hãy tha lỗi cho tôi, Geralt. Tôi biết cảm giác đó là thế nào. Làm ơn, đừng giận tôi. Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu. Anh có tha thứ cho tôi không? Tôi có phải cầu xin anh không?”
Không đợi anh cho phép, cô cúi xuống và hôn vào má anh. Anh ôm chặt lấy vai cô.
“Lại gần đây nào,” anh ho. “Và cả cậu nữa, Dandelion. Lại gần nhau....để ấm hơn.”
Họ im lặng trong một lúc lâu. Trên bầu trời quang đãng, rực lửa, những đám mây di chuyển, che mất những ngôi sao đang lấp lánh.
“Tôi muốn nói với hai người điều này,” cuối cùng Geralt lên tiếng. “Nhưng hãy thề là đừng có cười tôi.”
“Nói đi.”
“Tôi đã có những giấc mơ rất kỳ lạ. Ở Brokilon. Đầu tiên tôi tưởng mình chỉ mê sảng, đầu óc có vấn đề. Sau cùng thì tôi cũng ăn vài phát đập vào đầu khi ở trên Thanedd mà. Nhưng mấy ngày vừa qua tôi cũng vẫn mơ giấc mơ đó. Y hệt.”
Milva và Dandelion im lặng.
“Ciri,” anh ngừng lại một lúc, “không ngủ trong một cung điện dưới màn thổ cẩm. Con bé đang cưỡi ngựa qua một ngôi làng bụi bặm....dân làng chỉ chỏ. Họ gọi nó bằng một cái tên mà tôi không nhớ được. Chó sủa inh tai. Con bé không đi một mình. Còn những người khác. Có một cô gái tóc ngắn đang cầm tay Ciri....và nó cười với cô ta. Tôi không thích nụ cười đó, và tôi không thích gương mặt trang điểm của nó....Nhưng điều mà tôi không thích nhất là cái chết đang đi sau lưng nó.”
“Vậy thì con bé đang ở đâu?” Milva rên ư ử, quấn lấy anh như một con mèo. “Không phải Nilfgaard sao?”
“Tôi không biết,” anh nói khó khăn. “Nhưng tôi đã mơ giấc mơ đó vài lần rồi. Vấn đề là, tôi không tin vào những giấc mơ như vậy.”
“Thế thì anh đúng là ngu thật. Tôi tin vào chúng.”
“Tôi không biết,” anh lặp lại. “Nhưng tôi linh cảm sắp có chuyện xảy ra. Phía trước con bé là lửa, và sau lưng nó là cái chết. Tôi phải khẩn trương lên.”
***
Mưa bắt đầu lúc bình minh. Không như hôm qua, khi cơn bão đi kèm một trận mưa như thác đổ, nhưng rất ngắn. Bầu trời tối đen và che phủ bởi một lớp thảm chì. Nó bắt đầu nhỏ giọt, từ tốn, đều đều, và cực khó chịu.
Họ đi về phía Đông. Milva dẫn đường. Khi Geralt nhắc cô nhớ rằng Yaruga ở hướng Nam, nữ cung thủ sỉ vả anh và nói rằng cô mới là người dẫn đường, và cô biết mình đang đi đâu. Họ không nói câu nào nữa. Sau cùng thì, chỉ cần họ vẫn đang di chuyển là được rồi, hướng nào không quan trọng.
Họ đi trong im lặng, ướt, lạnh, co người trên yên ngựa. Họ đi trong rừng, di chuyển bên cạnh con đường, cắt qua giao lộ. Ở trong bụi rậm, họ có thể nghe tiếng vó ngựa và giáp trụ loảng xoảng. Họ đi đường vòng, tránh những nơi phát ra âm thanh chiến trận. Họ đi qua những ngôi làng rực lửa, chỉ còn lại than cháy đỏ hỏn, và những nơi định cư không còn gì ngoại trừ một dải đất đen thui, sặc mùi hôi từ những mảnh gỗ vụn thấm nước mưa. Từng đàn quạ rỉa xác. Họ bắt gặp những nhóm dân làng trĩu lưng vì vác nặng, trốn khỏi chiến tranh và ngôi nhà cháy rụi của họ, gương mặt thẫn thờ vô cảm, chẳng còn tin vào điều gì. Đôi mắt họ trống rỗng, đầy sợ hãi và khổ đau.
Họ đi về hướng Đông, qua lửa và khói, mưa và sương mù, và trước mắt họ mở ra bức màn khiếp đảm của chiến tranh. Những hình ảnh man rợ.
Hình ảnh một cây cọc đen thui chìa ra giữa đống tàn tích. Trên nó là một cái xác khỏa thân. Đầu chúi xuống. Máu từ ổ bụng bị mở toang nhỏ xuống ngực và mặt, đọng lại thành từng cục trên tóc. Sau lưng của cái xác có khắc chữ Ard. Bằng một con dao.
“An’givare.” Milva nói, gạt những lọn tóc ẩm ướt vướng trên cổ. “Sóc đã đi qua đây.”
“An’givare nghĩa là gì?”
“Chỉ điểm.”
Hình ảnh một con ngựa xám-trắng với sườn đen. Con ngựa đi dọc quanh chiến trường, luồn lách giữa những ngọn giáo và xác người vung vãi, hý khẽ, kéo theo đám ruột xổ ra từ bụng ở đằng sau. Họ không thể kết liễu nó – thêm vào với con ngựa trên chiến trường là những kẻ lang thang đi lượm mót đồ từ xác chết.
Hình ảnh một cô gái, tay vươn ra, nằm gần một cái lán cháy, trần trụi, máu me, đôi mắt đẫm nước nhìn lên bầu trời.
“Người ta nói chiến tranh là việc của đàn ông,” Milva gầm gừ. “Nhưng chúng đâu có tha cho phụ nữ, chúng phải vui đùa một chút. Và chúng được tôn vinh là anh hùng....lũ khốn khiếp.”
“Cô nói đúng. Nhưng rồi nó sẽ thay đổi.”
“Tôi đã thay đổi. Tôi đã chạy khỏi nhà. Tôi không muốn quét dọn một cái lán. Tôi không muốn đợi chúng đến, thiêu rụi nhà tôi, và làm nhục tôi trên sàn....”
Cô không nói hết. Cô giục ngựa đi nhanh hơn.
Và rồi là hình ảnh những ngôi làng. Dandelion nôn hết ra những gì đã ăn ngày hôm đó, mà cũng chỉ có nửa cái bánh quy và một con cá mòi.
Trong ngôi làng, lính Nilfgaard – hoặc là Scoia’tael – đã xử lý một lượng lớn tù binh. Số người chết là không thể đếm xuể, hay thậm chí là ước lượng. Để xử lý nhanh chóng, không chỉ tên, kiếm và giáo đã được dùng, mà còn cả dụng cụ đốn củi tìm được tại chỗ - rìu và cưa.
Còn có những hình ảnh khác, nhưng Geralt, Milva và Dandelion không còn nhớ được nữa. Họ đã loại chúng ra khỏi đầu.
Họ trở nên thờ ơ.
***
Trong hai ngày kế tiếp họ chỉ đi được khoảng 20 dặm. Trời vẫn đang mưa. Sau trận hạn hán mùa hè, đất giờ thấm đẫm nước và con đường rừng trở nên lầy lội. Làn sương dày đặc cướp đi cơ hội quan sát những cột khói và đám lửa của họ, nhưng mùi khét cho thấy quân đội vẫn đang ở gần và vẫn đang đốt hết mọi thứ bắt gặp.
Họ không trông thấy người tị nạn nào cả. Họ đơn độc giữa rừng cây. Hay là họ nghĩ vậy.
Geralt là người đầu tiên nghe thấy tiếng hý của một con ngựa đang bám theo họ. Với gương mặt lạnh tanh, anh quay đầu Roach lại. Dandelion mở mồm ra, nhưng Milva ra hiệu cho cậu giữ im lặng, cô cầm lên cây cung.
Kẻ đột nhập hiện ra từ trong bụi cây. Hắn thấy họ đang đợi mình và dừng ngựa lại, một con ngựa màu hạt dẻ. Họ đứng im như tượng, âm thanh duy nhất là tiếng mưa rơi.
“Ta cấm ngươi đi theo chúng ta,” cuối cùng witcher lên tiếng.
Người Nilfgaard, mà Dandelion nhìn thấy lần cuối trong cỗ quan tài, sũng nước mưa và đôi mắt hắn giấu sau mái tóc ướt nhẹp. Nhà thơ gần như không nhận ra hắn. Hắn mặc một lớp áo thép, khoác bên ngoài một chiếc áo da, mà chắn hẳn là lấy từ những cái xác cạnh cỗ xe của gã bán rong. Tuy nhiên, Dandelion vẫn nhận ra vẻ trẻ trung trên gương mặt hắn, bất chấp bộ râu mới mọc ra từ dưới cằm.
“Ta cấm ngươi đi theo ta,” witcher nhắc lại.
“Tôi bị cấm,” gã trai trẻ cuối cùng xác nhận. Hắn nói mà không có chút ngữ âm Nilfgaard nào. “Nhưng tôi buộc phải.”
Geralt nhảy xuống và đưa dây cương cho nhà thơ. Anh rút kiếm ra.
“Xuống đi,” anh nói điềm tĩnh. “Ta thấy ngươi đã kiếm được một thanh sắt. Tốt. Ta đã không thể giết ngươi khi tay không vũ khí. Giờ thì khác rồi. Xuống ngựa!”
“Tôi sẽ không đánh với anh. Tôi không muốn.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Giống như lũ đồng bào của ngươi, ngươi thích đánh theo một kiểu khác. Kiểu mà ta đã trông thấy trong những ngôi làng, mà ngươi ắt hẳn đã đi qua khi bám theo chúng ta. Ta bảo, xuống ngựa mau.”
“Tôi là Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach.”
“Ta không bảo ngươi tự giới thiệu. Ta bảo ngươi xuống ngựa.”
“Tôi sẽ không xuống, tôi không muốn đánh nhau.”
“Milva,” witcher ra hiệu về phía nữ cung thủ. “Giúp tôi một việc, giết con ngựa hắn đang ngồi lên.”
“Không!” Người Nilfgaard giơ tay lên trước khi Milva kịp có cơ hội tra tên vào cung. “Đừng, làm ơn, tôi sẽ xuống ngựa.”
“Tốt hơn rồi đấy. Và giờ thì rút kiếm ra, nhóc.”
Gã trai trẻ khoanh tay trước ngực.
“Cứ giết tôi nếu muốn. Hay nếu anh thích, hãy bảo ả elf này bắn tôi bằng cung tên của cô ta. Tôi sẽ không đánh với anh. Tôi là Cahir Mawr Dyffryn....con trai của Ceallach. Tôi muốn....tôi muốn đi cùng anh.”
“Ta chắc đã nghe nhầm rồi. Nhắc lại đi.”
“Tôi muốn đi cùng anh. Anh đang đi tìm cô gái, tôi muốn giúp anh. Tôi cần phải giúp.”
“Thật là điên rồ,” Geralt quay lại phía Dandelion và Milva. “Hắn mất trí rồi. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ điên.”
“Thế thì hắn sẽ rất hợp với đoàn lữ hành của chúng ta,” Milva lầm bầm. “Hợp đến hoàn hảo.”
“Hãy nghĩ về lời đề nghị của hắn đi, Geralt.” Dandelion nói. “Đằng nào thì hắn cũng là một quý tộc Nilfgaard còn gì. Hắn có thể giúp chúng ta....”
“Giữ yên lưỡi ở trong mồm đi,” witcher sẵng giọng ngắt lời cậu. “Nhanh lên, rút kiếm ra đi, người Nilfgaard.”
“Không, tôi sẽ không đánh. Và tôi không phải người Nilfgaard. Tôi đến từ Vicovaro, và tên tôi là....”
“Ta không quan tâm tên ngươi là gì. Rút vũ khí ra.”
“Không.”
“Witcher,” Milva nghiêng người trên lưng ngựa, và khạc một bãi xuống đất. “Thời gian đang trôi, và chúng ta ướt đến tận xương rồi. Người Nilfgaard không muốn chống lại anh, và mặc dù anh rất to mồm, tôi cũng không nghĩ là anh muốn giết hắn một cách máu lạnh. Chúng ta có cần phải đứng đây hết đời không? Tôi sẽ cắm một mũi tên vào bụng con ngựa của hắn, rồi chúng ta lên đường. Hắn sẽ không thể đuổi theo được nữa.”
Cahir, con trai của Ceallach, nhảy một bước và chạm tới con ngựa màu hạt dẻ, leo lên yên và phi nước đại, quát con ngựa chạy nhanh hơn. Witcher dõi theo hắn một lúc, rồi trèo lên Roach và đi tiếp. Trong im lặng. Không ngoảnh nhìn lại.
“Tôi chắc già mất rồi,” anh lầm bầm sau một lúc, khi Roach bắt kịp con ngựa đen của Milva. “Tôi đang bắt đầu do dự.”
“À thì, tuổi già là thế mà,” nữ cung thủ nhìn anh với vẻ cảm thông. “Một liều mật ong có thể giúp được đấy. Trong lúc này thì hãy đặt một cái gối lên yên của anh đi.”
“Do dự.” Dandelion giải thích một cách nghiêm túc. “Chứ không phải là trĩ, Milva. Cô hiểu sai rồi.”
“Và ai mà hiểu được tức thì mấy thứ rác rưởi anh hay nói chứ! Và anh cứ nói liên mồm, đến nỗi còn chẳng để ý thấy là mình nói liên mồm! Đi đi!”
“Milva,” witcher hỏi sau một lúc, lấy tay che mặt cho khỏi mưa. “Cô thực sự đã định giết ngựa của hắn à?”
“Không,” cô miễn cưỡng thừa nhận. “Con ngựa không có tội. Và kể cả cái gã Nilfgaard này nữa....Tại sao hắn lại đi theo chúng ta? Sao hắn lại nói là hắn phải làm thế?”
“Tôi chịu.”
Trời vẫn tiếp tục mưa, khu rừng đột nhiên kết thúc và họ tới một con đường, chạy qua đồi từ Nam lên Bắc. Hay là từ Bắc xuống Nam, tùy theo cách nhìn. Cái mà họ trông thấy trên đường không làm họ ngạc nhiên được. Họ đã thấy cả rồi. Xe hàng lật nghiêng và đổ vỡ, ngựa chết, hành lý vung vãi, giỏ mây và yên cương. Những hình thù vặn vẹo, đông cứng trong những tư thế kỳ lạ, mà cho đến gần đây vẫn còn là con người.
Họ lại gần hơn, và không sợ hãi, bởi vì rõ ràng là cuộc thảm sát đã không diễn ra hôm nay, mà là hôm qua hoặc trước đó nữa. Họ đã học cách nhận ra những dấu hiệu này, và có lẽ đã thực sự cảm thấy một thứ bản năng nguyên thủy, mà đã được đánh thức và trở nên nhạy bén trong những ngày vừa qua. Họ cũng đã học cách lùng sục chiến trường, bởi vì có đôi lúc hiếm hoi, họ có thể tìm thấy giữa đống đồ đạc chút đồ ăn.
Họ dừng lại cạnh chiếc xe đổ cuối cùng trong hàng, mà đã bị sét đánh và nằm dưới đáy hào, nghiêng sang một bên. Bên dưới nó là một người phụ nữ mập mạp, cổ bà ta bị vặn thành một tư thế kỳ dị. Chiếc cổ áo thấm đẫm nước mưa có vài giọt máu khô lấm chấm, mà chắc đã chảy ra khi đôi khuyên tai bị giật đi. Trên tấm thảm che phủ chiếc xe là dòng chữ: “Vera Loewenhaupt và các con trai.” Tuy nhiên chẳng thấy dấu hiệu nào của mấy cậu con trai quanh đó.
“Họ không phải nông dân,” Milva nói với môi mím chặt. “Mà là lái buôn. Họ tới từ phía Nam, từ Dillingen và đang trên đường tới Brugge, và họ bị tấn công ở đây. Thế này không ổn rồi, witcher. Tôi đã nghĩ ta có thể đi đường vòng xuống phía Nam, nhưng giờ thì tôi thật sự không biết phải làm gì.....Dillingen, và chắc chắn là Brugge đang nằm trong quyền kiểm soát của Nilfgaard, chúng ta không thể tới được Yaruga bằng đường đó. Chúng ta phải tiếp tục sang phía Đông, tới Turlough. Những khu rừng ở đó rất hoang dã và rậm rạp, quân đội sẽ không đi qua.”
“Tôi sẽ không sang phía Đông thêm nữa.” Witcher phản đối. “Tôi phải tới Yaruga.”
“Rồi anh sẽ tới được,” cô đáp lại, điềm tĩnh đến bất ngờ. “Nhưng đây là con đường an toàn hơn. Nếu chúng ta đi xuống phía Nam từ đây, chúng ta sẽ rơi thẳng vào tay Nilfgaard. Chẳng được ích gì cả.”
“Chúng ta sẽ được thời gian.” anh làu bàu. “Đi sang phía Đông chỉ tổ lãng phí thôi. Tôi bảo rồi, tôi không thể....”
“Trật tự!” Dandelion bất thình lình lên tiếng, quay đầu con ngựa. “Dừng nói chuyện lại một lúc đi.”
“Cái gì thế?”
“Tôi nghe thấy....có tiếng hát.”
Witcher lắc đầu, Milva cười khúc khích.
“Anh bị hoang tưởng rồi, nhà thơ.”
“Trật tự! Im hết đi! Ai đó đang hát! Cô không nghe thấy sao?”
Geralt bỏ mũ trùm ra, Milva cũng vểnh tai lên, và sau một lúc cô liếc sang witcher và khẽ gật đầu.
Nhà thi sĩ đã nói đúng. Đôi tai âm nhạc đã không phụ lòng cậu. Điều có vẻ như là bất khả thi lại đúng là sự thật. Đứng ngay đây giữa khu rừng, trong cơn mưa, xác chết vung vãi trên đường, nhưng một bài ca vui vẻ lọt đến tai họ. Từ phía Nam, ai đó đang đi tới, miệng hát líu lo.
Milva kéo dây cương, sẵn sàng bỏ chạy, nhưng witcher ra hiệu cho cô đứng lại. Anh đang tò mò. Giọng hát mà họ nghe thấy không có vẻ nham hiểm. Không phải thứ tiếng đều đều theo nhịp của bộ binh hành quân, hay những bài ca kiêu ngạo của kỵ binh. Bài hát đang vang lên không khơi gợi nỗi lo âu. Mà ngược lại là đằng khác.
Mưa lay động tán lá. Họ bắt đầu nghe rõ câu từ của bài hát. Đó là một khúc ca vui vẻ, mà trong khung cảnh chết chóc và chiến tranh này, nghe thật lạ lùng và hoàn toàn không phù hợp.
Trong khu rừng bạn có thấy, con sói với toàn bộ sức mạnh,
Mỉm cười điên dại, đuôi vẫy vui tươi, nhảy qua nhảy lại.
Ôi trời ơi, đẹp biết mấy! Cớ sao phải u sầu?
Chắc là vẫn chưa vợ, vậy mới vui được!
Um-ta, um-ta, uhu-ha!
Dandelion bỗng phá lên cười, rút cây đàn luýt ra từ dưới tấm áo choàng ẩm ướt, và chẳng thèm để tâm đến tiếng rít của Geralt và Milva, cậu gảy dây đàn và cất cao giọng:
Trong lùm cây bạn có thấy, sói chỉ khập khiễng thôi,
Đầu cúi thấp, mặt nhăn nhó, khóc lóc như chú chó.
Sao con thú vĩ đại này lại thảm thương quá như vậy?
Chắc là vừa mới cưới, hoặc là đã đính hôn!
“Hu-hu-ha!” Nhiều giọng nói cất lên điệp khúc.
Mội tràng cười nổ ra, ai đó huýt sáo thật to, rồi từ sau đoạn gấp khúc của con đường hiện ra một đoàn lữ hành kỳ dị, nhưng rất vui tươi, đi thành một hàng dọc, bùn trên đường bắn tung tóe dưới nhịp giày của họ.
“Người lùn,” Milva nói khẽ. “Nhưng không phải Scoia’tael. Râu của họ không buộc túm lại.”
Có sáu người cả thảy. Họ mặc trang phục thông thường của người lùn, quần đùi, áo khoác nâu với mũ trùm, trong đủ mọi sắc thái của màu xám hay đồng. Đã trải qua nhiều năm ròng bám đầy hắc ín và bụi đi đường, cũng như dầu mỡ từ đồ ăn, Geralt biết những chiếc áo như vậy có lợi thế là hoàn toàn chống thấm. Những món đồ này được truyền từ đời cha đến đời con, vậy nên thường chỉ có những người lùn đã trưởng thành mới khoác chúng. Một người lùn được coi là trưởng thành khi râu anh ta dài đến thắt lưng, thường vào khoảng 55 tuổi.
Không có ai trong đoàn lữ hành nọ trông trẻ hơn vậy. Nhưng cũng không có ai trông già hơn.
“Họ đang dẫn đường cho con người,” Milva lầm bầm, hất đầu về phía đoàn người đang hiện ra từ khu rừng đằng sau 6 người lùn. “Chắc chắn là dân tị nạn, họ đang mang vác một đống đồ.”
“Những người lùn cũng vác không kém.” Dandelion nói.
Quả thực, mỗi người lùn đều mang một gói hành lý, mà một con người hay thậm chí một con ngựa cũng không thể gói ghém lại nhanh được. Ngoại trừ đống bao tải thông thường, Geralt còn trông thấy hộp khóa kín, một cái vạc đồng và một thứ trông như một cái rương nhỏ. Một người đang mang sau lưng một cái bánh xe.
Người đi đầu không vác theo cái gì cả. Ông ta giắt một chiếc rìu con ở thắt lưng, một thanh kiếm bọc da hươu ở trên lưng, và trên vai ông ta đang đậu một con vẹt xanh lục ướt át và lù xù. Chính người lùn này đã chào họ.
“Một ngày tốt lành!” Ông ta lên tiếng, dừng lại ở giữa đường, tay để trên hông. “Thời buổi đen tối tới mức gặp một con sói trong rừng còn đỡ hơn là một con người, và nếu có đụng phải, thì nên chào đón anh ta bằng cung nỏ hơn là lời nói lịch sự! Nhưng ai mà chào đón ta bằng âm nhạc, thì đó chính là những ông bạn đích thực! Hay là cô bạn, xin quý cô thứ lỗi! Xin chào, tôi là Zoltan Chivay.”
“Tôi là Geralt,” witcher tự giới thiệu sau một phút lưỡng lự. “Người đã hát là Dandelion. Đây là Milva.”
“Lũũũũũũ chó đẻ!” Con vẹt kêu lên.
“Ngậm mỏ lại đi!” Zoltan Chivay nạt nó. “Xin thứ lỗi. Con vẹt này rất thông minh, nhưng phải cái là thô lỗ. Tôi đã phải trả mười thaler cho món đồ quý hiếm này. Tên nó là Nguyên soái Duda. Và đây là phần còn lại của đoàn lữ hành. Đây là Munro Bruys, Yazon Varda, Caleb Stratton, Figgis Merluzzo và Percival.... Schuttenbach.”
Percival Schuttenbach không phải một người lùn. Từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu ướt nhẹp của ông ta, thay vì một chòm râu rối bời, lại thò ra một cái mũi dài và nhọn, đặc điểm nhận dạng đáng tin cậy của giống loài gnome cổ xưa và cao quý.
“Và những người khác,” Zoltan Chivay chỉ tay về phía đoàn người vừa mới bắt kịp họ và đang đứng cách đó không xa, “là dân tị nạn từ Kernow. Như anh thấy, họ chỉ toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ. Lúc đầu có nhiều hơn, nhưng quân Nilfgaard đã tấn công nhóm của họ 3 ngày trước, và số còn lại bị thảm sát. Chúng tôi bắt gặp họ trong rừng và giờ thì đi cùng nhau.”
“Ấy vậy mà ông vẫn bước rất tự tin trên đường,” witcher nói. “Ca hát ầm ĩ.”
“Tôi không nghĩ vừa đi vừa khóc là lựa chọn hay hơn.” người lùn nghịch râu. “Chúng tôi đã phải đi rất khẽ khàng và cẩn trọng từ Dillingen qua khu rừng. Một khi quân đội đã đi qua, chúng tôi sẽ leo lên đường cái và tranh thủ thời gian.” Ông ta ngừng lại, đưa mắt nhìn bãi chiến trường.
“Quang cảnh này,” ông chỉ về phía những cái xác, “chúng tôi đã quá quen rồi. Suốt từ Dillingen, từ Yaruga, chẳng có gì ngoài xác chết trên đường....Các anh thuộc về đoàn xe này à?”
“Không. Quân Nilfgaard đã sát hại vài người lái buôn trước khi chúng tôi đến đây.”
“Đó không phải quân Nilfgaard.” Người lùn lắc đầu, nhìn những cái xác với vẻ lãnh cảm. “Mà là Scoia’tael. Quân lính thông thường sẽ không bao giờ thèm rút tên ra khỏi những cái xác. Một cái đầu mũi tên tốt giá khoảng nửa crown.”
“Ông ta biết mình đang nói cái gì đấy,” Milva lầm bầm.
“Các anh đang đi đâu?”
“Phía Nam,” Geralt nói ngay lập tức.
“Tôi sẽ không khuyên anh làm vậy đâu.” Zoltan Chivay lại lắc đầu. “Ở đó chỉ có địa ngục, lửa và cái chết. Dillingen có lẽ đã bị chiếm rồi, và lũ kỵ sĩ đen chắc cũng sẽ vượt qua Yaruga, sớm thôi chúng sẽ chiếm hết toàn bộ thung lũng bên bờ phải. Như anh thấy, chúng đã đang đi trước chúng tôi rồi, và di chuyển lên phía Bắc, chúng đang hướng tới Brugge. Vậy nên hợp lý nhất là chạy sang phía Đông.”
Milva ném một ánh mắt thấu hiểu sang phía witcher, lúc này đang từ chối bình luận.
“Chúng tôi đang hướng sang phía Đông,” Zoltan Chivay tiếp tục. “Cơ hội duy nhất là trốn ra sau tiền tuyến, và quân đội Temeria sẽ tới từ hướng Đông, từ sông Ina. Sau đó chúng tôi sẽ vượt qua đồi, bám theo con đường rừng. Đầu tiên chúng tôi sẽ tới Turlough, và rồi tiếp tục dọc theo Đường Mòn tới sông Cholta chảy qua Sodden để rồi hợp vào dòng Ina. Nếu anh muốn, chúng ta hãy đi cùng nhau. Đó là nếu sự chậm chạp của chúng tôi không thành vấn đề. Các anh có ngựa, nhưng chúng tôi thì có người tị nạn.”
“Tôi biết là một người lùn,” Milva lên tiếng, nhìn ông ta với đôi mắt sắc sảo, “dù có vác theo hành lý, cũng có thể đi được 30 dặm trong một ngày. Cũng gần bằng một người cưỡi ngựa. Tôi biết Đường Mòn. Nếu không có đám tị nạn kia, các ông có thể tới sông Cholta trong ba ngày.”
“Đây đều là phụ nữ và trẻ nhỏ,” Zoltan Chivay vểnh râu và ưỡn bụng ra. “Chúng tôi không thể phó mặc họ cho số phận. Cô định bảo tôi làm thế sao?”
“Không,” witcher nói. “Chúng tôi không định nói vậy.”
“Tôi rất mừng khi nghe thế. Vậy có nghĩa là ấn tượng ban đầu của tôi đã không lầm. Chúng ta đi cùng nhau chứ nhỉ?”
Geralt nhìn Milva. Nữ cung thủ gật đầu.
“Tốt.” Zoltan Chivay công nhận cử chỉ đó. “Vậy thì nhanh lên đường nào, trước khi một toán tuần tra nào đó bất ngờ ập đến. Nhưng trước tiên....Yazon, Munro, lục soát đống xe hàng kia đi. Tìm được gì hữu ích thì nhanh chóng gói ghém lại. Figgis, xem cái bánh xe của ta có khớp với cái xe chở hàng nhỏ kia không.”
“Nó vừa khít!” Người lùn đang vác cái bánh xe reo lên. “Như thể là cái nguyên bản vậy.”
“Thấy chưa, đồ đầu đất? Ngày hôm qua cậu cứ không chịu tin khi tôi bảo mang nó theo! Lắp vào đi! Giúp cậu ta đi, Caleb!”
Trong một khoảng thời gian ngắn kinh ngạc, chiếc xe hàng của cố thương nhân Vera Loewenhaupt, được trang bị cái bánh xe mới, đã bị lột hết toàn bộ vải bạt và những món đồ không cần thiết và kéo lên đường cái. Trong nháy mắt, toàn bộ hành lý được vứt lên đó. Sau khi suy nghĩ một lát, Zoltan Chivay ra lệnh chừa một ít chỗ cho trẻ con ngồi. Mệnh lệnh được thi hành khá miễn cưỡng – Geralt để ý thấy những người tị nạn luôn giữ khoảng cách với những người lùn và giao con cái mình cho họ không mấy vui vẻ.
Dandelion nhìn với vẻ kinh tởm hiện rõ khi hai người lùn mặc thử quần áo lấy từ những cái xác. Những người còn lại lục tung đống xe hàng, nhưng không tìm thấy gì đáng để mang theo cả. Zoltan Chivay huýt sáo, báo hiệu đã hết giờ thu nhặt, rồi ném một cái nhìn chuyên nghiệp về phía Roach, Pegasus và con ngựa đen của Milva.
“Ngựa của các anh,” ông ta nói, mũi hơi nhăn lại. “Chúng vô dụng thôi. Figgis, Caleb, ra chỗ thanh kéo nào. Chúng ta sẽ thay phiên nhau. Tiến lên!”