Xà Ngã Kỵ Thùy
Chương 10 :
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Kim xà vương tử ác hành bởi vì đắc tội bảo bối yêu dấu, sau khi biến trở về nhân thân, bị đông lạnh triệt để.
Đến tận lúc về tới cổng hoàng cung Thánh quốc, Na Lam vương tử còn đang ra sức xum xoe, “Mesel bé bỏng, van cầu ngươi, đừng giận nữa mà”.
“Đừng gọi nghe buồn nôn như vậy! Cút!” Mesel không chút lưu tình đẩy bàn tay *** ma kia ra.
“Đừng như vậy mà, hạm trưởng lúc làm cũng là sướng lắm a, còn liên tục kêu ta dùng sức, đừng có ngừng, làm chi mà bây giờ còn chê ta làm lâu quá a?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mesel xấu hổ giận dữ trừng y một phát! “Bản hạm trưởng dù thích làm cỡ nào cũng không thể liên tục làm hơn mười mấy tiếng a? Ngươi cho Mesel Iris Norton tướng quân ta là búp bê bơm hơi làm không hư a”.
“Kia cũng không phải ta có thể khống chế được a, ngươi muốn trách thì trách *** xà kia đi”. Na Lam vương tử nhún vai, đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mảnh.
“Ngươi… Ngươi cái tên vô lại này!” Mesel tức giận đánh y một cái. (ây dô, đánh iu kìa ^^)
“Ai dục, đánh là thương, mắng là yêu a!” Định Vân vương tử không biết từ chỗ nào nhảy ra, trêu chọc, “Xem Mesel Iris Norton tướng quân cố sức đánh như thế, khẳng định yêu Na Lam nhà chúng ta ghê gớm rồi”.
“Định Vân vương tử, xin đừng nói lung tung!”.
“Ta nói lung tung? Nga, đó chính là biểu thị ngươi không thương Na Lam?” Định Vân bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Được rồi, vậy để tránh Na Lam thành kẻ độc thân duy nhất trong ‘Tứ công tử Thánh quốc’ chúng ta, bản vương đành phải giúp hắn an bài thân cận”.
“Y dám?” Mesel Iris Norton tướng quân lạnh lùng liếc Na Lam vương tử một phát.
“Bản vương tử không phải không dám, là không cần!” Na lam cười cười hôn trộm lên môi bảo bối của y một cái. “Ta đời này chỉ cần hạm trưởng ma quỷ số một thế giới của ta bồi ở bên cạnh ta thôi!”
“Ba hoa!” Mesel trong lòng ngọt lịm, bất giác tặng một làn thu ba kiến người ta toàn thân tê dại.
Na Lam vương tử yêu hạm trưởng tận xương, vừa nhìn chí nguy, xà chi *** tính tiềm tàng trong cơ thể lập tức đại phát đặc phát, mãnh liệt quấn lấy —
“A a — ngươi lại muốn làm gì? Buông ta ra!” Mesel vừa thẹn vừa mệt ra sức giãy dụa.
Định Vân vương tử ở một bên thấy mùi ngon, thiếu chút nữa đem hạt dưa tới cắn luôn.
“Trời ạ, tiểu hồ ly, Thánh sứ bảo ngươi nhanh một chút mời Na Lam và hạm trưởng cầm ‘Xà chi hoàn’ đi Quan Linh điện, ngươi thế nào lại ở một bên xem trò hay?” Đới Nhạc từ xa vội vã chạy tới, cho bà xã sợ thiên hạ bất loạn của hắn một cặp mắt trắng dã.
“Úc úc! Quên mất”. Định Vân ngại ngùng lè lưỡi.
“Trời của ta ạ! Chuyện quan trọng như thế ngươi cũng có thể quên?” Na Lam và hạm trưởng ở một bên nghe xong cũng không khỏi lắc đầu.
“Được rồi, ít nói nhảm, nhanh lên một chút, Thánh sứ đã chờ không kịp muốn thấy ‘Xà chi hoàn’!”
“Rồi rồi, đi mau”.
Na Lam vương tử dẫn theo Mesel tiến vào thần miếu thiêng liêng ẩn mật nhất — Quan Linh điện.
Quan Linh điện, là cung điện Thánh sứ nhiều lần bói ra được xây dựng ven hồ.
Kẻ xông vào, giết không cần luận tội!
Nhưng thế nhân không biết chính là, kỳ thực nơi này còn cất dấu một bí mật trọng đại không để thế nhân biết…
“Na lam, Norton hạm trưởng, các ngươi rốt cuộc đã trở về!” Thánh sứ kích động chạy vội tới trước mặt bọn họ, ‘Xà chi hoàn’ đâu?”
“Ở đây”. Mesel từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn.
“Xà chi hoàn… Đây là Xà chi hoàn…Đủ rồi, ba chiếc nhẫn cuối cùng đã tề tựu!” Thánh sứ nhịn không được lệ nóng lưng tròng. “Hiện tại, các ngươi lập tức theo ta đi gặp Tham Thiên đại thần”.
Thánh sứ dẫn bọn họ đến trước một tòa tượng thần vĩ đại ở giữa điện.
Chỉ thấy Thánh sứ cung kính đối thần tượng lạy ba lạy, sau đó vươn tay phải, từ trong ngực thần tượng, một đồ đằng kỳ dị, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên —
“Đại thần… Tham kiến đại thần!”
Mọi người cuối cùng đã nhìn thấy Tham Thiên đại thần trong truyền thuyết, kích động ào ào quỳ xuống.
Chỉ có Thánh sứ, thất thần đứng ở một bên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng si ngốc ngóng nhìn đại thần.
“Ngươi thích ta đúng không?” Đại thần đột nhiên nói với Thánh sứ. (TT^TT)
Thánh sứ trăm triệu lần không ngờ câu đầu tiên đại thần mở miệng nói với hắn cư nhiên lại là như thế, thoáng chốc ngây người.
“Không cần phủ nhận, bản đại thần nhìn ra”. Tham Thiên đại thần đắc ý dào dạt hất hàm. “Ngươi là tiểu Vu sư trong thôn trang kia. Ta thường thường thấy ngươi nhìn lén ta, kỳ thực nếu như ngươi biểu lộ với ta sớm một chút, nói không chừng chúng ta đã sớm động phòng rồi”. (=..=)
Thánh sứ nghe đến đó thiếu chút nữa hôn mê.
“Ngươi… Ngươi thật là Tham Thiên đại thần sao?” Vị đại thần từ bi cứu thế kia sao lại biến thành một tên vô lại?
“Đúng vậy! Nếu ngươi không tin, tiểu mỹ nhân có thể tới sờ sờ”. Tham Thiên đại thần tà tà bay đến trước mặt Thánh sứ, nắm tay hắn lên, đặt trên ngực mình. (bắt đầu thả dê =..=)
“A a a — không… Không thể nào… Ngươi… Ngươi không phải là đại thần của ta!”
Dùng huyết chú, lại thêm đả kích tâm lý quá lớn chịu không nổi, Thánh sứ rốt cuộc nhịn không được hét to một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn tiểu mỹ nhân ngất xỉu trong lòng mình, Tham Thiên đại thần bừng tỉnh đại ngộ, “Nga, ta đã biết, ngươi dùng chiêu này là kêu bản đại thần ôm ngươi vào động phòng chứ gì? Được được, không thành vấn đề, ngủ lâu như vậy, hẳn là nên hoạt động gân cốt chút”.
Đại thần nói xong, cũng không quản đám người đang quỳ, liền tự biên tự diễn ôm Thánh sứ bay đi (động phòng =)) —
Cả đám người người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
“Đây… Đây là Tham…Tham Thiên đại thần?” Lâm Đạm Chi lắp bắp hỏi.
“Xem ra đúng vậy. Hắn biết bay da!” Định Vân sùng bái nói.
“Ngu ngốc a!” Đới Nhạc lại thưởng cho tiểu hồ ly một cái cốc đầu! “Này không phải trọng điểm có được hay không?”
“Ô…Ngươi lại đánh ta”.
“Định Vân đừng náo loạn. Chúng ta hẳn là ngẫm lại đi, vì sao đại thần này cũng không giống trong truyền thuyết chứ? Có lộn chỗ nào hay không?” Tử Lẫm thận trọng hỏi.
“Này có cái gì mà nghĩ, truyền thuyết chính là truyền thuyết, đương nhiên sẽ có chút mỹ hóa rồi”. Tử Thần nhún nhún vai, lơ đễnh nói.
“Không, hoài nghi của Tử Lẫm là đúng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như thế”. Na Lam cũng tán thành ý kiến của Tử Lẫm.
“Cái này mặc kệ đi, hiện tại quan trọng nhất là phải biết đại thần mang Thánh sứ đi đâu rồi”. Mesel nói.
“Xong đời rồi, đại thần này biết bay da, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chúng ta tìm ở đâu a?” Định Vân phiền não gãi gãi đầu.
“Vẫn là về hoàng cung trước đi, rồi chúng ta phái người tìm khắp nơi xem sao”. Lâm Đạm Chi đề nghị.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy”.
Mọi người ủ rũ chán ngán đi ra, một màn đại tác chiến cứu đại thần lại kết thúc bằng cách kì quái như thế.
*******
Để biết thêm chi tiết về cặp đôi kỳ lạ này, thỉnh xem “Thú tính đại phát chi thần hồn điên đảo” bên nhà đồng chí Hoàng Tịch Vân ^^
¤*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*¤