Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1913 : Phiên ngoại 47 GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG (1)

Ngày đăng: 02:10 30/04/20


Đậu Đậu và Yêu Nghiệt cũng thẳng thắn, cùng gật đầu, đồng thanh nói, “Có thể, lúc nào?”



Biển Biển ngẩn ra, thật sự không ngờ cha mẹ cậu vững vàng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không cần kinh ngạc một chút à? Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là cha mẹ cậu còn hỏi cậu là lúc nào.



Vì vậy cậu suy nghĩ một chút, nói, “Càng nhanh càng tốt.”



“Ồ, vậy ngày mai đi, dù sao cũng rảnh, đến Thiên cung tổ chức hôn lễ, thuận tiện...”



Đậu Đậu nói tới đây nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt không hề gì, “Thuận tiện thăm cái người mặt dạn mày dày, xem có quấn lấy bà nội mấy đứa nữa không?”



Yêu Nghiệt nhắc tới Long vương, vĩnh viễn sẽ không nói là cha hắn.



Một là xảy ra chuyện của vợ, hai là xảy ra chuyện của Long hậu.



Người làm con trai như hắn, từ nhỏ đã không ưa nổi nhân phẩm của cha mình.



Cho nên trước mặt con hắn, hắn cũng sẽ không nói là ông nội con.



Đương nhiên Biển Biển biết ý cha cậu, chỉ có một điểm cậu rất nghi ngờ, “Quấn lấy bà nội? Không phải bà nội là quả trứng à?”




Yêu Nghiệt, “...”



Đậu Đậu, “..



Thiên Vân nói gần đây có con Xà yêu năm lần bảy lượt chạy đến núi Côn Luân trộm trứng bất thành”



Sau khi Long vương bị loại bỏ khỏi thẩn tịch đã biến thành một con Xà yêu.



Suốt ngày ông ta lượn lờ ở ngoài núi Côn Luân, vừa tu luyện vừa đợi cơ hội muốn trộm trứng rồng do Long hậu biến thành.



Chỉ tiếc, người trông nom trứng rồng chính là Ly Mộ Bạch, ở trên núi Côn Luân, bốn năm đối với hắn mà nói chỉ là bốn ngày, hắn vẫn đang ghét Long vương, sống chết không cho ông ta đến gần.



Đậu Đậu nói như vậy, Biển Biển đã hiểu ngay, “Ồ, con biết rồi.



Vậy, bây giờ đi mời cha mẹ cô ấy ạ?”



Đậu Đậu nghe vậy vui vẻ nói, “Nếu không thì sao? Con gái kết hôn, cha mẹ không đến à? Đi mời đi, thái độ thành khẩn chút biết không? Đại sư bá của con ghét nhất cái đức hạnh này của con”



Biển Biển, “...
Biển Biển, “...



Không phải nên là cha mẹ đi hỏi cưới à?”



Cậu nói đi mời cha mẹ của Hoa Hoa, mẹ ngốc của cậu lại ném cho một cầu bảo cậu thành khẩn chút? Cô đừng có vô tâm như vậy được không? Nếu như cô không đến đó, Đại sư bá tên là Vong Trần đó sao có thể gả con gái cho cậu được? Đậu Đậu suy nghĩ một chút, “Cũng đúng, vậy ngày mai mẹ và ba con sẽ đi hỏi cưới cho hai đứa thành hôn”



Biển Biển thở phào nhẹ nhõm, nói một câu vất vả cho mẹ rồi, sau đó liếc về phía Tên Ngốc, Tên Ngốc giật mình, theo phản xạ có điều kiện giơ hai tay thể cậu ta chỉ đến để ăn cơm chùa thuận tiện thăm Tiểu Lão Tam.



Biển Biển không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt có chút thâm ý.



Tên Ngốc có một loại dự cảm xấu, nhưng cậu ta chỉ ngốc chứ không nhát gan, cho nên cậu ta chống đối với ánh mắt giết người của Biển Biển, vẫn không biết xấu hổ ngồi xuống lúc vợ chồng Đại Hùng bề thức ăn ra.



Trong lòng Biển Biển vẫn còn hận Tên Ngốc, nhưng cho dù nói như thế nào, bấy giờ cậu cũng sắp lấy Hoa Hoa rồi.



Cho nên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.



Ý chính là, cậu vẫn phải dạy dỗ Tên Ngốc một chút.



Còn chuyên dạy dỗ thế nào...



Ha ha, đương nhiên là gậy ông đập lưng ông! Vừa rồi lúc bọn họ lên tầng, đã đụng phải một cô gái khóc lóc ầm ĩ trôi hết cả lớp trang điểm.



Nếu như cậu đoán không sai, cô gái kia, chắc là có ý với tên thiểu năng này.



Biển Biển quyết định xong, ánh mắt nhìn Tên Ngốc càng gian xảo hơn, sống lưng Tên Ngốc chợt lạnh, đũa run lên, thịt rơi xuống.