Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1915 : Phiên ngoại 49 CÁI ĐỒ LƯU MANH NÀY! (1)

Ngày đăng: 02:10 30/04/20


Tên Ngốc, “...



Tôi không nhìn.”



“Rõ ràng anh đã nhìn rồi! “...



Cho dù tôi nhìn rồi đã sao? Còn chưa dậy thì nữa, chỉ bằng cái bánh bao mini Tên Ngốc thờ ơ nói, hoàn hồn lại ý thức được mình làm cái gì rồi, lập tức nghẹn họng...



Cậu ta đang làm cái gì? Cậu ta đang chọc ghẹo một tiểu yêu còn chưa dậy thì xong! Trời ơi trời ơi, mau cho một tia sét đánh chết cậu ta đi! Tên Ngốc rất sụp đổ, Viên Viên càng sụp đổ hơn, không chút nghĩ ngợi cho Tên Ngốc một cái tát, “Cái đồ lưu manh này!”



Tên Ngốc bị mắng cũng rất vô tội, “Tôi lưu manh? Nếu không phải cố cứ bám theo trêu chọc tôi thì đến nỗi như vậy sao? Nói xong cậu ta đạp bậc thềm đi lên khỏi hồ, tiện tay cầm khăn tắm khoác lên người, hoàn toàn không quan tâm Viên Viên nghĩ như thế nào, nhấc chân rời khỏi chỗ thị phi này.



Lần này Viên Viên điên tiết rồi, giậm chân, giơ tay lên ấn Tên Ngốc lên tường.



Sau khi ấn Tên Ngốc lên tường không nói hai lời tay đấm chân đá một trận, đánh xong quay đầu rời đi, cũng không thèm thích cái tên lưu manh này nữa.



Đúng là có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, sở dĩ cô đi theo cậu ta, còn không phải là sợ cậu ta bị Biển Biển ám hại à? Boy tâm cơ Biển Biển đó chịu thiệt lớn trong tay bọn họ như vậy, không đòi lại thì cậu không tên là Biển Biển! Cho nên cô đi theo Tên Ngốc, một mặt là muốn bảo vệ cậu ta, mặt khác, trên đường bảo vệ, đương nhiên muốn đòi chút lợi ích rồi.
Đúng là có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, sở dĩ cô đi theo cậu ta, còn không phải là sợ cậu ta bị Biển Biển ám hại à? Boy tâm cơ Biển Biển đó chịu thiệt lớn trong tay bọn họ như vậy, không đòi lại thì cậu không tên là Biển Biển! Cho nên cô đi theo Tên Ngốc, một mặt là muốn bảo vệ cậu ta, mặt khác, trên đường bảo vệ, đương nhiên muốn đòi chút lợi ích rồi.



Ai bảo cậu ta lấy oán báo ơn! Bây giờ xem ra, cái tên lưu manh này căn bản không đáng để cho cô bảo vệ.



Cho nên cô mới không cần lo đến sống chết của cậu ta, cứ để cho Biển Biển không tiếng động giết chết cậu ta đi! Viên Viên nghĩ như vậy, tức giận hừ hừ rời khỏi phòng xông hơi, đi lên đường phố mua đồ ăn vặt vừa đi vừa ăn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô dừng cắn lại.



Đợi đã, cậu ta nhìn ngực cô, chính là có ý ở phương diện đó với cô.



Vậy tại sao cô phải tức giận? Không cần biết có phải là cậu ta muốn giở trò lưu manh có phải là chế cổ ngực nhỏ hay không, nhưng cậu ta nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm.



Vì vậy, Viên Viên thuyết phục mình, ngựa không dừng vó lại lộn lại.



Trong phòng xông hơi, Tên Ngốc chưa kịp mặc xong quần áo đã ngửi được một mùi mê hương, lần nữa tỉnh lại, bên cạnh đã có thêm một bóng người quen thuộc dị thường.



Nhìn kĩ, không phải Lý Thiên Thiên thì là ai? Hơn nữa trong phòng này...




Mê hương! Không giống với loại lần trước hạ cho Biển Biển, mê hương lần này bọn họ bị hạ hoàn toàn là hàng chất lượng kém.



Bởi vì Biển Biển cảm thấy, giết gà dùng dao mổ trâu, đối phó với hai người phàm chẳng qua có chút linh lực này, dùng hàng cao cấp kia thật là lãng phí.



Cho nên cậu rất thuận tay mua một hộp mê hương chất lượng kém ở hộp đếm, xông phòng Tên Ngốc rồi bố trí kết giới sau đó tương đối yên tâm rời đi...



Mặc dù Viên Viên thiết lập kết giới lợi hại, nhưng cô lại không biết phá ha ha ha! Vì vậy, Viên Viên rời đi có mười phút, tên thiểu năng có thích đã bị Biển Biển xử lý rồi.



Cô cầm xiên đồ ăn đứng ở ngoài kết giới nghe được tiếng phụ nữ bên trong, cả người đều đần ra.



Đầu óc cô trống rỗng! Cô chỉ biết là đợi cô hoàn hồn lại, xiên đồ ăn đã nằm ở dưới đất, cô như phát điên đập vào kết giới, nhưng người bên trong không hề đáp lại.



“Anh thiểu năng! Anh thiểu năng anh nói gì đi!”



Viên Viên kêu hai tiếng, không ai đáp lại, nhưng vẫn không sờn lòng, “Diệp Tinh Trạch! Diệp Tinh Trạch! Diệp Tinh Trạch, anh có nghe thấy tôi nói gì không, anh đừng động vào cô ta!”



Diệp Tinh Trạch cũng hoảng luôn rồi, cách kết giới, hai mắt cậu ta đã đỏ lên, “Cô đừng có nói với tôi, những thứ này là cô làm đấy nhé”



“Đương nhiên không phải là tôi làm!”