Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 246 : Xin cô giúp tôi bắt ma, làm ơn đi mà! (2)

Ngày đăng: 01:54 30/04/20


“Chậc!” Đậu Đậu ghét bỏ trừng mắt nhìn Diệp Tinh Trạch một cái, “Quay về mà ngủ đi!”



“Dạ.” Tên ngốc xoa mũi, nghe lời về phòng đóng cửa lại.



Sau đó Trương Khải Bình lại càng thêm chắc chắn, “Cô nhất định có thể bắt được yêu đúng không? Nếu không, lần trước ở Wonderland sao cô có thể cứu người chứ?”



Từ khi chắc chắn rằng con ma mà anh ta nhìn thấy chính là người phụ nữ đã chết kia thì anh ta đã hoàn toàn tin trên thế giới này có ma quỷ. Không chỉ như vậy, anh ta còn điều tra khu vui chơi Wonderland, phát hiện nơi đó chính là khu vui chơi chết chóc nổi tiếng thế giới. Có thể cứu người ở đó, cô Kim này nhất định không phải người đơn giản!



Đậu Đậu ngáp một cái, “Nếu anh đến đây để nói là anh tin tôi, vậy được, tôi biết rồi.” Nói xong định đóng cửa lại, nhưng không nghĩ tới Trương Khải Bình lại giở trò cũ, chèn chân vào cửa.



Sau đó anh ta đau khổ nghiến chặt răng, không hiểu nổi tại sao cô gái nhỏ nhắn yếu ớt như vậy lại có thể khỏe như thế. Có điều việc chính đang rất gấp, tối nay nếu cô không giúp anh ta bắt ma, vậy anh ta thật sự không có chỗ để ngủ, chỉ có thể trơ mặt ngồi cả đêm ở phòng bảo vệ mà thôi. Sáng sớm ngày mai anh ta còn phải đến sở cảnh sát làm việc, không thể không nghỉ ngơi. Cho nên trước khi Đậu Đậu mất kiên nhẫn thì anh ta đã vội vàng nói, “Chuyện là, phòng… phòng của tôi có ma, cô có thể giúp tôi bắt ma không? Chúng ta đều là hàng xóm với nhau, làm ơn đi mà!”



Đậu Đậu á khẩu, “Chính là việc này?”



“Ừ, chính là việc này.”



“Anh sợ ma anh còn quay lại đây làm gì?”
“Anh sợ ma anh còn quay lại đây làm gì?”



“Tôi… tôi là cảnh sát! Bảo vệ an toàn cho người dân là nhiệm vụ của tôi! Nếu chỉ như vậy đã bị dọa rút lui thì tôi có khác gì một con rùa rụt cổ đâu?”



Trương Khải Bình nói rất dõng dạc hùng hồn, cuối cùng kết thúc bằng một câu tổng kết, “Cho nên, xin cô giúp tôi bắt ma, làm ơn đi mà!”



Đậu Đậu nhướn mày – Ôi chao, cũng có lý tưởng có trách nhiệm đấy chứ?



Lúc trước thấy anh ta quay lại, còn tưởng rằng anh ta đã khắc phục chướng ngại tâm lý cơ chứ. Không ngờ anh ta còn có thể chấp nhận sự vật mới, không chỉ tin có ma có yêu, lại còn biết đến đây tìm cô nhờ bắt ma nữa.



Tên cảnh sát này cũng không ngốc lắm nhỉ?



Nghĩ đến đây, Đậu Đậu không trêu chọc anh ta nữa, “Ma nữ ở phòng của anh đã đi đầu thai từ lâu rồi, ngày hôm đó anh nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi.”



“Ảo… ảo giác?”




“Ừ, bây giờ có thể về được chưa?”



Trương Khải Bình đờ ra, “Có… có thể rồi.”



Đậu Đậu cúi đầu, “Chân!”



Trương Khải Bình ồ một tiếng, vội vàng rụt chân lại.



Ảo giác? Thế là thế nào? Ảo giác sao có thể giống hệt với người chết đó? Rốt cuộc là làm thế nào vậy?



Trương Khải Bình ôm theo cả một trời nghi vấn trở về 914, đánh răng rửa mặt, quyết định ngày mai sẽ hỏi lại rõ ràng. Thế nhưng ngày mai, anh ta đã được định trước là không thể hỏi rõ ràng được. Bởi vì Đậu Đậu đã đi đến Hồng Môn Yên của nhà chú Tư Sở, và người phụ nữ đeo mặt nạ bạc trong nhà chú Tư Sở cuối cùng cũng phải tung chiêu rồi…



Chú Tư Sở không có được Thái Tuế, Yêu Nguyệt rất tức giận. Biết được nguyên nhận của việc không có được Thái Tuế, cô ta lại càng tức giận hơn. Thế nhưng việc đã thành như vậy, tức giận cũng không có ích gì, quan trọng là bước cờ xuân dược này không thể tiếp tục phạm sai lầm! Hoa Yêu thất bại, Hoa Khôi thất bại, đến cả Thái Tuế cũng mắc sai lầm. Lần này dùng thuốc, nhất định phải chuẩn bị thật chu toàn.



Yêu Nguyệt yêu cầu chú Tư Sở như vậy, chú Tư Sở trầm mặc một lúc mới nói, “Cửu điện hạ và cô ấy như hình với bóng, chỉ e là sẽ không dễ động tay.”



“Đó không phải là vấn đề, bổn cung sẽ tách ngài ấy ra. Gần đây ngài ấy đang sai người đi theo Hoa Khôi, đến lúc đó bổn cung sẽ gặp Hoa Khôi, ngài ấy biết Hoa Khôi có động tĩnh thì nhất định sẽ đến làm rõ. Ngươi nhân thời gian ngài ấy bỏ đi thì ra tay, nhất định phải thành công!”



Ánh mắt chú Tư Sở ảm đạm, nhìn thấy cô ta đi đến, cũng chỉ có thể đáp lại, “Vâng.”