Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 112 : Bảy nước chiến loạn
Ngày đăng: 04:10 20/04/20
Sắc trời tờ mờ sáng, một đêm không ngủ
Cốc Nhược Vũ ôm đứa nhỏ vào trong lòng, Tiểu Cốc Lượng ngồi bên cạnh, mở to đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào cửa sơn động, lo lắng lo lắng chờ
Phượng hiên, cho đến khi thân ảnh của hắn xuất hiện lần nữa, thì lòng
của nàng mới buông.
Tụ họp lại
lần nữa, Phượng hiên ôm lấy hài tử mới sinh, đặt tên cho bé, rồi dẫn mọi người đi dọc theo con đường ra khỏi núi Thái Khê rời đi.
“Hiên, về sau chúng ta phải chạy trốn
sao?” Hai đứa con trai được bảo vệ ở phía sau, tay được Phượng hiên nắm
Cốc Nhược Vũ vừa đi vừa ngửa đầu hỏi hắn.
“Ừm, không sai biệt lắm, đại khái chỉ có thể trốn đi!” Phượng hiên chẳng hề để ý cười cười nói.
“Thật xin lỗi, đều là do thiếp hại!” Cốc Nhược Vũ cảm thấy áy náy.
“Không phải lỗi của nàng!” Phượng hiên siết chặt tay nàng lại.
“Hiên, chàng không nên cứu thiếp, không
chỉ hại chàng mất đi tất cả, mà tính mạng bất cứ lúc nào cũng khó giữ
được.” Chàng là một người có tài cỡ nào a! Từng cao cao tại thượng,
nhưng sau này lại phải che dấu hào quang để theo mình chạy trốn, Cốc
Nhược Vũ bắt đầu tưởng tượng phong phú ra bộ dạng thất bại thê thảm của
Phượng Hiên ở trong đầu, cảm giác mình liên luỵ đến chàng, càng nghĩ
càng khổ sở.
Phượng hiên dừng bước lại, đối mặt với
Cốc Nhược Vũ, buông tay nàng ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên,
không đồng ý nói: “Nàng nói gì vậy! ? Nàng cùng các con ở bên cạnh ta,
ta cũng không mất đi cái gì! Nếu như nàng chỉ là những vật ngoài thân
kia mà nói…, vậy thì càng không có gì, những thứ kia mất đi thì vẫn có
thể đến lần nữa, nhưng nếu tâm chết đi thì người không thể sống được !”
Phượng hiên nhẹ nhàng nhìn Cốc Nhược Vũ, tay vuốt nhẹ gương mặt của
nàng.
“Hiên. . . . . .” Nghe thấy so sánh của chàng, cặp mắt to tròn kia của Cốc Nhược Vũ lấp lánh lệ quang.
“Nàng phải làm bạn với ta cho đến khi
tóc ta trắng xoá, cùng nắm tay, cùng nhau rời khỏi thế gian này.” Giống
như là lời thề, Phượng hiên rất chân thành nhìn Cốc Nhược Vũ nói.
nguyên bản có bảy đại tướng quân nay được Ngự thiên dương tăng tới chín
người, trong đó có hai đại tướng quân trẻ tuổi nhất đều họ Nguyệt. Đồng
thời, phía tây, tình hình phân quyền phía bắc đã bị phân thành hai, tạo
thành Tây “Phúc tinh Nguyệt Hồn”, bắc tăng thêm “Văn võ song nguyệt” .
Tháng mười hai Phong long năm thứ tư,
tin chiến thắng Huyễn Vũ quốc bị diệt truyền đến thì Ngự thiên dương hạ
chỉ quân đội nghỉ ngơi hồi phục để chinh chiến quốc gia khác, mà quân
đội ở Huyễn Vũ quốc tiếp tục đi lên phía trước, chuẩn bị chiến tranh với —— Duyên Huyên quốc.
Tháng một năm sau, Ngự Thiên Dương tâm
huyết dâng trào muốn ngự giá thân chinh, khởi hành ngay trong tháng đó,
mà dã tâm bừng bừng nghĩ muốn trong trận chiến này khiến trung niên
trong bộ tộc Phượng thị tham gia để tăng thêm công tích Phượng trọng nam hộ tống Ngự thiên dương thân chinh, hơn nữa được sự cho phép của Ngự
thiên dương, bộ tộc Phượng thị dốc toàn bộ lực lượng để chiến đấu
Chẳng qua là từ ba tháng tiếp theo, Ngự
phong quốc tấn công đều bị thần thoại ở Duyên Huyên quốc ngăn chặn ở
biên cảnh Diên Thành đành tuyên cáo chấm dứt. Giằng co không dưới năm
tháng trên đường ngự giá thân chinh nhận được tin tức này Ngự thiên
dương giận tím mặt, hạ chỉ đội quân phân tán đánh Huyên Duyên quốc tập
kết ở Diên Thành.
Tháng chín Phong long năm thứ năm, Ngự
thiên dương ngự giá thân chinh một hàng đã tới gần Diên Thành, đồng
thời, quân đội cũng tập kết xong, hai nước trong lúc đó đều hết sức căng thẳng.
Nhưng mà, tất cả chuyện này, cho dù là
một chuyện nhỏ, thì bộ tộc Cung thị đều không để lọt dù chỉ một chút để
bẩm báo cho tông chủ đại nhân chân chính của bọn họ —— vị kia nghe nói
còn đang bị đuổi giết , thỉnh thoảng bị phát hiện, lại thường xuyên ở
dưới tình huống nguy cấp nhất đào tẩu thành công, mà trên thực tế đang ở trên núi Cửu Nguy ở Cung châu bên trong chủ trạch của Cung thị trải
qua cuộc sống thong dong tự tại giống như thần tiên -Phượng hiên.
Sau khi nhận được tin tức hoàng thượng
chuẩn bị ngự giá thân chinh, tháng Ba, nhận được bồ câu đưa tin quẻ bói
của Kỳ Toán Tử Phượng hiên đưa ra quyết định: hắn nên xuống núi một
chuyến rồi!