Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 57 : Sở thích đoạn tụ

Ngày đăng: 04:09 20/04/20


Trước ba mươi hai tuổi, Phượng hiên chỉ

có một vị nương tử kia thôi, chỉ tiếc người duy nhất hắn yêu đã hương

tiêu ngọc huân rồi, cho nên cho đến tận này, phong độ của hắn vẫn như

vậy, dung nhan hoạ thuỷ nguy hại chúng nữ của hắn vẫn là như cũ – một

thân quý tộc vui vẻ đơn độc, cho nên chúng nữ đều hăm he muốn tranh được miếng thịt béo thượng đẳng này.



Thêm vào

đó, chuyện phát sinh ở Ti Đô năm đó chỉ có trời biết đất biết, Phượng

Hiên biết, Cốc Nhược Vũ biết, Cung Thiên Li biết, người đời đều không

biết. Bởi vậy, mọi người trong triều đình cùng với trưởng lão hai tộc

Phượng,Cung đều cho rằng, Phượng hiên vẫn thuần khiết như cũ, thậm chí

còn thuần khiết đến mức phát hỏa! Nghĩ đến việc hắn đi vòng qua thanh

lâu kỹ viện, thị thiếp sủng cơ không thấy một bóng, tùy tùng bên cạnh

đều vì nam, vì thế, rất khó không khiến mọi người đều cho rằng hắn không bình thường. Dần dần, lời đồn Lại bộ Thượng Thư đương triều có sở thích đoạn tụ được lưu truyền đi khắp nơi.



Đối mặt với lời đồn đãi này Phượng hiên

cảm thấy oan uổng gấp đôi, Phượng hiên hắn thực sự bình thường, làm sao

có thể thích nam nhân? Hắn chẳng qua là đã có người thương, kết quả

không may mất đi nàng, thêm nữa bởi vì cảnh ngộ của mẫu thân, trong lòng có chút thích sự sạch sẽ, quyết định cuộc đời này chỉ yêu một người,

không nhắc đến tình yêu nữa, chỉ thích như vậy, như vậy chẳng lẽ rất kỳ

quái sao? Hòa thượng không phải không có nữ nhân vẫn sống được đấy sao?

Phượng hiên hắn vì sao không thể? Thế nhưng sự vô tội của hắn vẫn bị

người ta cương quyết đặt cái mũ mê nam sắc ở trên đầu!



Nhưng may mắn, không chỉ có mình Phượng

hiên bị oan uổng, còn có Bích Nhân Hoành cũng bị đội chiếc mũ này lên

đỉnh đầu, cuối cùng cũng có bạn. Chỉ là, Phượng hiên không biết người

bạn này cũng sắp thoát khỏi danh hiệu yêu thích đoạn tụ này.



Một tháng này, triều đình đối với người

ngoài tuyên bố Tuyên Đế Ngự Thiên Lan – vốn đã thoái vị mất tích , đã

băng hà, tân đế đăng cơ, niên hiệu Phong long. Vận mệnh trong triều tất

nhiên nhiên cứ như vậy biến hoá theo tân đế. Hôm nay, tân đế lúc lâm

triều ra thánh chỉ biểu lộ ý tưởng hắn sẽ thay đổi chức vị của mọi

người, có ý muốn tiêu giảm thế lực của một số người.



Giờ này khắc này, sắc trời đã tối, bên

trong lương đình ngày nào của Phượng phủ, có hai vị nhân vật chính, mọi

thứ vẫn như cũ, chỉ có cảnh sắc xung quanh thay đổi từ hè sang đông, tâm phúc phía sau Bích Nhân Hoành cũng đã thay người. Một tháng, Kiền Đô

cũng còn rất lạnh, nhưng trong đình lúc này hai người dường như không

cảm thấy lạnh, điều đáng sợ đó là không biết công lực của họ thâm hậu

đến bao nhiêu mà lại ăn mặc ít như vậy.



“Đây là cái gì?” Phượng hiên chau lông

mày, nhìn thiệp hồng trên bàn đá mà Bích Nhân Hoành đưa cho hắn, không

muốn tin tưởng hỏi.



“Hỉ thiếp.” Có chút bất đắc dĩ với việc

Phượng hiên vốn biết rõ mà còn cố ý hỏi, nhìn thấy hắn vừa muốn há mồm

hỏi thì Bích Nhân Hoành vội vàng thêm một câu, “Của ta, cùng Vân La công chúa.”



Đôi mắt bỗng nhiên mở lớn, Phượng Hiên

cảm thấy ngoài ý muốn liền không nghĩ ngợi mở miệng hỏi: “Chính là muội

muội bé nhất của hoàng thượng, rất điêu ngoa, tàn nhẫn, công chúa Ngự

Thiên Kiều? Huynh điên rồi, cưới nàng ta! ?” Cho dù không cưới được Vũ

nhi, huynh cũng không thể cam chịu đến mức này! Phượng hiên nhẫn nại lắm mới không đem câu cuối cùng nói ra.



“Cưới ai còn không đều giống nhau, quan

trọng là có thể mang đến ích lợi cho bộ tộc Bích thị ta.” Giống như

những gì Phượng hiên nghĩ, Bích Nhân Hoành bởi vì Phượng Vũ còn sống

không thể tiếp nhận tình cảm sâu sắc của mình, nên bây giờ cưới ai cũng

không sao cả, hắn quyết định chọn hôn nhân chính trị .



“Nàng ta không phải mấy năm trước bi
chỗ với muội muội, nếu không sẽ giống cha con vậy! Cho nên ta liền quấn

quít lấy ông nuôi, để cho ông bào chế ra thuốc nước này. Thứ này nghe

nói còn có thể xoá bỏ vết sẹo dù có sâu bao nhiêu. Mặt khác, ta còn kêu

ông nuôi làm không ít thứ gì đó dùng trên mặt, chuẩn bị rất nhiều bình, để cho Vũ nhi dùng qua, như vậy thanh xuân của Vũ nhi vĩnh viễn được

giữ lại, cái tên không tốt đẹp kia sẽ không có khả năng thay lòng đổi

dạ!” Tên không tốt đẹp kia dĩ nhiên là chỉ Ngự Thiên Lan, vì muội tử có

thể vĩnh viễn bắt lấy tâm Ngự Thiên Lan, Phượng hiên hao hết lực để

khiến cho Hồng Hi Nghiêu chuẩn bị những thuốc nước này, nhưng, Phượng

Vũ một giọt cũng chưa dùng đến, đều bị Phượng hiên liên tục lừa dùng

đến trên mặt người nào đó. Hắn chỉa chỉa bình nhỏ trên tay Bích Nhân

Hoành, nói tiếp: “Huynh cầm mà sử dụng, nếu thích, lại kêu ông nuôi làm

cho huynh một ít!” Ha ha, để cho Nhân Hoành cũng dùng một chút, dù sao

lấy người nhỏ hơn mười tuổi, nhìn qua sẽ không giống như ông cháu!

Phượng hiên vui đùa nghĩ.



Hoá ra là lý do này? Nhìn khuông mặt họa thủy kia ngày càng trẻ ra, Bích Nhân Hoành á khẩu không trả lời được.

Phượng hiên vốn đã khiến cho nhiều người đánh nhau tàn nhẫn, nay hắn còn tuyên truyền làm cho mình không tuổi, rốt cuộc là chuẩn bị làm hại nhân gian bao nhiêu năm a! Bích Nhân Hoành chịu không nổi, ném lại cái chai

cho Phượng hiên, nói câu hắn không cần, rồi đi.



Thấy hắn không cần, Phượng hiên cũng

không gọi lại, hắn chính là thử xem thuốc này có phải thật giống như

theo lới Hồng Hi Nghiêu nói không mà thôi. Không ngừng vuốt vuốt chai

thuốc trong tay, nghĩ đến chuyện hôn nhân, suy nghĩ của Phượng hiên liền chuyển đến trên người Cốc Nhược Vũ, nghĩ rằng nếu nàng cũng giống như

muội tử, kỳ thật còn sống, thật là tốt biết bao!



Bích Nhân Hoành không nghĩ tới công chúa đại nhân mà hắn cảm thấy không sao cả cưới vào cửa lại không biết ai

với ai, nhưng đoán chừng là hôn mê lâu lắm, đầu óc bị hỏng mất, thường

xuyên nói những lời mà hắn nghe không hiểu…, còn làm chút chuyện kỳ

quái, làm cho cái khuôn mặt hắn từ trước đến nay vô ngân vô ba lại có

thất tình lục dục, mỗi ngày là tức giận đến nhảy lên, cuộc sống từ đó

giống như gà bay chó sủa, mà Phượng hiên ngày hôm sau chuẩn bị khởi hành đi đến Thanh châu cũng không biết sau khi hắn đến Lệ Đô, lại không cẩn

thận phát hiện một người tưởng đã chết nhưng thực tế vẫn còn sống, hơn

nữa lại đựơc tặng thêm đứa nhỏ, lúc này người nào đó vui mừng đến hôn mê rốt cuộc không thể đi như trước, mà là đuổi theo một lớn một nhỏ sống

chết không buông tay, tiểu ác ma ý đồ xấu kéo đến ùn ùn, vì muốn lừa gạt người nào đó đến tay, kết quả không cẩn thận lần đầu đem muội tử bảo

bối quăng ra sau đầu, khiến kế hoạch thăm viếng muội tử đến nhiều năm

sau mới thực hiện được. Vì thế trước ba mươi hai tuổi Phượng hiên là

muội nô ( nô dịch của muội tử), đặt muội tử bảo bối ở trên đỉnh đầu để

thương yêu; sau ba mươi hai tuổi Phượng hiên là bắt đầu cuộc sống vợ nô, là đặt nương tử thân ái ở trong lòng bàn tay để yêu.



Về phần Cốc Nhược Vũ, từ vài năm trước

đã mang theo Cốc Lượng bé nhỏ định cư ở tại Thanh châu Lệ Đô, sau khi

chuẩn bị đủ lộ phí, liền đi đến biên cảnh phía tây tìm vợ chồng Cốc thị. Mà Cốc lượng kia đã sắp ba tuổi là một tiểu quỷ lớn, tính cách của nó

không khác cha mấy, thậm chí còn cao hơn một bước, không có việc gì cũng đột nhiên tự hiểu rõ những lời “Không đánh vào những ngưòi có khuôn mặt tươi cười” này, trong lòng chú nhóc này luôn có một quyển sách, ghi rõ

tên những người dám mắng hoặc dám khi dễ mẫu thân ôn nhu xinh đẹp nhất

thế gian là “Người quái dị”, đối với “Kẻ thù”, luôn tìm đúng cơ hội,

tuyệt không nương tay để hắn có cơ hội trở về “Báo thù”.



Mặt khác, trong những năm ở đây, vợ

chồng Cốc thị thường xuyên sai người đi Nam lăng hỏi thăm chuyện nữ nhi, chỉ tiếc những gì nghe được đều là đám vong ân phụ nghĩa đó thăng chức

rất nhanh. Tề Hiểu Dũng cùng Mai Hiển Diệu mặc dù bất đồng nhiều năm,

nhưng đều trúng bảng nhãn. Hai người Mai Hiển Diệu dựa theo nhạc phụ

cùng nhau đến Kiền đô nhận chức, tiến vào trong triều đảm nhiệm chức vị

quan trọng. Mà Mai Hiển Diệu kia cưới Tề Hiểu Nhã, mà Tề Hiểu Hổ thế

nhưng lại lấy là muội muội của tông chủ Phượng thị trong lục đại gia

tộc, đã trở thành thành viên hiển hách nhất trong bộ tộc.



Vợ chồng Cốc thị không khỏi cảm khái

người tốt không được báo đáp. Nữ nhi vẫn như cũ không thấy bóng dáng, mà người hại cốt nhục bọn họ chia năm xẻ bảy thì việc vui liên tục. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, tương lai bởi vì con rể đưa bọn họ đến Kiền đô,

cùng ba gia đình đã sớm định cư ở Kiền đô gặp lại, thù này gặp mặt. Dàn

xếp cho ba người Cốc gia xong, Phượng Hiên hết sức tức giận. Ngay cả

hoàng thượng hắn còn dám trả thù, đừng nói chi đến báo thù cho nương tử

thân ái ,tuyệt đối dứt khoác, sẽ không nương tay.