Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 68 : Ý tại ngôn ngoại
Ngày đăng: 04:09 20/04/20
Edit: ss gau5555
Beta: Cục Bột Aly
Cốc Nhược Vũ đang há cái miệng nhỏ nhắn
dùng bữa, cẩn thận từng li từng tí để đồ ăn không dính vào khăn che mặt, bỗng nHiên một bàn tay đưa qua, sau đó, nàng phát hiện khăn che mặt của mình bị đoạt đi mất, lại nhìn qua, thấy cái tay không được sự cho phép
của nàng mà tự tiện lấy đi khăn che mặt là của Phượng Hiên .
Bởi vì đây
là một tửu lầu lớn nhất, là chỗ đông người nhất, nên mất đi khăn che
mặt, Cốc Nhược Vũ cảm giác bị người ta lấy mất lớp màng bảo vệ của chính mình, trắng trợn đem vết thương của nàng triển lãm ở trước mặt mọi
người, Cốc Nhược Vũ nhất thời hoảng hốt, sợ hãi nhìn chung quanh, kết
quả, lúc này mới phát hiện lầu Phỉ Thúy mới đầu vốn náo nhiệt nhưng nay
chỉ còn lại bàn các nàng cùng bàn bên cạnh kia.
Trong phút chốc Cốc Nhược Vũ cảm thấy
buồn bực, nàng khẩn trương nhìn qua bàn người Cung Như Tích, phát hiện
bọn họ không phải cúi đầu, thì cũng là đưa lưng về phía bàn mình, tóm
lại, dường như không có ai chú ý tới mặt của nàng. May mắn bọn họ không
chú ý tới, Cốc Nhược Vũ hơi thả lỏng một chút, đưa tay yêu cầu Phượng
Hiên trả cái khăn che mặt, nào biết hắn lại không chịu.
“Mau đưa cho ta!” Một tay giơ ra muốn
lấy lại, một bàn tay vội vàng che mặt mình, Cốc Nhược Vũ khuẩn trương
nói, thỉnh thoảng liếc nhìn bàn bên cạnh, giống như đang sợ cái gì.
“Để như vậy lúc ăn sẽ dễ dàng hơn, nương tử, ăn tôm đi!” Phượng Hiên vừa lòng, bưng lên một đĩa tôm mà hắn vừa
dùng tay bóc vỏ đưa đến trước mặt Cốc Nhược Vũ.
“Mau đưa cho ta, nếu không sẽ bị người
khác thấy! Người bàn bên kia vừa nhìn đã biết xuất thân giàu sang, chàng không biết những người như bọn họ nếu nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này
của ta, sẽ làm ra chuyện gì đâu !” Hiện tại làm sao còn có thể ăn! Cốc
Nhược Vũ mới đầu đè thấp giọng nói nhưng giờ lại hơi cao giọng, hiển
nHiên nàng đã từng trải qua chuyện gì đó trong quá khứ, nên trong lòng
trước sau vẫn còn sợ hãi, chưa từng quên.
“Xấu?! Sao lại xấu?! Chẳng qua chỉ là
vết sẹo do bị thương mà thôi, làm sao lại có người cho là xấu chứ?!” Nói xong, ánh mắt Phượng Hiên phóng tới bàn bên cạnh.
Ẩn ý của tôn chủ nhà mình rất rõ ràng:
ai lớn mật dám nói xấu! Nhất thời, một bàn người Cung Như Tích không cẩn thận bị sặc, ho khan khụ khụ, vội vàng cầm lấy nước uống, nước mắt muốn tuôn ra, mặt cúi vô cùng thấp, chỉ sợ bị tôn chủ nhà mình nhìn thấy.
“Người có thân phận gặp mặt nàng thì sẽ
như thế nào? Trước kia không phải đã phát sinh chuyện gì chứ?” Thấy vẻ
mặt của Cốc Nhược Vũ giống như chim sợ cành cong, Phượng Hiên cảm thấy
phía sau chắc chắn có sự tình gì đó.
Vì hắn cứ truy hỏi, nên Cốc Nhược Vũ
đành phải nói ra, hóa ra năm đó khi nàng mang thai Tiểu Cốc Lượng, ngày
đó ở Liễu Trấn, nhà viên ngoại tiếp đãi con cháu thế gia từ nhiều nơi
đến, không cẩn thận để bọn họ thấy được mặt của Cốc Nhược Vũ, ngay lập
tức liền bị người ta chán ghét đẩy ngã xuống sàn, không những thế nàng
còn phải nhận vài đòn đấm đá, khiến cho Cốc Nhược Vũ phải sinh non .
“Tên!” Con cháu thế gia[1] ư?! Phượng Hiên hắn sẽ làm cho bọn họ cuối cùng có thể tiếp tục làm con cháu thế gia hay không!
[1] thế gia: nhà làm quan
“Cái gì?” Phượng Hiên đột ngột hỏi một
câu, lại không rõ hắn vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng cảm giác được nụ cười của hắn có chút lạnh lẽo, giống như muốn trả thù cho mình, trong
lòng Cốc Nhược Vũ có chút cảm động, nhưng nghĩ hắn sẽ không làm được gì
nên nói, “Chàng muốn làm cái gì? Chàng nay đã là Bồ Tát qua sông bùn
[2], tự mình còn khó bảo toàn được, chuyện trước kia còn so đo cái gì,
hơn nữa, đó là người trong lục đại gia tộc, làm sao có thể chọc được?”
[2] nghĩ là bỏ tật xấu, phấn đấu làm người tốt
“Bộ tộc nào?” Làm như không nghe thấy
câu Bồ Tát kia, Phượng Hiên muốn biết rõ, đồng thời, các vị trưởng lão
Nói đến thân thích, Cốc Nhược Vũ liền
nghĩ đến năm đó lúc hắn nhìn thấy cỗ thi thể của Phượng Vũ mà khóc đến
rất đau đớn, liền”A” một tiếng, sau đó nói với hắn: “Đúng rồi, chuyện
này, chàng hẳn là có vị muội muội đúng không?”
Phượng Hiên gật gật đầu, buồn bực nhìn nàng.
“Nàng, nàng còn chưa có chết! Chuyện này, lúc trước. . . . . .”
Phượng Hiên chợt nhớ tới nàng đã từng
được Nguyệt gia cứu qua, tính toán thời gian cùng thời điểm Vũ nhi được
Nguyệt gia cứu không sai biệt lắm, biết nàng muốn nói cái gì, cắt đứt
lời tiếp theo của nàng…, vui mừng mà nói: “Uh, ta biết, chúng ta đã gặp
lại.” Ha ha, muội tử bảo bối của hắn ! A, xem ra là không gặp được Vũ
nhi rồi, đành phải chờ hắn từ nơi của nhạc phụ nhạc mẫu trở về. Phượng
Hiên rốt cục nhớ tới muội tử đã bị hắn vất ra sau đầu!
“A, vậy là tốt rồi.” Không khỏi cao hứng thay hắn, chỉ biết Phùng Hiên ( chị ý vẫn nhầm tên anh ý) là người xấu, không biết rõ các huynh đệ tỷ muội trong nhà hắn, Cốc Nhược Vũ muốn
hiểu biết một chút về tình hình thực tế của gia đình phu quân, liền hỏi: “Nhà chàng sau khi suy tàn, cha mẹ chàng hiện tại như thế nào, còn các
huynh đệ tỷ muội của chàng ra sao?”
Suy tàn?! Trên trán các trưởng lão đầy hắc tuyến, tông chủ rốt cuộc nói cho nàng biết thân phận gì! ?
“Mẹ ta hồi còn bé đã qua đời rồi ” nương tử thân ái đang hỏi tình cảnh nhà hắn, ha ha, nương tử bảo bối của hắn
quan tâm đến hắn rồi!”Cha ta. . . . . .” Dừng lại một chút, “Đã chết!”
Hừ hừ, thật xin lỗi, lầm phiền vị phụ thân đại nhân không tốt bụng kia
chết sớm một chút vậy!”Ta chỉ có một muội muội!” Hừ, còn các anh chị
cùng cha khác mẹ khác, không tính!”Vũ nhi đã lập gia đình, gả cho. . . . . .” Lơ đãng nhớ tới tên Ngự THiên Lan chán ghét, Phượng Hiên mày hơi
hơi nhíu xuống, áp chế tâm tình muốn đánh tiểu nhân, đem người nào đó
lược bỏ bớt tên, “Gả cho một tên nam nhân. có cơ hội, sẽ để nàng gặp
muội ấy, hai người nhất định sẽ rất hợp nhau!” Ha ha, muội tử bảo bối
của hắn kết giao với mẹ ruột của con hắn!
Nghe nói cha mẹ hắn đã mất, trong lòng
hiện lên một tia đồng tình, nhưng lại cùng lúc nghe ra hắn không thích
người muội tử gả cho, Cốc Nhược Vũ hỏi: “Chàng không thích em rể sao?”
“Không thích! Tên đê tiện đoạt muội tử
của ta! Tên đáng ghét, nếu nàng nhìn thấy hắn ta, trăm ngàn lần đừng để ý đến hắn!” Người nào đó rất không phúc hậu lập tức nói cho nương tử đại
nhân biết, muội tử của hắn gả cho cái tên đáng giận cỡ nào, làm cho Cốc
Nhược Vũ thiếu chút nữa đã đem Ngự THiên Lan nghĩ đến một đại ác
ôn!”Không đề cập tới hắn nữa, thật phiền chán! Nương tử, nàng không muốn tìm đại phu xem qua mặt của mình sao?”
“Có.” Cốc Nhược Vũ gật gật đầu, “Lúc
trước có đại thẩm đã giúp ta tìm đại phu xem qua, nhưng đều nói không có biện pháp, chàng hỏi cái này làm cái gì?” Chẳng lẽ hắn rất để ý đến mặt mình, ánh mắt Cốc Nhược Vũ không khỏi tối sầm lại, dừng động tác ăn
cơm, không tự chủ sờ sờ mặt mình.
Hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, Phượng
Hiên vội vàng giải thích nói: “Nương tử nàng như thế nào vi phu cũng
không cần để ý, chỉ cần nàng luôn ở tại bên người vi phu, vi phu đã thỏa mãn rồi. Vi phu chỉ muốn tìm toàn bộ thuốc trong tHiên hạ để có thể trị khuôn mặt cho nàng, khiến nàng hạnh phúc, không để những người hại nàng được như ý mà thôi.” Trên thực tế hắn là đã sai Phượng Tiêu mang toàn
bộ thuốc giành cho muội tử đến, chuẩn bị cấp cho nương tử thân ái dùng.
Cuối cùng, Phượng Hiên thâm tình nhìn
Cốc Nhược Vũ, hai tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Nàng phải nhớ kỹ,
vi phu chỉ yêu một mình nàng!”
Không nghĩ tới hắn lại đột nHiên nói một câu như vậy, Cốc Nhược Vũ nhất thời xấu hổ không biết như thế nào cho
phải, nghĩ tới những câu này bị người ngoài nghe thấy, nàng dùng sức rút tay về, mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái hang nào để chui xuống, mà
đám người bên cạnh cũng buồn nôn đến hôn mê, thiếu chút nữa ngã xuống
đất không dậy nổi, trời ạ, đây là tông chủ Liễu Hạ Huệ của bọn hắn sao?
May mắn Phượng Tiêu với Phượng Địch đã
có kinh nghiệm, nên cũng đã miễn dịch, đồn lời cũng nghe ra ý trong lời
nói của Phượng Hiên là, nhớ rõ đem lễ vật đặt vốn dành cho tiểu thư hiện đang ở Biệt Trang mang theo
Còn có một kẻ không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Phượng Hiên, đó là tiểu oa nhi đang ăn không ngừng, cha chỉ yêu một mình mẹ, uh, yêu là gì? Không biết! Nhưng, nghe có vẻ không tồi, nó thích!