Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 9 : Điên cuồng
Ngày đăng: 04:08 20/04/20
Edit: Hạ Vũ
Beta: Thiên Lam
Hai người đã rời khỏi nơi đó, Phượng Hiên thì bị đứng ở lại đấy ngẩn
ngơ thất thần trong chốc lát, tuy rằng trong tay hắn cầm theo vài túi
quà lớn, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy trống rỗng, có loại cảm
giác mất mát, bảo bối bị người khác đoạt đi, trong lòng vô cùng buồn
bực. Bất quá, hắn lại lập tức an ủi chính mình, thầm nghĩ rằng dù sao
cũng là người hầu của nơi này, đợi lát nữa bảo quản gia cho người tìm họ là được, ngày mai khi quay về Kiền Đô (*) mang một nhà bọn họ theo, như vậy về sau hắn vẫn có thể nhìn thấy tiểu oa nhi đáng yêu kia lớn lên.
*Kiền Đô 乾都 : Kiền hay Càn (quẻ càn) tiêu biểu cho trời đất trong bát quái, là cái tượng lớn nhất như trời. Như vua, nên gọi tượng trời là kiền tượng, quyền vua gọi là kiền cương ; Đô: thủ đô. Bạn nghĩ “Kiền Đô” là nơi thể hiện quyền lực của vua, là tên của Thủ Đô, bạn giữ nguyên văn ko đụng chạm đến >’’
Hắn vừa nghĩ như vậy, tâm tình cũng tốt phần nào, cầm theo túi lớn
túi nhỏ gì đó trở về Thu viện, còn chưa kịp bảo Phượng Tiêu tìm quản gia lại đây, chợt nghe thấy hắn có việc cần bẩm báo không để ý chuyện vừa
nghĩ đến: Đại thiếu gia Phượng Thiếu Vân bị thương cũng đến đây.
Phượng Hiên đem đồ vật này nọ đưa cho Phượng Tiêu sau đó, đôi mắt mở
to nhìn hắn, giọng nói bất mãn hỏi han: “Hắn tới làm gì ? Hắn không phải bị thương sao ?”
“Đại thiếu gia một chân bị gãy, nhưng đã khoẻ, được người khác khiêng tới. Thuộc hạ còn nghe nói hắn mang theo lễ vật đến phủ của Đại trưởng
lão.” Phượng Tiêu đem tin tức báo lại cho hắn biết.
Phượng Hiên âm thầm cân nhắc nhất định là phụ thân cùng Lâm Thu Sương không chịu bỏ qua cơ hội lần này, kiên quyết bắt Phượng Thiếu Vân đến
đây, nghĩ bất luận như thế nào cũng phải lôi kéo Đại trưởng lão. Tuy
rằng tâm Đại trưởng lão đã hoàn toàn về hướng hắn, nhưng được mẫu thân
dạy dỗ nhiều lần, bất luận việc gì đều tuyệt đối không thể khinh thường
đối phương, Phượng Hiên nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng chuyện tìm quản gia
có thể sau này hẳn đi, hắn trước tiên phải đi đến phủ của Đại trưởng lão dò xét tình hình, tuyệt đối không thể để Phượng Thiếu Vân có cơ hội. (ờ… không hối hận nhá huynh *liếc*)
Vì thế, hắn thay y phục, mang theo Phượng Tiêu đến phủ Đại trưởng
lão, chưa cho người thông báo, hỏi rõ ràng Đại trưởng lão đang ở nơi
nào, không bị cản trở mà đến nơi một người cùng tụ họp.
Vốn còn muốn giữ hai người ở lại hai ngày quản gia phu nhân liền xoá
bỏ ý niệm trong đầu, lúc này không chỉ không thể giữ lại người, còn thúc giục vợ chồng Mai Bình, mang đứa nhỏ trong lòng đưa cho quản gia ôm,
giúp hai người thu xếp hành lý.
Đợi tất cả chuẩn bị tốt, vợ chồng quản gia vội vàng mang hai người ra khỏi Phượng gia chủ trạch, thầm nghĩ rằng, thừa lúc Thiếu tông chủ đến
phủ Đại trưởng lão còn chưa trở về nhanh chóng để hai người chạy trốn,
tránh phải khi trở về, đến lượt Thiếu tông chủ đến chỉnh đốn bọn họ !
Về phần Phượng Hiên, đợi hắn từ phủ Đại trưởng lão trở về, phân phó
quản gia Phượng Phúc đi tìm cả nhà tiểu oa nhi. Quản gia lúc này càng
thêm xác định rằng tiểu phó kia chính là Thiếu tông chủ, vội vàng báo
lại cha mẹ tiểu oa nhi kia chỉ là tạm thuê, sớm đã rời đi, vả lại chẳng
biết đi đâu.
Lúc này, khi rời đi vợ chồng Cốc Lương Thừa lập lời thề, không bao
giờ….. đến Phượng Thị phủ đệ Tông gia này làm việc, hai người mang theo
Cốc Nhược Vũ nhỏ bé đứng dậy rời đi Phượng Châu cũng tốt, đi trước
Nghe thấy lời nói ấy Phượng Hiên cười cứng nhắc, mà trong lòng kia
Phượng Hiên luôn là tiểu ác ma vô thiên vô pháp, lần đầu giống bị bỏ lại nơi gió lạnh trên băng thiên tuyết địa mà gào thét, nháy mắt bị đông
lạnh thành khối băng, sau đó vỡ vụn, sau đó lại, nước mắt bắn ra từ tiểu ác ma ! Điên cuồng a, hối hận a ! Hắn vậy mà sự kiện trên lại không đủ
mau, ngoan, chuẩn ! Vừa vặn chỉ là buông thả một chút, bảo bối oa nhi
liền vô duyên tạm biệt !
Cứ như vậy, sau khi mười hai tuổi Phượng Hiên vẫn là không thích trẻ
con, chẳng qua, từ nay về sau, trong suy nghĩ của hắn, trên đời này
khiến cho trẻ con vui mừng hơn vị trí như vậy, hơn nữa hắn thổ huyết
rung rung mà nhớ kỹ lần giáo huấn này cùng với bảo bối oa nhi kia không
biết tên viết như thế nào !
Lần đầu gặp nhau, ngỡ là vô duyên, lại gặp nhau, đoán là duyên ?