Xem Chim Không Anh
Chương 13 : Tay anh đẹp quá
Ngày đăng: 10:25 18/04/20
Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Ôn Thừa Thư vừa cài xong chiếc nút áo sơmi cuối cùng thì chuông cửa chợt vang lên. Anh xuống lầu mở cửa, chỉ thấy ông Trần đang cầm một cái lồng chim và một bịch đồ dùng cùng thức ăn cần thiết cho chim đứng ở bên ngoài.
“Lồng chim và cám chim đều là loại tốt nhất, không biết chim nhỏ cỡ nào, ông chủ cửa hàng nói, để chắc chắn… vẫn nên cho nó ăn cám chim giã nhỏ, như thế sẽ dễ tiêu hơn.” Theo chỉ thị của Ôn Thừa Thư, ông Trần đặt lồng chim ở gần cửa sổ lớn trong phòng khách, vừa lắp tổ chim và cọc gỗ nhiều tầng ở thành lồng, ông vừa nói, “Trên đường tới đây tôi có ghé qua viện thú y, bác sỹ bên đó có đưa một ít bột dinh dưỡng dành cho chim, bình thường có thể khuấy cùng nước ấm và cỏ vụn, ngoài ra cũng có thể bóp nát vỏ trứng gà để đút nó ăn.”
Nghe đến đó, Ôn Thừa Thư hơi nhíu mày, xác nhận lại một lần: “Vỏ trứng gà?”
“Đúng vậy.” Ông Trần cười cười, nói, “Tôi cũng thấy lạ, thế mà nhóc con này còn ăn vỏ trứng. Bác sỹ thú y nói với tôi vỏ trứng gà rất bổ, chim bạc má rất thích ăn mấy thứ có vỏ kiểu này, chờ nó lớn hơn, thóc hay hạt mầm đều đòi ăn loại còn nguyên cám.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Ôn Thừa Thư lên tiếng, “Đúng rồi anh Trần, anh tạm thời ở trong xe chờ tôi một chút, tôi muốn tới Studio một chuyến.”
Ông Trần đáp: “À, được.”
Ôn Thừa Thư lại lên lầu, chiếc điện thoại nằm trên giường đang lóe sáng, anh cầm máy lên xem, phát hiện là tin nhắn WeChat do cậu nhóc kia gửi tới, giọng điệu còn cực kỳ lễ phép.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Anh ơi, bây giờ anh có thời gian không ạ?
Ôn Thừa Thư nâng mắt nhìn lướt qua cái hộp cacton đặt trên bàn, chú chim nhỏ vẫn không có tinh thần lắm, chẳng biết là vì chưa thích nghi được với chỗ ở mới hay do không có đồ ăn.
Anh suy tư trong chốc lát, ấn nút tin nhắn thoại, trả lời: “Ừm, muốn xem chim à?”
Đang gục xuống bàn cắn ngón tay chờ hồi đáp, Hình Dã không ngờ đối phương lại trực tiếp gửi tin nhắn thoại như thế, cậu bỗng hơi ngây người. Nhưng động thái của anh đã giúp cậu cắt giảm mấy lời dư thừa vô nghĩa, câu kế tiếp được nhắn đi hết sức dễ dàng.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Có tiện không ạ?
Nhắn xong, hồi lâu sau bên kia vẫn chưa trả lời.
“Sao lại không trả lời, có phải anh ấy chê mình quá vồ vập?” Hình Dã tự nhủ với bản thân mình, cậu nghĩ nghĩ, thu hồi tin nhắn vừa rồi, nhập một dòng chữ khác vào khung đối thoại, thong thả gửi đi.
Thầm buông một tiếng thở dài, cuối cùng anh đành phải thu tay về, làm bộ như không thấy rồi bỏ đi rửa tay.
Camera của Ôn Thừa Thư vẫn nhắm vào cái lồng chim, chỉ có bóng anh là dần biến mất, theo đó, ánh mắt của Hình Dã cũng mất dần tiêu cự. Cậu bỗng nhiên cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng sau khi nghe được tiếng nước chảy nho nhỏ truyền tới từ phía ngoài camera thì cậu đã hiểu ra.
Trong cơn ngơ ngẩn, Hình Dã dần ý thức được có lẽ Ôn Thừa Thư đã đi rửa tay rồi, vì thế cậu liền chuyển lực chú ý về phía cái lồng.
Được đưa vào hoàn cảnh thoải mái hơn, chú chim nhỏ đã trút bỏ bộ dáng ủ rũ ban đầu, nó lạch bạch dịch từng bước tới trước hộp thức ăn, cúi đầu mổ nhẹ một cái như thăm dò, sau đó, có lẽ cảm thấy mùi vị không tệ, nó lập tức ăn như chết đói đến nơi.
Tiếng nước ở đằng xa ngừng lại, tiếng bước chân chầm chậm tới gần, ngay sau đó, điện thoại bị cầm lên.
“Tôi còn có việc, phải ra ngoài.” Ôn Thừa Thư nói.
“À, vâng, vâng ạ!” Hình Dã vội đáp, “Vậy, tạm biệt anh.”
“Ừ, tạm biệt.” Ôn Thừa Thư trả lời.
Trước khi dập máy, Hình Dã lại nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Ngón tay trên nút dừng cuộc gọi của Ôn Thừa Thư hơi khựng lại, anh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không cần khách sáo.”
Hình Dã ngồi trước bàn học của mình, ngẩn người nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi đã kết thúc, đột nhiên đằng sau vang lên tiếng nói: “Vậy, tạm biệt anh nhaaaaa~”
Hình Dã cau mày xoay mặt, nhìn Hách Phi bằng ánh mắt đầy hoài nghi: “Vừa rồi tao có ghê tởm như vậy à?”
Ở bên kia, Hách Phi còn đê tiện bóp họng bắt chước cậu: “Tay anh đẹp quá, là bàn tay đẹp nhất mà em từng thấy nhaaaaaaa~”
Hình Dã bị cái giọng đáng ghét của đối phương làm cho cạn lời, rút tai nghe ra khỏi điện thoại di động của mình, ném sang: “Cút! Cmn, tao đâu có ghê tởm như vậy!”
Hách Phi ôm bụng cười ha ha: “Vừa rồi mày còn ghê tởm hơn ấy chứ!”