Xem Chim Không Anh
Chương 32 : Ban đêm và sáng sớm
Ngày đăng: 10:25 18/04/20
Edit: DLinh — Beta: Chicho
*****
Lần này, Ôn Thừa Thư cũng ngủ không ngon.
Bản thân anh ngủ nông, đã quen một mình suốt bao nhiêu năm, giờ bỗng nhiên có thêm một người nằm bên cạnh, cảm giác vô cùng khác lạ… Hơn nữa đứa nhóc này ngủ không hề ngoan.
Nửa đêm, không biết do lạnh hay vì lý do gì khác, Hình Dã liên tục rúc vào ngực Ôn Thừa Thư, đôi chân giá lạnh vô thức cọ vào bắp chân lộ ngoài quần của anh, cánh tay cũng không chịu yên phận, ôm lấy cổ anh, hơi thở nóng rực phả lên vai anh. Đêm khuya vắng lặng, lại có người đẹp nằm trong lồng ngực, Ôn Thừa Thư là một người đàn ông trưởng thành bình thường thân thể khỏe mạnh, bị cậu trêu chọc như vậy, không xảy ra chuyện gì mới là lạ.
Tay chân Hình Dã lạnh lẽo, cả người lại ấm áp dễ chịu, nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền sang người Ôn Thừa Thư qua lớp quần áo mỏng manh, hơi ấm hun cả người anh khô nóng. Hình Dã lại vô cùng dính người, Ôn Thừa Thư đành phải cố giữ bình tĩnh tách cậu ra.
Nhưng chỉ được một lát, Hình Dã đã lại ghé sát tới không chịu buông, thậm chí ngày càng có xu hướng bám dính hơn trước.
Qua lại vài lần, anh đành tùy cậu.
Hàm dưới Ôn Thừa Thư căng cứng, gỡ cái tay đang sờ ngực anh trong vô thức của Hình Dã, từ từ thở hắt ra. Anh điều chỉnh nhịp thở hợp với hơi thở đang phả ra bên cổ, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm, những tia sáng mỏng manh chen qua bức rèm chưa được kéo kín len vào trong phòng, rơi xuống giường lớn trong phòng ngủ. Tia sáng bất ngờ rọi qua mi mắt của Hình Dã, cưỡng ép những mảnh ý thức đã tan rã của cậu tập hợp lại. Cậu hơi nhăn mày, chầm chậm mở mắt, mê man một lúc rồi vội quay đầu nhìn quanh khắp nơi.
Ôn Thừa Thư đã không còn ở trong phòng, chẳng biết đã rời đi từ khi nào.
… Không biết bản thân ngủ ở bên này từ lúc nào nhỉ?
“Chim chưa được cho ăn đâu.” Ôn Thừa Thư xoay người, cho bánh mì cắt lát vào trong lò, “Có muốn không?”
“Có ạ.” Hình Dã nhìn động tác của anh một cách chăm chú, liếm môi, giọng điệu không quá sẵn sàng, “Em cho chim ăn sao?”
“Ừ.” Ôn Thừa Thư nói, “Thức ăn cho chim trong ngăn kéo dưới cửa sổ.”
“Vâng.” Hình Dã đành phải đáp lại, đi đôi dép lê không đúng size loẹt quẹt chạy ra.
Cuối cùng bên tai cũng trở nên yên tĩnh, mùi hương quen thuộc xung quanh anh cũng phai nhạt dần theo hướng chạy của đứa nhóc kia… Cái cằm trơn bóng, trắng mịn cọ bên tai anh tối hôm qua không có chút râu nào, hiển nhiên Hình Dã còn chưa đến tuổi có râu.
Thực tế này và những hành động chẳng khác nào “mặc trộm áo người lớn” của Hình Dã khiến Ôn Thừa Thư thấy hơi buồn cười, anh ngước mắt nhìn về hướng trước cửa sổ.
Hình Dã đang ngồi xổm trên thảm, quay lưng về phía anh. Trong nhà không có chun buộc tóc, cậu dùng tai nghe màu trắng để buộc tạm tóc lên, cổ áo ngủ rộng rãi để lộ bả vai mảnh nhỏ trắng như tuyết. Có lẽ ngồi xổm đến mệt, cậu liền quỳ hẳn xuống trước cửa sổ. Lúc này Ôn Thừa Thư mới để ý, dép lê trên chân Hình Dã đã bị cậu cởi ra từ bao giờ, để lộ gót chân ửng hồng nhàn nhạt.
Anh bất đắc dĩ thu lại ánh mắt, môi khẽ cong lên một độ cong không quá rõ ràng.
“Có thể ăn sáng được rồi.” Ôn Thừa Thư đặt bữa sáng lên bàn ăn, lấy sữa ấm từ trong lò vi sóng rót ra cốc thủy tinh, nói với Hình Dã đã chạy tới, “Rửa tay, đi dép.”
“Em quên ạ…” Hình Dã cười một tiếng, chạy đến bên cửa sổ đi dép, lại lết đôi dép về hướng toilet, hai chiếc tai nghe phía đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động của cậu, trông lộn xộn đến nỗi vừa buồn cười lại có vẻ đáng yêu. Lời hát cậu ngâm nga trong miệng bị không gian chật hẹp của toilet bao vây, tạo ra những tiếng vang luẩn quẩn.
Ý cười trong mắt Ôn Thừa Thư từ từ phai đi, anh nhẹ nhàng cong môi, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn giấu những tình cảm không rõ ràng.