Xem Chim Không Anh
Chương 57 : Nghe thấy không
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Dưới lớp chăn lông trắng như tuyết, một cánh tay thon dài mảnh khảnh vươn ra. Người trong chăn từ từ ngồi dậy, khiến vải lông mềm mại tuột xuống bên hông, để lộ những dấu vết mờ ám trải dài từ cổ xuống tận ngực.
Trong phòng, rèm kéo thật kín, đèn cũng không mở, Hình Dã không phân biệt được thời gian, cũng chẳng rõ bản thân đã ngủ bao lâu rồi.
Ấn tượng đọng lại sau cùng trong đại não u mê của cậu chính là cảnh cậu được Ôn Thừa Thư bế vào bồn tắm lớn. Người nọ chen tấm lưng cường tráng vào giữa cặp chân đã sức cùng lực kiệt của cậu, dùng bàn tay to vừa mạnh mẽ vừa ấm áp nắm chặt cổ chân cậu. Giọng cậu đã khản đặc, cơ thể ngâm trong nước ấm, mí mắt bị hơi nóng hun đến nặng nề, ngay cả mở miệng xin tha cũng không đủ sức. Cuối cùng, cậu chỉ đành híp mắt, mặc cho anh ghé sát lại, vừa hôn môi vừa ra sức đẩy hông, khiến nước trong bồn bắn lên tung tóe.
Vươn tay sờ phần giường trống không bên cạnh, Hình Dã cảm nhận được mặt ga mát lạnh. Hẳn là Ôn Thừa Thư đã đi giải quyết công việc rồi. Tối qua, sau khi vào cửa, cậu vô tình nghe được bọn họ hẹn nhau, hình như mấy ngày này anh có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Di động không biết ném ở chỗ nào, Hình Dã lười tìm và cũng chẳng muốn quấy rầy đối phương.
Dù sao thì Ôn Thừa Thư cũng sẽ trở về, cậu cứ đợi ở đây là được.
Giơ tay gạt những lọn tóc lòa xòa ra sau, để mái tóc đen dài như thác rũ xuống sống lưng, cậu vươn người mở cái đèn bàn ngay cạnh đó.
Hình Dã vén chăn ngồi bên giường, cơ thể hơi đau nhức nhưng lại vô cùng khô ráo và mát mẻ. Xem ra Ôn Thừa Thư đã giúp cậu rửa sạch cả trong lẫn ngoài, thậm chí cậu còn ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa quanh thân nữa. Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu liền phát hiện vài hộp thuốc mở ra để trên tủ đầu giường.
Hình Dã vươn tay lấy qua xem một chút. Có thuốc giảm đau, thuốc tiêu sưng, nói chung là đầy đủ những thứ cậu cần. Cổ họng đau rát, Hình Dã muốn uống nước, chỉ là lúc thò chân xuống mặt thảm để đứng dậy, cậu liền thấy hai chân mình run lên hết sức rõ ràng.
Hình Dã vùi mặt vào cổ anh, ra sức gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Thuốc này nặng quá.”
“Hửm?” Ôn Thừa Thư ôm Hình Dã ngồi xuống ghế sa lông, vươn tay dập thuốc vào trong gạt tàn, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cậu, “Nặng mà còn hút?”
“Anh đừng hút loại này nữa.” Hình Dã ghé mông ngồi trên đùi anh, nâng mắt nhìn anh, “Em mới rít hai hơi, cổ họng đã đau.”
Ôn Thừa Thư cười rộ lên, ôm cằm cậu, chậm rãi hôn tới: “Ừ, sau này không hút nữa.”
Hình Dã không hiểu ý anh là sau này không hút loại thuốc này hay là bỏ luôn thuốc lá, nhưng cậu cũng chẳng rảnh để bận tâm.
Cậu si ngốc nhìn đôi mắt sâu thẳm chan chứa ý cười hết sức dịu dàng của Ôn Thừa Thư, trái tim hệt như chiếc lá khô cuối thu run rẩy trong gió, rung rinh, chao đảo. Toàn bộ thế giới trước mặt cậu trở nên điên đảo, tình yêu nóng bỏng lại chứa chan nhấn chìm trái tim cậu, làm nó trở nên mềm mại vô cùng.
Hình Dã cầm tay Ôn Thừa Thư, nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của mình, lặng lẽ yêu cầu anh tự cảm nhận trái tim đang đập dữ dội của cậu.
… Anh nghe thấy không?
Hình Dã nhắm mắt, đón nhận đôi môi mềm đang dán lại gần của đối phương, hết sức chuyên chú hôn đáp lại.
… Em yêu anh.