Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 95 : Nhà họ Lục

Ngày đăng: 18:05 19/04/20


Nhà họ Lục.



Lục Cẩm Giang nghe con trai kể chuyện xong, không chút nghĩ ngợi lắc đầu “khôngthể nào, chú trấn hồn đã thất truyền từ lâu rồi mà.”



“Ba, nhưng Thi Thi nói là em ấy biết chú trấn hồn.” Lục Ninh tiếp tục thuyết phục ba mình.



“Trong giới huyền học có nhiều đại sư đức cao vọng trọng như vậy mà đều không biết chú trấn hồn, một cô gái trẻ tuổi như vậy thì làm sao mà biết được chứ.” Lục Cẩm Giang hỏi



* Đức cao vọng trọng: có đạo đức và uy tín rất cao



“Nhưng ít nhất thì chúng ta cũng nên thử một lần.” Lục Ninh chưa từ bỏ ý định “Tình trạng của mẹ ba cũng thấy rồi đó, đối với mẹ, đá Thái Sơn vừa là vật trấn hồn vừa là vật phong ấn. Cách một khoảng thời gian là mẹ sẽ hôn mê, mỗi một lần hôn mê mẹ đều rất khó chịu, chỉ là mẹ vẫn không nói ra mà thôi.”



“…” Lục Cẩm Giang nghĩ đến tình trạng của bà xã thì vô cùng lo âu và không biết phải làm sao.



“Hơn nữa, ba … đá Thái Sơn có thể dùng cho mẹ được bao lâu?” Lục Ninh hỏi, cậu biết ba cậu còn rõ về tác dụng phụ của đá Thái Sơn lên người mẹ cậu hơn cả cậu.



“Ba đang tìm biện pháp.”



“Những biện pháp có thể được chúng ta đều đã nghĩ qua, chỉ còn lại niệm chú trấn hồn nữa mà thôi, sao ba không thể đồng ý thử một lần?” Lục Ninh không hiểu hỏi.



“Mẹ con là đồ vật để có thể tùy tiện thử một lần sao?” Lục Cẩm Giang nhíu mày nhìn con trai, trách “Niệm chú trấn hồn là tác động lên linh hồn, nếu có gì đó không tốt thìsẽ làm tổn thương linh hồn không thể cứu chữa được.”



“…” Lục Ninh nghẹn lại, đương nhiên là cậu cũng rất lo lắng cho mẹ mình, nhưng nghĩ đến đôi mắt trong suốt và thần thái tự tin của Trần Ngư, cậu vẫn kiên trì nói “Con tin tưởng Thi Thi, nếu em ấy nói em ấy biết chú trấn hồn thì chắc chắn đó là sự thật.”



“Sư phụ của cô bé đó là môn phái nào?” Lục Cẩm Giang thấy con trai kiên quyết như vậy thì tò mò hỏi.
“không phải đâu ạ, Hân Nhi rất tốt, là cháu có một chuyện muốn hỏi bác.” Lục Cẩm Giang tự nhiên cảm thấy hồi hộp.



“Cậu có chuyện gì vậy?”



Lục Cẩm Giang nhìn thoáng qua con trai, thấy Lục Ninh gật đầu mạnh thì hỏi “Bác … có quen biết ông nội của một cô gái tên là Trần Ngư không?”



“Trần Ngư? Người đó cũng là Thiên Sư à?” Nghiêm lão suy nghĩ một lát rồi nghi ngờ hỏi.



“Vâng.” Lục Cẩm Giang thấy giọng nói của Nghiêm lão mang theo sự nghi ngờ, hiển nhiên chính là hoàn toàn không quen biết người tên là Trần Ngư, thì lông mày nhíu lại.



“Ông nội cô bé đó tên gì?” Nghiêm lão suy nghĩ kĩ một lúc, không nhớ nổi người nào là Trần Thiên Sư đáng giá để Lục Cẩm Giang đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm.



Lục Cẩm Giang quay đầu hỏi con trai “Tên ông nội cô bé là gì?”



“Con không biết.” Lục Ninh thấy ánh mắt cha mình lóe lên tia thất vọng, sợ ba Lục lại từ bỏ một lần nữa thì vội vàng đưa tay ra “Ba, ba để con nói chuyện với ông Nghiêm.”



Lục Cẩm Giang hơi do dự, cuối cùng vì để Lục Ninh hoàn toàn hết hi vọng, ông đưa điện thoại cho cậu.



“Ông Nghiêm, con là Lục Ninh đây.” Lục Ninh chào hỏi trước, sau đó hỏi “Ông Nghiêm còn nhớ cô gái giúp con đuổi Ma Vương khi con đi chợ ma ở thành phố Bình không ạ? Hân Nhi nói ông có quen biết ông nội cô ấy.”



“Là cô bé đó!” Được Lục Ninh nhắc, trong nháy mắt ông Nghiêm nhớ lại.



“Ông Nghiêm, ông biết ông nội cô ấy phải không ạ!” Lục Ninh kích động nhìn thoáng qua ba mình, sau đó lại hỏi “Ông Nghiêm, Thi Thi … cũng chính là cô bé đó nói cô ấy biết chú trấn hồn nhưng mà ba con không tin. Ông Nghiêm, ông biết ông nội cô ấy, ông nói cho nhà con biết, chuyện này có thể tin được không ạ?”