Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 18 : Dắt tay

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Mặc dù hơi ngỡ ngàng nhưng vẻ mặt Lâu Minh vẫn bình tĩnh, bàn tay phải cũng nắm chặt lại không lơi lỏng chút nào, đôi mắt nhìn chăm chú về phía phòng thử đồ.



“anh là anh Ba của cô nhóc kia? Quả nhiên đàn ông lớn lên thì giống mẹ còn phụ nữ thì giống cha, anhnhìn đẹp mắt hơn cô nhóc kia nhiều.”



“Này, này, anh có thể nghe tôi nói không?” Ma nam nói nửa ngày nhưng không thấy Lâu Minh phản ứng gì ngoài việc nắm chặt tay, hiển nhiên là anh không nghe thấy cậu ta nói rồi. Câu ta chán nản yên tĩnh lại, ngồi bên phải Lâu Minh trên ghế sô pha, cùng Lâu Minh nhìn về hướng phòng thử đồ.



Trong chốc lát, Trần Ngư mặc bộ váy hồng bước ra, cô không nhìn trong gương mà chạy ngay đến trước mặt Lâu Minh, vui vẻ hỏi “anh thấy em mặc bộ này được không?”



Lâu Minh chưa bao giờ được người khác hỏi về vấn đề này, nhưng cô nhóc lớn lên xinh xắn, đáng yêuthì đương nhiên mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, anh cười nhẹ, gật đầu “Đẹp lắm.”



“Đẹp? Đẹp chỗ nào? Da đã đen vậy mà còn mặc màu hồng, không biết là càng đen da sao? Còn cái váy này, cô bộ dáng như con trai mà giả bộ làm cô gái ngoan làm gì.” Bị Lâu Minh nắm chặt tay không thể động đậy, ma nam nhìn Trần Ngư mặc váy mà xốn hết cả mắt.



Nụ cười trên mặt Trần Ngư cũng cứng đờ.



Hoàn toàn không phát hiện gì, chị nhân viên bán hàng cũng bước đến khen ngợi “Em gái, em mặc bộ này rất đẹp, kiểu váy công chúa này là xu hướng hot nhất của nhãn hàng công ty chị, tuy da của em hơi đen một chút nhưng mà mặc màu hồng sẽ sáng da.”



“Kiểu dáng hot chính là ngẫu nhiên đi trên đường, có mười người thì sẽ có một người mặc giống cô, mà trong đó cô mặc xấu nhất.”



“Lại còn màu hồng sáng da, cũng còn do người mặc nữa nha. Người khác mặc sáng da là do người ta đãtrắng sẵn rồi, còn cô mặc vào chỉ có đen hơn mà thôi. Những người này vì muốn bán quần áo mà cũng trợn mắt nói xạo cho được.” Nhân viên cửa hàng nói một câu, ma nam phản pháo hai câu, câu nào cũng độc địa.



Mu bàn tay của Trần Ngư nắm chặt đến gân xanh cũng nổi hết lên rồi, không thể nhịn được nữa lách qua cô nhân viên cửa hàng vừa mới khen cô, đi nhanh đến trước mặt Lâu Minh, hướng về phía bên phải anh đấm đá liên hồi.



Ma nam hét to thảm thiết, nhưng trừ Trần Ngư không ai có thể nghe thấy.



Lâu Minh nhìn ánh mắt nghi ngờ của nhân viên cửa hàng, cười giải thích “Em ấy vô cùng thích bộ váy này nên hưng phấn quá đó mà.”



Đối diện với nụ cười dịu dàng của Lâu Minh, chị gái bán hàng che ngực hít sâu một hơi, chóng mặt gật đầu, còn tâm trí đâu mà thắc mắc sao hành động biểu lộ sự hưng phấn của Trần Ngư lại mạnh bạo như vậy chứ.



“cô không thoải mái trong người sao?” Lâu Minh thấy mặt chị gái bán hàng bỗng nhiên đỏ ửng rồi còn che ngực, giống như biểu hiện của bệnh tim phát tác, vì thế lo lắng hỏi.



“anh trai, cô nàng đó là mê mẩn sắc đẹp của anh đó.” Ma nam vừa từ màn chăm sóc bạo lực của Trần Ngư hồi phục tinh thần, ngẩng đầu thì thấy một màn này, nhịn không được lại nhiều chuyện.



Trần Ngư vừa mới thu tay, một cái tát nữa lại vung ra.



“Tôi có nói sai cái gì đâu?” Ma nam rất là vô tội.



May là sự chuyên nghiệp của chị gái bán hàng vẫn còn tốt, không bị sắc đẹp của Lâu Tam thiếu làm mụ mị đầu óc vẫn còn nhớ hỏi Trần Ngư “Bộ này em có vừa ý không? Có muốn thử mấy bộ khác nữa không?”
Lâu Minh thấy Trần Ngư ngồi sát vào anh, nhìn phía bên trái băng ghế còn trống, đoán là con sắc ma này cũng theo vào, thế là híp mắt lại.



Trần Ngư tự nhiên lấy điện thoại di động ra nói “Số điện thoại.”



Ma nam đọc một dãy số.



Lâu Minh nhìn cô nhóc vô cùng phấn khởi mở khóa điện thoại, đoán chừng là mười vạn đồng đã giành được rồi, đúng là cô nhóc mê tiền.



Trần Ngư bấm điện thoại, điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy, sau đó là giọng báo của tổng đài.



“Sao rồi?” Ma nam hồi hộp hỏi.



Trần Ngư lại gọi lại lần nữa, vẫn không có ai bắt máy “không có ai bắt máy, hay là tôi để lại tin nhắn.”



“Mười vạn mà cô chỉ cho một tin nhắn, cô đừng có ‘đen’ … tàn nhẫn như thế.” Ma nam vất vả mới đem chữ ‘đen’ đổi bằng từ khác.



“Vậy anh muốn làm sao bây giờ?” Bên kia không bắt máy, cô cũng không có cách nào.



“Tôi mặc kệ, dù sao cũng chỉ có cô trông thấy tôi, trước khi chú Hai đến tìm tôi thì tôi sẽ đi theo cô.” Bây giờ mà để cô nhóc này chạy mất thì đế bao giờ cậu ta mới gặp một Thiên Sư nữa chứ. Cậu ta là một thanh niên tốt, không muốn trẻ tuổi mà mất sớm (tráng niên mất sớm) đâu.



“Cậu xạo tôi có phải không.”



“Thêm mười vạn nữa.” Ma nam duỗi hai bàn tay ra.



Trần Ngư trừng mắt nhìn, quay đầu lấy lòng nhìn Lâu Minh nói “anh Ba, để cho cậu ra đi ké xe chút nha, cậu ta lại cho em mười vạn đồng nữa. Khi nào đến khi tập thể, em sẽ dẫn cậu ta về nhà em, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến anh.”



“Cho cậu ta biết em ở đâu có phải không tốt lắm không.” Lâu Minh nhắc nhở.



“không sao đâu, nếu cậu ta may mắn có thể sống sót, khi tỉnh lại sẽ không nhớ được ký ức trong thời gian này. Nếu không may mắn mà teo, em sẽ trực tiếp đưa cậu ta xuống âm phủ.” Trần Ngư không hề để ý.



“Vậy cũng được, vậy em bảo cậu ta ngồi bên anh bên này nè.” Bất kể có phải là sắc ma hay không, anhvẫn không muốn để cậu ta ngồi bên cô nhóc.



Trước đó, Lâu Minh đã được trải nghiệm việc nắm tay hồn ma nên bây giờ ngồi chung xe với ma cũng không có áp lực gì. Chỉ khổ cho Điền Phi đang lái xe đằng trước, nãy giờ vẫn từ kính chiếu hậu nhìn khoảng trống trên băng ghế phía sau, sống lưng cứ rùng mình liên tục.



Mẹ nó, ông đây đã trải qua vô số lần vào sinh ra tử nhưng chưa bao giờ thấy sợ hãi như bây giờ.