Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 23 : Bùa huyền sát

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


* Huyền sát: sát khí màu đỏ



Lâu Minh chờ Trần Ngư ăn no xong mới bắt đầu hỏi cô về sự việc vừa rồi.



“Lúc nãy ở công viên nhỏ, em đã chiến đấu với cái gì vậy?” anh biết rõ là có cái gì đó đã tấn công Trần Ngư nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, cảm giác này thực sự là ‘hỏng bét’.



“Chắc là một con ác ma đó.” Trần Ngư cũng không chắc chắn lắm.



“Chắc là?” Lâu Minh khó hiểu nhìn Trần Ngư.



“Em cũng không biết chắc nữa.” Trần Ngư giải thích “Từ khi tám tuổi em đã theo ông nội đi bắt ma, đãthấy vô số hồn ma, kể cả cương thi em cũng đã gặp hai lần rồi, nhưng cái vật em gặp tối nay đúng là lần đầu tiên mới thấy. Nhìn thì giống ác ma nhưng lại có chút gì đó không giống”



“Có chút không giống? Chỗ nào không giống?” Lâu Minh hỏi



“Chúng ta gọi là ác ma chính là chỉ hồn phách của con người sau khi chết nhưng bởi vì oán niệm và ác khí trong người, không muốn đầu thai, cuối cùng lưu lại thế giới con người gọi là ác ma. Bọn chúng thường có từ thời xa xưa, oán khí có thể nhiều hoặc ít nhưng đã hấp thu các loại hơi thở (khí tức) đặc biệt như là ác khí hoặc sát khí mà ngày càng lớn mạnh hơn. Nhưng bọn chúng có một đặc điểm chung không bao giờ thay đổi, đó chính là ma khí trên người, như chúng ta thường nói là tử khí hoặc khí âm.” Trần Ngư giải thích “Nhưng con ác ma hôm nay vô cùng đặc biệt, trên người nó cũng có ác khí dày đặc, cũng là ở trạng thái hồn phách, nhưng kỳ quái ở chỗ là trên người nó còn mang theo sinh khí. Cái gọi là sinh khí …”



“anh biết, chỉ có người sống mới có sinh khí.” Lâu Minh có thể hiểu điều này.



“Đúng thế, sau khi chết, hồn ma không thể nào có sinh khí được, nhưng con ác ma tối nay, trên người nó không chỉ có sinh khí mà sinh khí này còn vô cùng dày đặc, gần giống như một người bình thường.” Trần Ngư tiếp tục nói “Sinh khí là tiêu chí quan trọng để một Thiên Sư có thể phán đoán một người sống hay chết, gần giống như một bác sĩ dùng nhịp tim để phán đoán một người chết hay chưa.”



“Nên người này trong mắt em, hắn không phải hồn ma, cũng không phải con người, cũng không phải cương thi.” Trần Ngư hoang mang “Là loại mà em chưa từng gặp bao giờ, hơn nữa còn hết sức hung bạo.”



Lâu Minh nghĩ đến thời điểm đánh nhau đó, Trần Ngư vô cùng trầy trật, nhịn không được lo lắng hỏi “Vậy sau này em có gặp nguy hiểm gì nữa không?”



“Chắc là không đâu.” Trần Ngư lạc quan nói “Hình như mục tiêu của hắn là Đồng Triều, không có liên quan gì đến em.”



“Vậy sau này em đừng có giao tiếp với cậu ta nữa.” Lâu Minh suy tư một lúc rồi nói.



“Tất nhiên rồi, em vì kiếm của cậu ta có hai mươi vạn mà suýt nữa thì mất hết của cải (táng gia bại sản), một túi bùa của em mà chỉ còn lại có hai tấm, anh có biết trị giá bao nhiêu tiền không?” Trần Ngư nhớ đến việc này, trái tim lại bắt đầu đau đớn “Nếu cậu ta lại tới tìm em, em sẽ tính hết tổn thất lần này lên đầu cậu ta.”




Tâm trạng Lâu Minh tốt hẳn lên, anh cố ý đùa cô nhóc mê tiền này “Em nói em sẽ chia cho anh ba phần tiền trừ ma?”



“Nếu em sử dụng bùa huyền sát, em sẽ chia cho anh ba phần.” Trần Ngư nhịn đau nói.



nói cách khác, nếu không sử dụng thì không chia, tính toán thật rõ ràng.



Thực ra, dù Trần Ngư không chia tiền cho anh, Lâu Minh cũng không ngăn cản cô nhóc này chế tạo bùa huyền sát, trừ ma nguy hiểm như vậy, nếu có thêm biện pháp bảo vệ cô thì quá tốt. Với lại, sát khí của anh, chắc cũng chỉ có thể có tác dụng như thế mà thôi.



“Sau này, để bùa ở đây không cần giấu diếm như thế.” Lâu Minh nói.



Mắt Trần Ngư sáng lên, vui mừng nói “anh đồng ý rồi hả? Tốt quá, anh yên tâm, sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền, anh đi theo em sẽ thành tỉ phú (nguyên tác: đại thổ hào) cho coi.”



“Vậy nhờ cả vào em.”



“Vậy anh Ba, em có thể để bùa ở phòng ngủ của anh không, lúc anh đang ngủ sẽ là lúc bùa chú hấp thu sát khí, tốt nhất là em sẽ để trên giường, cách anh gần nhất. Còn ở phòng sách nữa, em thấy bình thường anh ở phòng sách rất lâu, em cũng để ở đó mấy lá, được không anh?” Khi Trần Ngư để hai lá bùa dưới bàn trà, cô đã cân nhắc đến những khả năng này, nhưng lúc đó cô không dám tự tiện như thế. Chẳng qua, bây giờ hai người đã có quan hệ hợp tác (ba phần thu nhập cho anh Ba), anh Ba chắc là không từ chối đâu nhỉ.



“Vậy có muốn dán mấy lá lên người anh không?” Lâu Minh dở khóc dở cười.



“Tốt quá, để trên người anh Ba thì bùa huyền sát sẽ có sát khí mạnh nhất, em sẽ để dành làm con át chủ bài (lá bùa sử dụng cuối).” Trần Ngư càng nói càng phấn khích “Bây giờ em sẽ về vẽ mấy cái, ngày mai em đưa tới.”



thật là được đằng chân lân đằng đầu (một tấc lại tiến thêm một thước)! Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu.



Tác giả có lời muốn nói:



Hà Thất: không ngờ Tam thiếu nhà chúng ta chẳng những có thể thiết kế vũ khí cho con người, mà ngay cả giới Vong Linh cũng có thể HOLD luôn.



Nhóm trợ lý: Tam thiếu thật quá đỉnh!