Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 28 : Bị ma khi dễ

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Tuy rằng xác sống đã bỏ đi nhưng đêm còn dài như vậy, không ai dám cam đoan là nó có thể trở lại hay không, cho nên trước khi trời sáng, Trần Ngư chỉ có thể ở lại biệt thự.



Thoáng cái đã đến mười giờ tối, Trần Ngư nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, sáng mai còn phải đi học nữa, không thể thức khuya.



Đồng Triều chứng kiến Thiên Sư bảo vệ mình thế mà lại ngủ thiếp đi, tức giận đến mức muốn gọi người dậy. Tính mạng cậu ta lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, vậy mà cô nhóc này còn có thể ngủ được? Nhưng cậu ta vừa định tiến lên một bước, Hà Thất đang ngồi bên cạnh canh giữ cho Trần Ngư chỉ nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cũng không biết là tại sao, Đồng Triều bỗng nhiên không dám động đậy.



Cậu ta yên lặng thu hồi bước chân, bước đến ghế sô pha bên cạnh Trần Ngư ngồi xuống. Được rồi, ngồi gần một chút cũng được đi.



Tưởng Huy cũng nhận ra Đồng Triều bất an nên trấn an “Đồng thiếu, cậu yên tâm, khi quái vật kia đến, Trần Thiên Sư sẽ có phản ứng.”



Đồng Triều nghe Tưởng Huy giải thích thì yên tâm hơn, không còn cảm thấy Trần Ngư đi ngủ là khôngquan tâm cậu ta mà cảm thấy là cô đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Vì thế cậu ta cũng gác chân lên ghế sô pha, bắt chước Trần Ngư ngủ mất rồi.



Đây là cậu ta cũng quá yên tâm đi?!



một đêm qua đi, dường như đã được đặt báo thức, khi mặt trời vừa mới ló dạng Trần Ngư đã chớp chớp mắt tỉnh dậy “Trời sáng rồi sao?”



Trần Ngư xoa xoa mắt rồi ngồi dậy.



“Trời sáng rồi.” Đứng một bên Hà Thất trả lời.



Trần Ngư ngẩng đầu nhìn Hà Thất, thấy dáng người anh chàng vẫn thẳng tắp, quần áo không một nếp nhăn thì nghi ngờ hỏi “Trợ lý Hà, anh không ngủ chút nào sao?”



“Tam thiếu dặn tôi phải bảo vệ cẩn thận cho cô.” Hà Thất lại một lần nữa nhấn mạnh.



Ngụ ý chính là không ngủ cả đêm? Được người khác bảo vệ cẩn thận từng li từng tí làm Trần Ngư có cảm giác không quen. Trong thâm tâm cô hiểu rõ, sự bảo vệ của trợ lý Hà nói thật là không giúp ích được bao nhiêu, trợ lý Hà là người bình thường, không thể nhìn thấy được hồn ma và xác sống, nên dù cô gặp phải nguy hiểm Hà Thất cũng không giúp được gì.



Nhưng trong lòng Trần Ngư vẫn rất cảm động, chỉ vài lần có duyên với nhau mà thôi, mà còn dưới tình cảnh là cô mặt dày mày dạn nhờ giúp, nhưng anh Ba chẳng những không thấy cô phiền phức mà còn quan tâm chăm sóc cô như vậy. Trần Ngư cảm động đồng thời âm thầm quyết định, chờ có số điện thoại của ông lão nhà cô, nhất định chuyện đầu tiên cô làm là hỏi thăm về sát khí trên người của anh.



Suy nghĩ xong, Trần Ngư quay đầu nhìn Đồng Triều vẫn còn ngủ say trên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tưởng Huy nói “Trời sáng rồi, tạm thời Đồng Triều sẽ không gặp nguy hiểm, vậy tôi đi trước.”



“Vâng, Trần Thiên Sư. Vậy còn tối nay thì sao?” Mặc dù tạm thời đánh lui quái vật, nhưng không có nghĩa là nó bỏ qua sinh hồn của Đồng Triều.



“Đúng giờ tôi sẽ đến.” Trần Ngư đảm bảo.



Lúc này Tưởng Huy mới an tâm, đêm qua, Trần Thiên Sư chỉ cần hai chiêu là đuổi được quái vật đi, chỉ cần có Trần Thiên Sư ở đây, chắc chắn là Đồng thiếu sẽ không sao.



==




“Ba tháng trước bị bệnh nên nằm viện, hiện giờ đang điều dưỡng tại An Thành?” Lâu Minh cũng đọc trên bản báo cáo.



“Vâng.” Trình Bằng nhìn thoáng qua Trần Ngư rồi nói thêm “Xét cuộc sống của Trần Ngư tiểu thư tương đối đơn giản, người đắc tội gần đây … cũng chỉ có tối hôm qua đấu với tên xác sống kia.” Khụ, anh ta luôn cảm thấy việc nói đến cái kia có gì đó quái quái.



Trình Bằng dừng lại một chút, rồi nói tiếp “Tiểu thư Trần Ngư cũng đã nói, xác sống này sau khi cắn nuốt sinh hồn sẽ giống như người bình thường tồn tại trên đời, nhưng ba mươi năm sau lại trở về trạng thái hồn phách, lại cần phải cắn nuốt sinh hồn, cho nên …”



“Các anh nghi ngờ thủ phạm là tên xác sống tối hôm qua?” Trần Ngư kinh ngạc nói.



“Đúng thế.” Trình Bằng gật đầu.



Lâu Minh cũng giật nảy mình, hiển nhiên là không ngờ rằng hồn ma cũng có thể thuê sát thủ, nhưng tất nhiên là xác sống không giống với hồn ma bình thường. Ba mươi năm một lần sống lại, có lẽ tên xác sống này đã tồn tại lâu hơn so với tưởng tượng của mọi người.



“Bây giờ em phải đi giết nó!” Trần Ngư đã nghe rõ, vỗ bàn một cái, lấy la bàn rồi đứng phắt dậy muốn đi ra ngoài



“Em bình tĩnh lại đã!” Lâu Minh đưa tay ngăn Trần Ngư.



“Em không bình tĩnh được!” Trần Ngư tức muốn chết “Em lớn đến chừng này rồi mà chưa bị ma quỷ gì đó khi dễ đâu.”



nói làm như người khác đã bị ma quỷ khi dễ rồi ấy …



“Em đường đường là một thầy bắt ma, bị con ma đó khi dễ như vậy thì mặt mũi của em để ở đâu.”



… Hình như cũng có lý.



Tác giả có lời muốn nói:



Ông Ngô: Ông dạy con nhiều năm như vậy mà con lại để cho ma khi dễ như vậy hả.



Tây Thi: Con làm sao mà biết hồn ma cũng biết thuê sát thủ nữa.



Ông Ngô: nói cho cùng thì con chưa đủ bản lĩnh.



Tam thiếu: Nhóc con, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.



Bảy trợ lý nhất trí gật đầu, vì Tam thiếu nhà mình mà xông pha không từ.