Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 32 : Em cùng anh

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Lâu Minh lên phòng sách trên lầu hai, anh không gọi ngay cho mẹ mà trước tiên đánh cuộc gọi video cho Mao đại sư.



“Mao đại sư.” Lâu Minh nhíu mày nhìn Mao đại sư ở đối diện bên kia.



“Xem ra là cậu đã gặp Khương tiểu thư.” Cho dù là gặp phải chuyện sát khí đột nhiên bùng phát, lông mày của Lâu Minh cũng chưa bao giờ vặn lại như dây thừng thế này. Do đó, Mao đại sư chỉ cần nhìn biểu lộ của Lâu Minh thì cũng đoán ra được vì sao Lâu Minh lại gọi điện cho ông.



“Quả nhiên là đại sư đã ngầm đồng ý với mẹ tôi?” Lâu Minh im lặng một chút rồi nói “Tôi vẫn cho là ông là người hiểu rõ nhất cũng là người có thể hiểu tôi nhất.”



“Tôi có thể hiểu cậu nhưng tôi cũng hiểu mẹ cậu.” Mao đại sư thở dài nói “cô gái có số mệnh như Khương tiểu thư trong ngàn vạn người mới có một, Lâu phu nhân có thể tìm được cô gái này chắc chắn là đã bỏ ra không ít công sức.”



“Nhưng tình trạng của tôi như vậy không phải là làm chậm trễ người ta sao?” Lâu Minh nói.



“Nếu Khương tiểu thư hiểu rõ tình trạng của cậu nhưng vẫn giữ nguyên ý định, như vậy cũng không hẳn là việc không tốt.” Mao đại sư lại thở dài “Những lời này tôi vốn không nên nói ra, nhưng tôi đã biết cậu nhiều năm như vậy, những việc cậu làm, những điều cậu chịu đựng … Lâu Minh, cậu đáng giá.”



“Đại sư.” Lâu Minh hỏi “Tôi hỏi ông một câu, nếu tôi tháo nút ngọc xuống, cô ấy sẽ không gặp tổn thương gì sao?”



“không thể.” Mao đại sư lắc đầu.



“Vậy … Coi như là tôi không tháo nút ngọc xuống, nếu một ngày nào đó sát khí trên người tôi lại tăng lên, ngài có thể xác định là cô ấy không có việc gì không?” Lâu Minh lại hỏi.



“Cũng không thể.” Mao đại sư lắc đầu lần nữa.



“Vậy thì căn cứ vào đâu mà ngài nói chuyện này chưa chắc là không tốt.” Lâu Minh nói “Ngài không thể chỉ vì một câu đáng giá thì hi sinh cả một đời của một cô gái hiền lành vô tội.”



“Đại sư còn nhớ, khi tôi còn bé đã hỏi ông một câu không?” Lâu Minh nói “Tôi hỏi ông, đại sư, tôi khônglàm điều gì sai tại sao tôi lại trở thành người như vậy. Vì sao tôi không hề làm gì cũng sẽ gây tổn thương cho người khác.”



Mao đại sư thở một hơi thật dài, sao ông lại không nhớ rõ cơ chứ.



“Đại sư không tìm được đáp án, chỉ nói tránh đây là nhân quả của kiếp trước.” Lâu Minh cười khổ “Lúc ấy tôi đã nghĩ, rốt cục là kiếp trước tôi đã gây ra chuyện gì để người người oán trách cho nên kiếp này mới phải chịu như vậy. Nghĩ mãi mà không ra nên tôi quyết định không nghĩ nữa.”



“Số mệnh của Khương tiểu thư trong ngàn vạn người mới có một, nếu quả thật có nhân quả của kiếp trước, như vậy có kết quả này cũng là do kiếp trước cô ấy đã hết lòng tu luyện đi. không thể bởi vì tôi mà làm hỏng nhân quả mấy đời của người khác được, tôi sợ kiếp sau của tôi cũng là như vậy.” Giọng nói của Lâu Minh tràn đầy tự giễu.



“Chúng tôi không có ý này.” Mao đại sư giải thích “Mấy năm qua, sát khí trên người cậu vẫn được khống chế rất tốt, hơn nữa trong khoảng thời gian này, tốc độ tăng sát khí của cậu cũng chậm lại. Cho nên nếu chúng ta chú ý hơn một chút sẽ không làm tổn thương đến Khương tiểu thư. Cũng vì thế nên khi mẹ cậu đến tìm tôi, tôi mới chấp nhận chuyện này.”



“Mao đại sư, tôi biết là ông quan tâm tôi, nhưng mà … Hi vọng lần sau mẹ tôi có đến tìm ông nữa thìông đừng giúp bà tính toán gì hết.” Lâu Minh đề nghị “Nếu thực sự ông không từ chối được thì cũng xin thông báo với tôi một tiếng.”
“Em đã nhắn hỏi ông có phương pháp nào giải trừ sát khí trên người anh Ba không.” Trần Ngư nói “Việc em đồng ý với anh, em sẽ không quên đâu.”



Lâu Minh sững sờ, không nghĩ là Trần Ngư đề cập đến chuyện này, đột nhiên anh cảm thấy vui vẻ, gật gật đầu “Cám ơn em.”



“Vì thế, anh Ba …” Trần Ngư nhớ đến lời nói của anh lúc cô nghe lén “anh có muốn cùng chị gái lúc nãy thử làm quen tiếp xúc với nhau không?”



Sắc mặt Lâu Minh cứng đờ, một hồi lâu mới nói “Trước khi sự việc sát khí được giải quyết triệt để, anhsẽ không làm bất cứ chuyện gì, anh không thể tổn thương Khương tiểu thư, cũng không thể làm cho mẹ anh hi vọng khi chưa có căn cứ.”



“Vậy còn anh Ba thì sao?” Trần Ngư mở to hai mắt “anh vừa không muốn làm tổn thương chị gái kia, cũng không thể làm tổn thương mẹ anh. anh lo lắng cho tất cả mọi người, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng cho chính bản thân mình.”



Tay cầm bút của Lâu Minh run lên, ngòi bút chì ‘rắc’ một tiếng rồi gãy, để lại một vệt dài đen sậm trênbản vẽ thiết kế.



“Quả nhiên là vẫn phải dựa vào em!”



Lâu Minh đột nhiên ngẩng đầu.



“Ai bảo em đã nghe lén anh nói chuyện cơ chứ.” Trần Ngư cười “Sát khí của anh cứ bao ở em, em nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”



Trong lòng Lâu Minh đầy ấm áp, cười nói “Em đừng có mạnh miệng, nếu không giải quyết được thì em tính sao đây?”



“Dạ??” Trần Ngư cắn khoai tây chiên nói “Mẹ anh Ba muốn anh đi xem mắt, chắc chắn là bà khôngmuốn anh Ba ở một mình. Nếu em không giải quyết được sát khí trên người anh Ba, vậy sau này em sẽluôn ở bên anh, không để anh sống một mình nữa.”



“cô ngốc này.” Lâu Minh búng ngón tay trên trán Trần Ngư, trong mắt là ý cười ấm áp.



Tác giả có lời muốn nói:



Tam thiếu: Em ở cùng anh?



Tây Thi: Vâng.



Tam thiếu: Tốt.



Tây Thi: Sao cứ có cảm giác có gì đó không đúng …