Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 4 : Đơn hàng đầu tiên

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Trong nhận thức của tất cả mọi người, thành phố luôn là một nơi huyên náo, người đông đúc, xe cộ rất nhiều, chuyện xảy ra cũng quá nhiều. Nhưng hai buổi tối ngồi ngây người ở Đế Đô, Trần Ngư lại cảm thấy buổi tối ở thành phố này lại yên tĩnh đến vậy, bãi cỏ được chăm sóc tỉ mỉ nhưng dường như khôngcó sự sống bên trong, đôi khi chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng ve kêu, mà còn không to bằng tiếng dế kêu ở thôn Đại Mộc.



Trần Ngư cầm một chiếc đèn pin nhỏ, khoác chiếc túi vải ông lão cho trên vai, lặng lẽ đẩy cửa sổ đi ra ngoài. Bây giờ là mười hai giờ khuya, phòng bên cạnh của ba mẹ Trần đã tắt đèn được hai giờ, phòng của Trần Dương bên trái cũng đã tắt đèn sau đó nửa giờ.



Trần Ngư thuần thục leo ra ngoài sân, cầm chiếc smartphone mẹ Trần mới mua cho cô hôm nay, định vị địa điểm mình muốn đến vào đêm nay.



“Ba mươi lăm cây số?” Trần Ngư nhịn không được kêu lên “Vậy khi đến nơi không phải trời đã sáng rồi sao?”



Trần Ngư quyết định từ bỏ việc đi bộ đến đó, ở ven đường chặn một chiếc taxi lại. Bây giờ có bản lĩnh kiếm tiền mới thì phương thức tiêu tiền cô cũng phải bắt kịp thời đại mới được.



Ban đêm đường vắng lên xe đi rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút, xe taxi dừng trước cổng công viên Tân Giang. Lúc xuống xe, bác tài xế taxi hiền lành thấy một cô gái trẻ như Trần Ngư một thân một mình xuống đây thì nhắc nhở “Này cháu, nơi này vắng vẻ quá, cháu thực sự muốn xuống xe ở đây sao?”



“Vâng ạ, cám ơn bác tài.” Trần Ngư nói đưa một trăm đồng ra.



“cô gái, ở đây rất khó bắt xe, cháu ở đây có lâu không? Nếu không để chú chờ cháu?” Bác tài vừa nóivừa thối lại tiền cho Trần Ngư.



“Dạ, không cần đâu ạ. Cháu cũng chưa biết khi nào mình mới xong việc nữa, cám ơn chú đã quan tâm.”



“Được rồi, vậy cháu cẩn thận một chút.” Bác tài thấy Trần Ngư kiên quyết cũng không nói thêm, hiệngiờ mấy đứa trẻ dậy thì đều làm người lớn rầu thúi ruột như vậy sao.



Chờ xe taxi quẹo qua góc đường không thấy bóng dáng, Trần Ngư mới quay người bước đến cửa chính của công viên. Công viên Tân Giang là công viên mới mở ven bờ sông, vẫn còn chưa khai trương, cánh cửa sắt cao cao bị một sợi dây xích sắt khóa lại. Trần Ngư liếc mắt ước lượng chiều cao, tìm một chỗ tương đối tốt đặt chân, hai ba lần liền leo vào được phía trong.



Sau khi tiến vào công viên, Trần Ngư lấy la bàn trong túi vải ra, kim đồng hồ la bàn quay một vòng chỉ về hướng nam.



Vậy là mục tiêu ở bên kia rồi.



Xác định phương hướng và vị trí, Trần Ngư phát hiện ở giữa khu rừng trúc phía trước có một chòi nghỉ mát để du khách nghỉ ngơi. Trần Ngư cảm thấy hơi mệt mỏi nên đi qua ngồi xuống. Sau đó lấy điện thoại di động ra, chuyên tâm chơi trò đấu địa chủ trên QQ.



“Cướp bài, tôi cướp.”



“Nhanh lên một chút, đừng câu giờ.”



“Con vua.”




Ánh mắt Điền Phi nhanh chóng nhìn ra ngoài xe, lập tức trong nháy mắt thấy hình ảnh của một cô gáiđang đứng ven đường, Điền Phi liền ồ nhẹ một tiếng.



“Sao vậy?” Ở băng ghế sau đang chợp mắt, Lâu Minh mở mắt ra.



Điền Phi định nói không có chuyện gì, nhưng nhớ đến Hà Thất đã từng nói với cậu ta, Tam thiếu đối với cô gái nhỏ nhà họ Trần mới tìm về có một loại cảm tình không rõ nào đó. Cũng vì chuyện này mà mấy người trợ lý bọn họ còn điều tra riêng về Trần Ngư. Cho nên dù chỉ nhìn thoáng qua trong nháy mắt, Điền Phi mới có thể nhận ra Trần Ngư.



“Em vừa mới nhìn thấy con gái nhà thị trưởng Trần.” Điền Phi đáp.



“cô nhóc nhà họ Trần mới tìm về ấy hả?” Lâu Minh nhíu mày.



“Vâng, cô ấy một mình đứng ở ven đường.” Điền Phi bổ sung.



“đã trễ như thế này, sao cô ấy còn một mình ở bên ngoài?” Lâu Minh đưa tay nhìn đồng hồ, cau mày nói “Cậu quay lại đón cô ấy lên xe cùng chúng ta đi.”



“Tam thiếu, an toàn của anh là trên hết.” Điền Phi nói.



“Tôi?” Lâu Minh không nhịn được tự giễu “Tôi không gây họa cho người khác là may rồi, ai mà có thể uy hiếp được tôi.”



“Tam thiếu, anh đừng nói vậy.” Điền Phi không nghe nổi lời cam chịu của Lâu Minh.



“Được rồi.” Lâu Minh nhắm mắt, hiển nhiên là không muốn nói chuyện nữa “Quay xe lại đón cô nhóc đó đi.”



Thế là, đang chạy bộ được một nửa, Trần Ngư không hiểu sao lại đi nhờ được một chuyến xe.



Nửa giờ sau, bảo vệ của Lâu Tam thiếu đưa người về đến sân nhà họ Trần, mặt không thay đổi nhìn Trần Ngư đang cảm kích, nói “Tam thiếu nói, nếu lần sau anh ấy phát hiện cô lại chạy lung tung, anh ấy sẽ để chúng tôi đưa cô về giao tận tay thị trưởng Trần.”



“…” Lời cảm ơn của Trần Ngư kẹt lại trong cổ họng, mãi mà không nhả ra được.



Tác giả có lời muốn nói:



Trần Ngư: nói tôi chạy lung tung hả, tôi còn chưa tìm cha tôi méc là các anh mang theo súng phi pháp đâu đó.