Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 422 : Ông ta sàm sỡ em 2

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


“Cái gì!!!” Khâu Hằng phẫn nộ nhìn người đàn ông, lúc này khuôn mặt tràn đầy vết thương nhìn hết sức đáng thương của ông ta trong phút chốc trở nên thật bỉ ổi.



Người đàn ông cũng không ngờ Trần Ngư sẽ nói như vậy, lập tức nghẹn một hơi trong ngực không cách nào thoát ra.



Trần Dương nghe xong, lại có người dám sàm sỡ em gái anh, anh đột nhiên quay đầu nhìn chòng chọc vào cái đầu heo kia, ngực thở hổn hển, ngay trước mặt người đàn ông đem lon nước trong tay bóp dẹp lép.



“Đưa ông ta về sở!” Trần Dương quay người, kéo Trần Ngư lên xe cảnh sát trước.



Khâu Hằng móc còng tay, trước ánh mắt không thể tin của người đàn ông, còng tayhắn ta lại đưa lên xe.



“Tôi không làm gì cô ta hết!” Lúc này người đàn ông mới nhớ ra chuyện phản đối.



“Vậy tại sao em ấy đánh ông?” Khâu Hằng hỏi.



“…” Vấn đề này không chỉ Trần Ngư khó trả lời mà người đàn ông cũng không trả lời được.



Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng cục cảnh sát, Trần Dương với sắc mặt khó coiđi đằng trước, Trần Ngư chột dạ theo sau, Khâu Hằng thô bạo lôi kéo người đàn ông đivề phía văn phòng làm việc của cục cảnh sát.



“Rầm!” Trần Dương cầm súng lục đập xuống bàn làm các đồng nghiệp trong phòng cũng run lên một cái.



“Lão đại làm sao thế?” Có người vụng trộm đến hỏi thầm Lâu Hằng.



“Kia là em gái của lão đại.” Khâu Hằng hất hất cằm về phía Trần Ngư.



“Là người lần trước mời chúng ta ăn sáng ý hả?” Lần trước, khi Trần Ngư rời khỏi phòng nghỉ công vụ của Trần Dương, đã mua mười mấy phần ăn sáng cho mọi người, những người ở đây vẫn còn nhớ kĩ.



“Ừ.” Khâu Hằng nói xong, dùng sức kéo người đàn ông “Thằng cha này lại dám sàm sỡ em gái của lão đại, bị tôi bắt quả tang luôn.”



“Mẹ kiếp, ông chán sống hả?” Vị cảnh sát nhiệt tình định đưa tay dạy dỗ người đàn ông nhưng chợt phát hiện hắn ta đã quá thảm rồi, thế là yên lặng bỏ tay xuống, nhỏgiọng hỏi “Lão đại xuống tay hả?”



“Lão đại của chúng ta là người nghiêm chỉnh nhất, sao có thể tùy tiện đánh bị thương nghi phạm, là em gái Trần Ngư đã ra tay.” Khâu Hằng cũng nhỏ giọng trả lời.



Khâu Hằng và vị cảnh sát nhiệt tình cùng quay đầu nhìn về phía Trần Ngư, Trần Ngư chột dạ, mỉm cười trở lại.



“không hổ là em gái của lão đại!” Vị cảnh sát yên lặng dựng ngón tay cái lên.



Khâu Hằng rất tán thành nhẹ gật đầu.



Nghe toàn bộ lời bàn tán, người đàn ông nhịn không được trợn trắng mắt.



Lúc này, Trần Dương từ giữa phòng đi ra, áo khoác đã cởi ra, mặc một áo thun xanh navy, đập folder tài liệu một cái chát lên bàn, quát “Cậu thất thần gì đó, đem người lại đây!”



Khâu Hằng giật nảy người, kéo giật người đàn ông qua, dúi hắn ta ngồi lên ghế “Ngồi xuống!”
“Khóa xích hồn?” Trần Ngư kinh ngạc kêu lên một tiếng, lần đầu tiên cô nhìn thấy mộtkhóa xích hồn to như thế.



“Trần Thiên Sư, có biện pháp nào cởi bỏ nó không?” Sắc ma nữ sốt ruột hỏi.



“Theo lý thuyết, khóa xích hồn chỉ cần chém đứt là được, nhưng dây xích này quá lớn,hiện giờ tôi vẫn chưa đủ năng lực.” Trần Ngư khó xử nói.



“A?” Sắc ma nữ không nén nổi thất vọng.



“không sao đâu, bây giờ Tiểu Khang đã an toàn rồi, anh sẽ không bị tên kia cưỡng chế nữa, có rời khỏi đây được hay không cũng không quan trọng.” Ngược lại, Hướng Nam rất nhẹ nhàng nói.



Trần Ngư trầm ngâm một lát, rồi hỏi Hướng Nam “Cậu chết được bao lâu rồi?”



“Chắc khoảng sáu trăm năm.” Hướng Nam trả lời.



“Đồ cổ chôn cùng cậu có bao nhiêu món?” Trần Ngư lại hỏi.



“không nhiều lắm, chắc khoảng hai mươi món!” Mặc dù Hướng Nam không biết tại sao Trần Ngư lại hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời.



Đồ cổ sáu trăm năm, khoảng hai mươi món, vậy là được bao nhiêu tiền? Trần Ngư móc điện thoại ra, nói lại một câu ‘chờ tôi một chút’, rồi chạy qua một bên gọi điện thoại.



“Thi Thi?” Lâu Minh đặt bút xuống.



“anh Ba, đồ cổ sáu trăm năm, có hai mươi món, đáng giá nhiều tiền không ạ?” Trần Ngư hưng phấn hỏi.



“Đúng là rất đáng giá đó.” Lâu Minh trả lời.



“anh Ba, em chia cho anh một nửa.” Trần Ngư cao hứng nói “anh cho em mượn thanh kiếm đồng dùng một chút.”



Tác giả có lời muốn nói:



Trần Dương: Hôm qua chúng ta bắt một nhóm xã hội đen đánh nhau đúng không nhỉ?



Khâu Hằng: Vâng, đúng thế.



Trần Dương: Đem thằng cha kia nhốt chung vào đó đi.



Mắt Khâu Hằng sáng lên: Vâng, lão đại.



==



anh Ba biết Thi Thi là Thiên Sư nên biết chẳng có chuyện Thi Thi bị sàm sỡ đâu. Nhưng sẽ có người "báo thù" cho Thi Thi nè.