Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 46 : Ngủ đông

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


“Tam thiếu!”



“Tam thiếu!”



Nhóm trợ lý từ biệt thự chạy ra hay nãy giờ đứng bên ngoài giúp Trần Ngư đều vội vàng chạy tới.



Trình Bằng là người đầu tiên chạy đến bên Lâu Minh, khi cậu ta thấy quần áo của Lâu Minh phủ một lớp sương giá mờ mờ thì vô cùng hoảng hốt.



“Tránh ra!” Trình Bằng đẩy mạnh Trần Ngư vẫn còn đang ngơ ngác, cùng các trợ lý khác đã chạy vội đến, đem Lâu Minh không thể động đậy khiêng vào biệt thự.



Đột nhiên, Trần Ngư không kịp đề phòng mà bị đẩy một cái, cô cũng không tức giận hỏi Trình Bằng tại sao lại đẩy cô mà từ từ mở hai lòng bàn tay của mình ra. Trong tầm mắt, hai bàn tay trắng nõn đã đỏ bừng cả lên, cảm xúc lạnh lẽo vẫn còn trên da truyền lên hệ thống thần kinh của cô.



Đôi tay này, lúc nãy đã ôm, anh Ba.



Trần Ngư lấy lại tinh thần, co chân chạy vội về phía biệt thự nhỏ.



“Tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư vừa chạy được hai bước thì bị Hà Thất đuổi kịp ngăn cản.



“Trợ lý Hà, anh Ba, anh ấy …”



“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu tạm thời sẽ không có việc gì.” Hà Thất an ủi.



“Tôi muốn đi gặp anh ấy.” Trần Ngư vô cùng nôn nóng, có người sống nào mà lại có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy được chứ.



“Trước khi cô vào biệt thự, phiền cô giúp Tam thiếu một việc trước đã.” Bỗng nhiên Hà Thất nói.



“Cái gì?” Trần Ngư không hiểu.



“Vừa rồi vì cứu cô, Tam thiếu đã cởi bỏ phong ấn.” Hà Thất nói “Mặc dù thời gian rất ngắn nhưng có không ít sát khí đã phát tán ra ngoài, vì để tránh những phiền toáikhông cần thiết, xin cô xử lý một chút đi.”



Trần Ngư sững sờ, điều này không phải là cô không biết, khi mở nút ngọc trên tay Lâu Minh, Trần Ngư đã nghĩ, chút nữa cô sẽ vẽ một lá bùa tinh lọc để làm sạch sát khí xung quanh. Nhưng bởi vì đột nhiên Lâu Minh xảy ra chuyện, Trần Ngư quá sốt ruột mà quên đi mất.



Trần Ngư gật nhẹ đầu, quay người đi đến địa điểm Ma Vương vừa biến mất, tay phải nâng lên, ngưng tụ linh lực trên đầu ngón tay, giơ lên trong không khí vẽ ra một lá bùa tinh lọc.



Bùa chú hình thành trong nháy mắt, rồi tản ra, hóa thành muôn vàn tia sáng, làm sạch tất cả sát khí và âm khí còn sót lại trong không khí.



Mới từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần, đang đi về phía em gái nhà mình, Trần Dương nhìn thấy một cảnh này. Em gái nhà mình đứng trong công viên nhỏ trống trải, ngón tay tùy tiện vẽ lên trong không khí mấy cái, sau đó, chỗ đó bắn ra muôn vàn tia sáng. Kỳ diệu hơn là, sau khi ánh sáng tản đi, bầu không khí nặng nề đè nén trong công viên bỗng chốc trở nên thoải mái, dường như ánh đèn đường cũng sáng hơn vài phần.



Đây tuyệt đối không phải là do tác dụng của tâm lý.



Đầu óc Trần Dương cảm thấy mông lung, đến khi anh tỉnh táo lại thì Trần Ngư đã chạy vào biệt thự nhỏ nhà họ Lâu.



Lúc nãy, khi Hà Thất cùng một đội cảnh vệ chạy đến hỗ trợ, Trần Dương cũng khôngnghĩ nhiều. Nơi này dù sao cũng là khu vực gần biệt thự nhỏ nhà họ Lâu, cảnh vệ nhận thấy nguy hiểm thì chạy ra xem xét là bình thường. Nhưng khi chính Lâu Tam thiếu tự mình chạy ra bên ngoài, em gái nhà mình lại trực tiếp nhào vào lòng đối phương. Trần Dương bỗng nhiên ý thức được, đây không phải là việc mà anh vẫn cho là bình thường, em gái nhà mình quen biết Lâu Tam thiếu.



Em gái nhà mình vừa mới trở về Đế Đô được nửa năm, phần lớn thời gian đều ở trường đại học, vậy mà chẳng những quen biết Lâu Tam thiếu mà mối quan hệ này còn vô cùng quen thuộc.
“Chúng ta đều ra ngoài đi.” Cân nhắc một lát rồi Hà Thất quyết định.



“không …” Trình Bằng vừa muốn phản đối thì bị Điền Phi cùng một trợ lý khác đứng bên cạnh lôi ra ngoài.



Các trợ lý còn lại cũng ra khỏi phòng, Hà Thất đi cuối cùng, đóng cửa lại rồi đứng canh phía trước.



Bên trong phòng, đang chuyên tâm hôn Lâu Minh, à, không phải, đang độ khí cho Lâu Minh, Trần Ngư cuối cùng cũng cảm nhận được sát khí yếu ớt chưa hoàn toàn ngủ đông trong cơ thể anh.



Trần Ngư cũng không biết tại sao linh khí trong cơ thể mình có thể cảm ứng được sát khí, đồng thời có thể thông qua tâm pháp hâm nóng lại. Lúc nhỏ Trần Ngư đã hỏi qua ông lão, ông nói thể chất của cô đặc biệt do trời sinh.



Cho dù là nguyên nhân gì nhưng Trần Ngư thực sự là cám ơn cái thể chất đặc biệt trời sinh này của mình, có thể cho cô làm nóng sát khí trong cơ thể Lâu Minh.



Sát khí trong cơ thể Lâu Minh đã nghỉ đông hơn một nửa, khi Trần Ngư làm nóng lại vô cùng tốn sức, cũng may linh khí trong biệt thự nhỏ này rất dồi dào, cô có đầy đủ linh lực để sử dụng.



Thời gian từ giây từng phút trôi qua, hai tay Trần Ngư nắm hai tay Lâu Minh, linh khí và sát khí thông qua sự tiếp xúc giữa hai bàn tay mà tác động lẫn nhau. Vì sát khí trong cơ thể Lâu Minh quá lớn, nên một khoảng thời gian là Trần Ngư lại cảm thấy linh khí không đủ. Lúc này, cô cúi xuống ghé lên môi Lâu Minh thổi một hơi, sau đó hấp thu sát khí dư thừa trong cơ thể anh vào cơ thể mình. Đợi đến khi linh khí tràn đầy trở về thì lại thông qua tâm pháp tiếp tục làm nóng.



Cũng không biết qua bao lâu, cả người Lâu Minh vốn cứng ngắc dần mềm trở lại, thân thể từ từ có nhiệt độ, hai mắt đang nhắm chặt rung động rồi từ từ mở ra.



Thân thể Lâu Minh vẫn còn rất suy yếu, ý thức cũng chưa tỉnh táo hẳn, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt.



Thi Thi đang làm gì vậy?



một cơn mỏi mệt bỗng nhiên ập tới, Lâu Minh lại muốn ngủ, trước khi mất đi ý thức,anh chỉ cảm giác được một vật gì đó vô cùng mềm mại dán lên bờ môi mình.



Giấc ngủ này của anh không dài lắm, khi trời gần sáng thì anh đã tỉnh lại.



anh cảm giác được bàn tay của mình đang được ai đó nắm, ngơ ngẩn một chút, Lâu Minh nghiêng người nhìn về phía cô gái đang nằm ngủ say bên cạnh anh.



Tay phải của cô đang nắm lấy tay phải của anh, nằm sấp ngủ say sưa, cô gái có mái tóc ngắn nâu xoăn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vì ngủ say mà đỏ ửng, lông mi dài hạ xuống che đôi mắt đen nhánh, lúc mở ra luôn sáng lấp lánh nhìn mọi người cười vui vẻ.



Còn … Ánh mắt Lâu Minh không tự chủ nhìn về phía bờ môi đang nhếch lên của cô.



“anh Ba, em lỡ ‘sàm sỡ’ anh mất rồi.” Lâu Minh nhớ khi cô nói câu này, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ.



“Cũng may chuyện này không có người ngoài biết.” Lâu Minh thở dài, lặng lẽ buông tay ra, ngồi dậy cẩn thận giúp Trần Ngư đắp lại mền, rồi bước xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.



Sau này không thể để cô nhóc này phải “sàm sỡ’ anh nữa, chỉ khổ cho anh thôi, Lâu Minh cười khổ.



Tác giả có lời muốn nói:



Con cua: Tại sao lại không thể để Tây Thi ‘sàm sỡ’ cậu?



Tam thiếu: cô cứ nói đi?