Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 57 : Báo cảnh sát âm phủ

Ngày đăng: 18:04 19/04/20


Từ nhỏ thầy giáo đã dạy, có chuyện thì tìm chú cảnh sát, sao cô lại quên cơ chứ.



“anh Ba, em về trước đây.” Như được khai sáng, Trần Ngư vội vàng rời khỏi biệt thự nhà họ Lâu



· Nguyên tác là “Thể hồ quán đỉnh”. Theo mình tra được thì ‘quán đỉnh’ là rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Còn nguyên nghĩathì không biết là gì. Bạn nào biết góp ý mình sửa nha.



Lâu Minh nhìn Trần Ngư trong chớp mắt đã không thấy bóng, nhìn tôm hùm trên bàn vẫn còn nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu, gọi Hà Thất dọn xuống.



“Vâng.” Hà Thất đến bên bàn ăn, vừa dọn vừa nói “Tam thiếu, anh nói chuyện đithành phố Bình với tiểu thư Trần Ngư chưa ạ.”



“Từ từ cũng được.” Lâu Minh trả lời.



“Trưởng khoa Vương bên xưởng chế tạo vẫn giục chúng ta xác nhận ngày đến cho ông ấy.” Hà Thất nhắc nhở.



“Vậy nói với ông ấy hai ngày nữa sẽ có thông tin chính xác.” Lâu Minh không thèm để ý chút nào, đứng lên.



“Vâng.” Đợi thêm hai ngày? Hà Thất nghĩ thầm, trưởng Khoa Vương đã hói nửa đầu,không chừng kỳ này hói hết cả đầu luôn rồi.



==



Trần Dương đang muốn lên giường đi ngủ, thì ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng đập cửa. Động tác kéo chăn của Trần Dương ngừng lại, đến bên cửa sổ kéo tấm rèm che ra. Xuyên qua cửa sổ mờ hơi sương, Trần Dương nhìn thấy bóng người quen thuộc,anh nhíu mày kéo cửa sổ ra.



Khi cửa sổ được mở ra, Trần Ngư với vẻ mặt kích động nhìn gương mặt đen như than của anh trai nhà mình, thì chột dạ “anh … anh chưa ngủ ạ … ha ha.”



“Sao em không vào nhà bằng cửa chính?” Trần Dương đen mặt hỏi.



“Đúng ha, em nên leo lên phòng em trước, rồi đi qua hành lang gõ cửa phòng anhchứ.” Trần Ngư bừng tỉnh, sao cô lại trực tiếp leo lên cửa sổ phòng anh trai chứ, quả nhiên là do cô quá nóng ruột.



Đây là trọng điểm sao???



“Em vào đi.” Trần Dương bất đắc dĩ đứng qua một bên, chờ Trần Ngư nhảy vào, anhlại kéo cửa sổ xuống.



Trần Dương quay người nhìn thoáng qua em gái nhà mình đã bị đông cứng đến mức mặt mũi đỏ bừng, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.



Trần Ngư hơi sửng sốt, cô không biết Trần Dương ra ngoài làm gì, cũng không lên tiếng hỏi, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế trong phòng, chờ anh trai mình trở về.



Trong chốc lát, Trần Dương quay lại, trên tay là một ly sữa nóng đưa cho Trần Ngư “Em uống đi cho ấm người.”




“không mất thời gian lắm, chỉ cần Liễu tiên sinh nguyện ý đi cùng tôi đến đó, chắc khoảng một hai giờ đồng hồ mà thôi.” Trần Ngư nói quay đầu nhìn Liễu Tu Thành.



Lúc nghe Trần Ngư nói muốn mời đức Thành Hoàng, Liễu Tu Thành đã bắt đầu khôngyên, lúc này chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nhìn cục trưởng Trương hỏi “Mời đức Thành Hoàng thì có liên quan gì đến tôi?”



“Có liên quan rất lớn đến ông đây.” Trần Ngư cười lạnh “Hướng Nam nguyền rủa nhà họ Liễu sáu trăm năm là nguyên nhân dẫn việc con gái của ông không còn sống bao lâu nữa, cũng bởi vậy mà Tử Dương mới tự nguyện đổi mệnh để cứu cô ấy. Bây giờ vận mệnh của hai người gắn liền với nhau, như vậy muốn cứu Tử Dương thì nhất định đồng thời phải cứu con gái ông, muốn cứu con gái ông thì nhất định phải hóa giải ân oán giữa Hướng Nam và nhà họ Liễu các ông.”



“Tôi chỉ là một Thiên Sư nhỏ bé, tất nhiên là không có bản lĩnh lớn như vậy, nên chỉ đành mời ông và Hướng Nam cùng đến trước đức Thành Hoàng để ngài phân xử. Chỉ cần đức Thành Hoàng vừa ý, đừng nói là thuật ‘đổi mệnh’, chỉ cần hồn phách chưa điđầu thai, chính là chưa chết hẳn thì đều có thể cứu trở về.” Trần Ngư nói xong, nhìn chằm chằm vẻ mặt trắng bệch của Liễu Tu Thành, trong lòng trộm mừng.



Tôi cho ông đổi mệnh, chút nữa đức Thành Hoàng trông thấy ông xem ông nói như thế nào.



“Nếu cô thực sự muốn cứu người, không phải chỉ cần giết ác ma kia là được sao, làm sao phải phiền đến đức Thành Hoàng?” Liễu Tu Thành giãy chết.



“Ha ha …” Trần Ngư lười phải nói nhảm với ông ta, quay đầu nhìn cục trưởng Trương “Cục trưởng Trương, Liễu tiên sinh hình như không đồng ý giúp tôi.”



“Việc này cháu không cần lo, chỉ cần nói với chú, muốn đem Liễu Tu Thành đi đến đâu cũng được.” Cục trưởng Trương ngang nhiên nói.



“Tất nhiên là miếu Thành Hoàng rồi.” Trần Ngư cười hì hì trả lời.



“Tôi đi, chẳng lẽ Hướng Nam dám đến đó sao? hắn ta là ác ma có sáu trăm năm đạo hạnh, hắn không dám gặp Thành Hoàng đâu.” Liễu Tu Thành kêu lên.



“Ồ, ông hiểu rõ quá ha.” Trần Ngư cười lạnh “Ông yên tâm, dù thế nào tôi cũng sẽ dẫn Hướng Nam đến đó cùng ông.”



Liễu Tu Thành hoàn toàn ngây ngốc, máu trong người như bị rút hết, lạnh lẽo thấu xương.



Tác giả có lời muốn nói:



Hà Thất gọi video call cho trưởng khoa Vương.



Hà Thất: Trưởng khoa Vương, khoảng hai ngày nữa Tam thiếu mới có thể ấn định thời gian chính xác.



Trưởng khoa Vương: không thể kéo dài thêm nữa, trợ lý Hà, bên tôi gấp lắm rồi.



Hà Thất cười tủm tỉm: Tôi hiểu, nhưng đúng là phải hai ngày nữa mới được.



Trưởng khoa Vương bắt đầu phiền muộn, trên đỉnh đầu còn lại vài cọng tóc, trong nháy mắt rơi sạch sẽ.